Chung Cực Truyền Thừa

Chương 368: Bại lộ




- Vài ngày trước, Thiên Sát truyền tin tức tới cho ta, nói nữ nhi của Lâm Cương gả cho một hậu bối tiểu gia tộc ở thành Thiên Diệp trong Khắc Lý hành tỉnh, tuy bọn họ cùng xuất phát với nhau, nhưng cũng bị phát hiện, sau đó hỏi môn chủ Vũ Môn, biết được bọn họ đi tới thành Lạc Hà, hôm nay phái người theo sau, ta nghĩ không bao lâu, sẽ có tin tức xác thật, sau đó phái bọn Mộc Thanh, ngươi và ta cùng đi một chuyến...Ai, đáng tiếc thứ thần khí quá lợi hại, sau khi dùng qua phải chờ đợi một thời gian, đúng là quá phiền toái, hôm nay cách Cực Trú Hàn Viên mở ra chỉ còn năm mươi năm, không phải vạn bất đắc dĩ, ta cũng không muốn cầm nó ra nghênh địch, hai cha con Lâm Cường và Lâm Dịch đều là nhân vật lợi hại, cảnh giới chỉ cỡ Đại Tinh Vị Hạ Giai, nhưng lại có thể so đấu với Đại Tinh Vị Thượng Giai, đúng là chuyện làm cho người ta phiền muộn, ngươi cùng ta đi, cũng nhẹ nhõm một ít.
Nữ tử lãnh diễm nghe vậy liền nhíu mày, lập tức gật đầu, không nói gì thêm.
Thanh niên này có tướng mạo bất phàm, tuổi chừng hai mươi bảy hai mươi tám, một thân tu vi đạt tới trình độ chiến sĩ Bát cấp, bộ dáng thanh tú, nhưng hình như có chút câu thúc.
Lâm Dịch thấy bộ dạng này của hắn, cũng không cảm thấy kỳ quái, suy nghĩ một chút cũng biết, một chiến sĩ Bát cấp đứng chính giữa một đám cường giả Tinh Vị Cảnh, có câu thúc cũng là chuyện bình thường, thậm chí Lâm Yến dựa sát vào người của hắn, cũng có trình độ Hạ Tinh Vị Hạ Giai.
Thanh niên này là Lâm Dịch hắn đã nhìn thấy trước kia, tên là Kim Trĩ Hàn, thiếu niên ngại ngùng lúc trước và bây giờ không có phát sinh biến hóa lớn, bộ dáng chỉ cao lớn hơn mà thôi, dáng người cao gầy, đứng bên cạnh Lâm Yến, nếu không phải thực lực chênh lệch, cũng có thể xem là trai tài gái sắc.
Bất quá cũng may bọn người Lâm Cường không phải thế hệ ngoan cố không thay đổi, con cháu tự có phúc của con cháu, phương diện kén vợ gả chồng, thái độ của Lâm Cường và Vân Băng vô cùng thoải mái, đương nhiên, Lâm Dịch làm ca ca, ngay từ đầu cũng muốn ra oai phủ đầu với vụ em rể này rồi...Trên đại lục này, ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường, nhưng ít nhất, không nên để Lâm Yến chịu ủy khuất mới tốt, phải không?
Nhưng tên Kim Trĩ Hàn cũng là người thức thời, lúc trước còn ôm một chút sợ hãi với Lâm Dịch, hôm nay thấy thực lực của đối phương thâm bất khả trắc, thì kính sợ càng tăng lên, nhưng Lâm Dịch thấy hắn thật tâm yêu thích Lâm Yến, nếu không cũng không quyết tâm đợi Lâm Yến tới hai mươi năm.
Nhìn thấy Lâm Yến và Kim Trĩ Hàn đã kết hôn, Lâm Dịch cũng phát hiện trong mắt của Thủy Linh Lung có một tia ảm đạm, trong nội tâm Lâm Dịch xuất hiện một tia ái náy...Dù sao, hắn và Thủy Linh Lung ở chung nhiều năm như vậy, tuy không có chạm qua nàng, cũng không cho nàng danh phận, đối với nữ tử mà nói, đây là chuyện phải xin lỗi nàng.
Lập tức nắm chặt bàn tay mềm mại của Thủy Linh Lung, có chút áy náy nói:

- Linh Lung, ta...

Thủy Linh Lung ngẩng đầu, nhưng lại cười nhẹ nhàng, lắc đầu:

- Ta biết rõ, ta sẽ đợi.

Chỉ sáu chữ ngắn ngủi, lại làm Lâm Dịch vô cùng cảm động, sau khi hít sâu một hơi, nhìn Thủy Linh Lung nói:

- Yên tâm đi Linh Lung, sau một thời gian...Không bao lâu nữa. Chỉ cần ta vừa đột phá đệ tứ chuyển, ta sẽ cho nàng một danh phận.

Thủy Linh Lung nghe vậy sắc mặt hồng lên, nhưng vẫn thuận theo mà gật đầu, nhìn thấy bộ dáng nhu thuận của nàng, trong lòng của Lâm Dịch rất nhu tình, mà Lâm Yến ở bên cạnh nhìn thấy, đương nhiên còn lên tiếng chúc mừng, còn thúc dục Lâm Dịch cho người ta một danh phận chân chính, nhưng chỉ thấy Lâm Dịch liếc nhìn Lâm Yến, sắc mặt của Thủy Linh Lung càng đỏ hơn.
Lâm Cường và Vân Băng đứng ở xa xa, thấy đám hậu bối yêu thương nhau thì vui mừng, Vân Băng rúc vào ngực của Lâm Cường...Đã hai mươi năm, có thể nói hai người như keo với sơn, rất khó tưởng tượng vợ chồng nhiêu năm như thế, vẫn còn ân ái đấy!
Vân Bằng lúc này so với hai mươi năm trước, còn trẻ tuổi và xinh đẹp hơn, không còn thần thái tiều tụy khi vừa đi ra, hơn hai mươi năm ở dưới Địa Thiên Luân, u uất đã biến mất không còn lại gì, mà trong đoạn thời gian này, Lâm Dịch tu hành Cửu Chuyển Tử Kim Thân đạt tới cảnh giới cao nhất của tầng thứ tư, cường độ thân thể của hắn ngày hôm nay, còn cường hãn hơn Đại Tinh Vị Hạ Giai, làm cho Lâm Dịch cảm thấy tiếc hận là, không tìm được công pháp phía sau, về phần đi Cổ Thuật trộm sách, không cần nghĩ tới, bởi vì đây không phải ý kiến hay.
Cửu Chuyển Tử Kim Thân trước mắt đã tới cảnh giới cao nhất, mà Huyền Bằng Trảm cũng như thế, đáng tiếc, cũng khuyết thiếu các chiêu thức phía sau, làm cho nội tâm Lâm Dịch ngứa ngáy khó chịu, nhưng cũng không thể làm gì.
Nhưng tiến bộ của Lâm Dịch có thể đoán được, ít nhất, Lâm Cường hiện giờ, đã không phải là đối thủ của hắn, nhất là uy lực của Hàng Băng Trảm, chiêu thứ tư, có uy lực kinh người, chiêu này vừa ra, cho dù là Lâm Cường cũng phải sử dụng năng lượng hộ thể, khó khăn lắm mới có thể chống lại được hàn khí kinh người từ đao chiêu, nếu không, chỉ hàn ý của chiêu này, cũng đủ để tổn thương hắn.
Suy nghĩ một chút, Lâm Dịch hiện giờ có thực lực Đại Tinh Vị Hạ Giai, chiêu này vừa ra, hắn cũng phải vận chuyển năng lượng hộ thể mới có thể bảo chứng không bị hành hạ, có thể thấy chiêu này cường hãn thế nào.
Mà năng lượng của Lâm Dịch, cũng đã đạt tới cảnh giới Đại Tinh Vị Hạ Giai đỉnh phong, tùy thời có thể đột phá lên Đại Tinh Vị Trung Giai, tiến thăng năng lượng đối với Lâm Dịch hiện giờ là chuyện rất dễ dàng, chỉ cần bớt chút thời gian tu hành, sẽ có tiến bộ, nhưng thời gian này, Lâm Dịch tu hành Cửu Chuyển Tử Kim Thân và Huyền Băng Trảm, buông lỏng tu hành năng lượng rất nhiều, nhưng tiến bộ cũng rất lớn.
Nhưng với thực lực hôm nay, Lâm Dịch vẫn cảm thấy không đủ...Ít nhất muốn diệt Cổ Năng là không đủ. Cho nên, Cửu Chuyển Tử Kim Thân và Huyền Băng Trảm không có công pháp phía sau, chuyện này Lâm Dịch đặt qua một bên, hắn muốn nhìn xem sau này có cơ hội tu luyện hay không, không được thì bỏ qua, mục tiêu hiện giờ của hắn, chính là phải tăng cường độ năng lượng lên...Nếu như có thể tăng lên mực Đại Tinh Vị Thượng Giai, hắn không chút do dự đi tới truyền thừa Cổ Năng, tiêu diệt nó!
Phải biết rằng, chỉ cần đạt tới Đại Tinh Vị Thượng Giai, cộng thêm chiến văn của hắn hiện giờ có thể tăng gấp trăm lần, tiêu diệt Cổ Năng, chỉ là ý niệm trong đầu...Đương nhiên, tăng lên Đại Tinh Vị Trung Giai, chiến đấu với cường gia Đại Tinh Vị Thượng Giai, hình như không phải vấn đề khó khăn gì.
Vì vậy, Lâm Dịch bắt đầu tiến vào tu hành, hiện giờ không còn phân tâm tu hành Cửu Chuyển Tử Kim Thân và Huyền Băng Trảm, sau một tuần ngắn ngủi, rốt cuộc hắn đã đột phá tới trình độ Đại Tinh Vị Trung Giai.
Thời điểm năng lượng thiên địa phủ xuống, trên mặt Hạ Phương và Lâm Cường tràn đầy tán thưởng...Thiên tư của Lâm Dịch cực mạnh, thật sự đã vượt qua dự đoán của hắn, phải biết rằng, hắn có thể tiến vào Đại Tinh Vị Hạ Giai, cũng phải mất thời gian bốn mươi năm, ngay cả trình độ Hạ Giai đỉnh phong cũng chưa tới...
Thời gian như nước chảy, lại hai tháng qua đi...
Trong lúc tu hành, đột nhiên mắt của Lâm Dịch mở to, ánh mắt ngưng tụ, nhìn về một hướng, lập tức nhướng mày, thân hình nhoáng lên một cái, biến mất ngay tại chỗ.
Sau khi tiếp cận ngọn núi nhỏ không xa, có mấy hắc y nhân đang trò chuyện với nhau.

- Lập tức trở về bẩm báo đại nhân, vị trí của mục tiêu đã xác nhận!

Một gã hắc y nhân quay đầu lại nói ra.

- Vâng!

Một gã hắc y nhân nghe vậy gật đầu, trong lòng bàn tay cầm ra một cái đĩa tròn có ánh sáng bạc chói mắt, chỉ thấy hắc y nhân này nhanh chóng ném chiếc đĩa lên không trung, chỉ thây chiếc đĩa thoát ra khỏi ánh sáng màu bạc, hướng một phương hướng bay đi.
Tên hắc y nhân dẫn đầu buông lỏng một hơi, lập tức nói ra:

- Lui lại, bên trong đều là cường giả Tinh Vị Cảnh, bị bọn họ phát hiện sẽ nguy hiểm.

Mấy tên hắc y nhân khác nghe vậy gật đầu, lập tức rời đi.
Nhưng sau khi tên hắc y nhân vừa quay đầu lại, biểu hiện trên mặt lập tức biến thành kinh hãi!

- Ngươi...

- Các vị lén lút ở chỗ này là để đi dạo sao?

Một âm thanh truyền tới, mà mấy tên hắc y nhân khác cũng quay đầu nhìn lại nơi phát ra âm thanh, sau đó hít sâu một hơi, sắc mặt trắng bệch!
Chỉ thấy, ở cách bọn họ không xa, thân ảnh một thanh niên xuất hiện, cứ như vậy mà lơ lửng hai ba trượng trên không trung, nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Hắc y nhân đầu lĩnh cũng không phải kẻ tầm thường, nhãn châu xoay động một cái, lập tức cung kính nói:

- Hồi bẩm đại nhân, chúng tiểu nhân chỉ đi qua nơi này mà thôi.

- Đi ngang qua?

Thanh niên nhíu mày, làm ra biểu tình giật mình, nhưng sau đó lại cười lên, hắn nhìn qua, hắc y nhân chỉ có sáu người, thực lực cũng chỉ là chiến sĩ Ngũ Lục cấp mà thôi, mà người vừa mở miệng, chính là chiến sĩ Lục cấp.
Thấy đối phương tin tưởng lời nói của mình, trong lòng của tên hắc y nhân đầu lĩnh buông lỏng một hơi, lập tức cười nói:

- Bẩm đại nhân...Tiểu nhân không biết đây là nơi ngài tiềm tu, kinh động đại nhân, kính xin đại nhân tha thứ.

Nói xong liền khom người, lộ ra thần sắc cung kính và áy náy.
Thanh niên kia cười cười, đột nhiên sắc mặt phát lạnh, ánh mắt lộ ra hàn ý, trở mặt cực nhanh, làm cho trái tim của tên đầu lĩnh như đình chỉ.

- Đi ngang qua cần sử dụng truyền âm bàn sao?

Sắc mặt của thanh niên kia trở nên lạnh lùng, bàn tay ở sau lưng, lúc này vươn ra, chỉ thấy đồ vật nằm trong tay của hắn...Chính là một chiếc đĩa mà đám hắc y nhân vừa ném đi!
Sắc mặt tên đầu lĩnh đại biến, cơ hồ không cần nghĩ ngợi, hô lớn:

- Trốn!

Nhưng hắn không biết, hắn muốn trốn đi...Nhưng hắn không thể bay, tốc độ của hắn chậm hơn không ít.
Mấy tên hắc y nhân khác nghe vậy cũng làm ra phản ứng, phân ra mấy phương hướng khác nhau mà chạy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trên mặt thanh niên lộ ra vẻ mỉa mai, lập tức hừ lạnh một tiếng. Không biết hắn làm ra động tác gì, thân hình chỉ hơi nhoáng lên một cái, lập tức xuất hiện trước người của tên đầu lĩnh, tên đầu lĩnh đang chạy thục mạng, chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, gương mặt lạnh lùng của thanh niên kia xuất hiện trước mặt, sắc mặt của hắn đại biến, cắn răng một tiếng, trở tay rút một thanh trường đao, chém về phía thanh niên.

- Không biết tự lượng sức mình.

Trong mắt của thanh niên hiện ra một tia khinh thường, thân hình khẽ nhúc nhích, mặc cho đao của tên đầu lĩnh chém lên người...Tuy chém trúng thân thể, nhưng sắc mặt của tên đầu lĩnh lại trắng bệch, chỉ cảm thấy cái ót của mình chấn động, hai mắt tối sầm, té xuống đất...
Mà năm tên hắc y nhân khác, không qua mười giây, cũng trình diễn một màn kia.
Lâm Dịch lạnh lùng nhìn thi thể của sáu tên này, đột nhiên thần sắc hơi động, đi tới bên cạnh tên đầu lĩnh, ngồi xổm xuống. Chỉ thấy trên cổ áo màu đen của hắn, có đánh số 9527.
Lâm Dịch có chút trầm mặc, lập tức ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, lẩm bẩm nói:

- Thiên Sát...

Thân hình nhoáng một cái, biến mất không thấy gì nữa.

- Con nói là...Người của Thiên Sát?

Trong sơn cốc, Lâm Cường đang ở trong phòng, Lâm Dịch đem chuyện vừa rồi thuật lại cho Lâm Cường nghe một lần, Lâm Cường nhíu mày.
Lâm Dịch gật đầu, thần sắc có chút sầu lo, nói:

- Con đoán chừng...Vị trí của chúng ta sắp bại lộ!

Lâm Cường nhíu mày, đi qua đi lại trong phòng vài vòng, sau đó gật đầu, biểu lộ có chút trầm trọng, nói:
- Rất có thể...Thật là chủ quan, vốn cho rằng hơn hai mươi năm vô sự, người của Cổ Năng đã buông lỏng, không ngờ cuối cùng vẫn bị bọn chúng phát hiện...Ta đoán chừng, thời điểm Yến nhi kết hôn đã bị bọn chúng biết được, sau đó đi theo chúng ta, những kẻ này đúng là nhẫn nhịn giỏi thật, hôm nay Yến nhi kết hôn cũng đã ba bốn tháng, không ngờ đã tìm tới đây.
Lâm Dịch nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói:

- Hiện tại chúng ta nên làm sao bây giờ?

Lâm Cường trầm mặc sau nửa ngày, lập tức hít sâu một hơi, quả quyết nói:

- Rời đi, lập tức rời đi, với thực lực của chúng ta bây giờ, không có khả năng cứng đối cứng với Cổ Năng.

Lâm Dịch nhíu mày một cái, nhưng cũng không nói gì thêm, Lâm Cường lại nói thêm vài câu, Lâm Dịch liền đi ra ngoài.
Sau khi đi ra ngoài, Lâm Dịch trực tiếp đi tới chỗ của bọn Lâm Yến. Lâm Yến lúc này, Thủy Linh Lung và Kim Trĩ Hàn đang ở hồ nước phía sau sơn cốc mà chơi đùa, đương nhiên, Thủy Linh Lung chỉ ngồi ở bên cạnh cười mà thôi.
Lâm Dịch cũng không có quanh co lòng vòng, mà trực tiếp với nói với ba người rời đi. Lâm Yến và Thủy Linh Lung thì ăn cả kinh, Lâm Yến truy vấn, đương nhiên Lâm Dịch cũng không có giấu diếm, nói ra.
Ba người không chơi đùa nữa, biểu lộ nghiêm túc, lập tức, ba người đi tới nhà gỗ, thu thập đồ vật của chính mình.
Rất nhanh, đồ đạc cần thu thập không có bao nhiêu, không mất bao lâu, Lâm Dịch Thủy Linh Lung bốn người đã chờ ở bên ngoài, một lát sau, Lâm Cường đi ra.
Lâm Cường liếc nhìn đám hậu bối, nhưng trong lòng lại thở dài, nhưng cũng không nói gì thêm, gật đầu nhìn mọi người, nói:

- Chúng ta đi thôi.

Lập tức, trên người của Lâm Dịch xuất hiện lam sắc quang mang, bao phủ tất cả mọi người vào bên trong...Lam sắc quang mang lóe lên, lập tức biến mất trên không trung.
Mà khi Lâm Dịch thu thập đám hắc y nhân và thu thập đồ đạc rời đi, chỉ diễn ra trong một giờ, bọn họ đã rời khỏi sơn cốc mà mình sinh sống suốt hai mươi năm.
Sau khi bọn người Lâm Dịch rời đi chừng ba canh giờ, trên bầu trời xuất hiện mười đạo thân ảnh, đa số những người này là Hạ Tinh Vị, nhưng có ba người dẫn đầu trong đó, rõ ràng là cường giả Đại Tinh Vị Thượng Giai.
Ba người này, một người có bộ dạng thanh niên tuấn tú, một người là trung niên khôi ngô, một người là thiếu nữ lãnh diễm lạnh lùng, chính là bọn người Tạp Bá Lý, Khoa Lâm Na.
Thanh niên kia cúi đầu nhìn vào trong cốc, lạnh lùng nói:

- 9527 chết ở địa phương này!

Thì ra Thiên Sát đề phòng thành viên làm phản, cho nên mỗi một thành viên quan trọng đều phải lưu lại tinh thể cảm ứng thần kỳ, sau khi thành viên rót tinh thần lực vào trong tinh thể cảm ứng, tinh thể sẽ tản ra hào quang trong suốt, nhưng nếu thành viên đó đã chết, không xa hơn ức dặm, hào quang trên tinh thể cảm ứng sẽ ảm đạm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.