Chung Cực Truyền Thừa

Chương 369: Chia đường




Lúc này được Tạp Bá Lý nhờ vả, thanh niên kia liền đem tinh thể cảm ứng của các thành viên quan trọng trên người, chỉ cần có chút biến hóa, hắn sẽ phát hiện ngay lập tức, mà bốn giờ trước, tinh thể cảm ứng của tiểu đội trưởng tiểu đội 9527 đã ảm đạm xuống, sau khi xác nhận phương hướng của tinh thể cảm ứng, bọn họ dễ dàng tìm được nơi đây.
Nhưng rất hiển nhiên, trong sơn cốc lúc này đã không còn người, sắc mặt thanh niên biến thành không tốt.
Tạp Bá Lý nhìn nơi đây, trên mặt đầy giận dữ, hừ lạnh một tiếng, cắn răng nói:

- Lâm Cường là lão hồ ly...Khẳng định liên tưởng đến bọn ta tìm kiếm tung tích, cho nên đã bỏ trốn, cũng không biết là trốn đi tới nơi nào rồi.

Sắc mặt của nữ tử lãnh diễm ở bên cạnh không có gì thay đổi, nghe hai người nói, không có ý định lên tiếng.
Không cam lòng quét nhìn một lần, xác định đối phương đã rời khỏi sơn cốc này, Tạp Bá Lý mới tức giận, nói:

- Tính toán! Trở về trước rồi nói sau.

Lập tức, một đoàn người hóa thành một đám tia sáng, theo đường cũ mà đi...Đám người Lâm Cường bay suốt ba bốn canh giờ, cũng không biết đám người này đã bay tới đâu, cho dù muốn đuổi theo, cũng không cách nào đuổi kịp.
Lúc này, trên bầu trời cách sơn cốc mấy trăm dặm, dưới sự bao phủ của tia sáng màu lam, bọn người Lâm Cường, Lâm Dịch đều ở chỗ này, không ngừng bay về hướng tây bắc.
Mà lần bay đi này, bay suốt một ngày, mới dừng lại.
Lâm Dịch quay đầu lại liếc nhìn, sau đó mới quay đầu, cười nói:

- Chắc có lẽ bọn chúng không đuổi kịp rồi.

Lâm Cường nghe vậy gật đầu, nhìn mấy người Lâm Dịch, Lâm Yến, sau đó mới mở miệng nói:

- n, chúng ta đi tìm chỗ đặt chân đi nào.

Lâm Dịch nghe vậy hơi sững sờ, lập tức có chút chần chờ. Lâm Cường thấy thế nhíu mày nói:

- Dịch nhi, có việc gì thì nói đi.

Lâm Dịch do dự một chút, nhưng lập tức hít sâu một hơi, nói:

- Phụ thân, mọi người đi đi, con và Linh Lung không đi.

Sắc mặt Vân Bẳng lập tức đại biến, vội la lên:

- Vì cái gì?

Lâm Dịch cười nhìn về phía nàng, nói:

- Linh Lung cũng theo con hơn hai mươi năm, nếu không cho nàng danh phận, thì không cách nào nói nổi, con muốn đi Thư gia một chuyến, sau khi mang Mộng nhi đi, sẽ đi tìm mọi người.

Khi nói chuyện, Lâm Dịch đem ánh mắt nhìn về phía Thủy Linh Lung. Thủy Linh Lung không ngờ Lâm Dịch lại nói như thế, sắc mặt lập tức đỏ hồng, ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Lâm Cường nghe vậy hơi sững sờ, lập tức nhíu mày, nhưng sau khi suy nghĩ, nói:

- Cũng tốt, trên đường đi con phải chiếu cố Linh Lung thật tốt, đoạn đường này ngươi nhất định phải cẩn thận, ta nghĩ người của Cổ Năng đã biết chúng ta đang ở hành tỉnh Bái Đặc, mà cổng truyền tống địa phương, có lẽ đã nằm dưới sự giám thị của bọn chúng, còn về Thư gia...Con vào Thư Mộng có quan hệ, có giám thị cũng không chừng.

Lâm Dịch gật đầu:

- Con biết rõ, đương nhiên sẽ cẩn thận!

Lâm Cường nghe Lâm Dịch nói như thế, cũng hơi yên tâm một chút, lập tức gật đầu. Sau đó, liền mang theo bọn người Lâm Yến, Kim Trĩ Hàn rời đi. Mà Lâm Dịch cũng nhìn sắc trời, lại nhìn Thủy Linh Lung, cười nói:

- Chúng ta cũng đi thôi.

Khuôn mặt Thủy Linh Lung ửng đỏ, nhưng vẫn gật đầu.
Lam mang nhấp nhoáng, lập tức biến mất.
Thành Tây Mông, nằm ở hướng tây bắc của Bái Đặc hành tỉnh, còn cách Địa Cư chừng mấy ngàn km. Lâm Dịch mang theo Thủy Linh Lung, tốn chừng mười lăm ngày, bình yên tiến vào thành này.
Kỳ thật nếu dùng tốc độ của Lâm Dịch mà nói, đi tới đây cũng không cần thời gian dài như thế, nhưng hiện giờ Thủy Linh Lung chưa đột phá Tinh Vị Cảnh, đương nhiên cần dùng thức ăn, cũng may trên đường đi có rất nhiều thị trấn nhỏ cho người lữ hành, cũng không sợ không có chỗ nghỉ ngơi, cứ như vậy, đi một chút ngừng một lúc, lúc này mới cần tới mười lăm ngày.
Thành Tây Mông so với thành Lạc Hà, cũng không có thua kém chút nào, diện tích thành thị rất lớn, nhân khẩu hơn trăm vạn, nhìn người đi tới đi lui trên đường phố, lộ ra nét náo nhiệt.
Gương mặt của Thủy Linh Lung che một tằng lụa trắng, che chắn gương mặt kinh diễm của nàng, nhưng dáng người lồi lõm, vẫn khiến người chung quanh liếc nhìn lại, nhưng cũng may không có người nào lộ ra thần sắc say mê.
Lâm Dịch vốn định mang theo Thủy Linh Lung tiến vào quảng trường trước Vũ Môn, nhưng lập tức phát hiện hai tên cường giả Hạ Tinh Vị đang ẩn nấp...Cho dù chỉ là Hạ Tinh Vị Hạ Giai, nhưng Lâm Dịch có thể xác định...Ở nơi đây, có người giám thị.
Trong Vũ Môn có rất nhiều người ra vào. Lâm Dịch ngẫm lại, lập tức bất động thanh sắc, men theo dòng người đi qua trước cửa Vũ Môn, Thủy Linh Lung ở bên cạnh là người thông minh, thấy Lâm Dịch bất động thanh sắc, lập tức biến rõ hắn đang thăm dò chung quanh xem có nguy hiểm gì hay không, lập tức đi theo sát bên cạnh hắn, cũng im lặng.
Đi tới một con đường khác, Lâm Dịch tìm kiếm một chỗ không có người, dừng lại. Thủy Linh Lung còn đang nghi hoặc, chỉ thấy gương mặt của Lâm Dịch xuất hiện một tầng hào quang, một lát sau, hắn biến cao hơn một chút, gương mặt vốn thanh tú thì biến lại thành bình thường. Thủy Linh Lung lập tức ngạc nhiên, mở to mắt nhìn hắn.
Lâm Dịch thấy biểu lộ của Thủy Linh Lung thì trêu chọc, cười nói:

- Như thế nào?

- Ngươi, ngươi...

Thủy Linh Lung đương nhiên không biết nên hình dung như thế nào.
Lâm Dịch cười nói:

- Cũng chỉ là Chướng Nhãn pháp mà thôi, không tin nàng sờ thử xem.

Nói xong bắt lấy tay của Thủy Linh Lung, đưa lên gương mặt của mình mà sờ soạng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Một màn kinh người xuất hiện...Thủy Linh Lung mở to mắt, trơ mắt nhìn bàn tay nhỏ bé của mình sờ lên đôi má của Lâm Dịch, lúc này mới tiếp xúc đến một tầng mát lạnh...Nhưng nhìn bên ngoài rất giống da thịt chân thật, hoàn toàn không nhìn ra trạng thái chân không.

- Ha ha, cái Chướng Nhãn Pháp này không thể dùng tay chạm vào, cường giả ngang cấp sẽ nhìn thấu...Nhưng mà, hai gia hỏa Hạ Tinh Vị Hạ Giai, vẫn dấu diếm được, hiện tại chúng ta đi Vũ Môn, ta đi vào trước, chờ vài phút khi ta đi vào...Ta sẽ ở lối vào Vũ Môn chờ nàng.

Lâm Dịch cười giải thích một câu, sau đó rời đi.
Thủy Linh Lung kinh ngạc trong ngắn ngủi, cũng gật gật đầu. Hai người tiếp tục đi tới quảng trường trung tâm, nơi đây đông người qua lại.
Lâm Dịch nhìn Thủy Linh Lung gật đầu, sau đó quay người đi vào Vũ Môn...Không chút hoang mang, thong dong bình tĩnh. Hòa vào dòng người, trên người xuất hiện khí tức nhu hòa, không người nào có thể tiếp xúc với hắn được, cứ như vậy đi vào, thân hình biến mất, sau khi đợi vài phút, Thủy Linh Lung mới hít sâu một hơi, từ trong góc đi tới, cũng đi vào Vũ Môn.
Nữ tử tiến vào Vũ Môn tuy không nhiều, nhưng không phải không có, nhưng đại mỹ nữ như Thủy Lung Linh tiến vào Vũ Môn, làm cho ánh mắt của mọi người chung quanh đều bị nàng hấp dẫn...Cũng may trên mặt của nàng có một tầng lụa trắng, hơn nữa đây là địa bàn của Vũ Môn, không có người nào dám làm càn.
Sau khi tiến vào Vũ Môn, Thủy Linh Lung đã nhìn thấy Lâm Dịch đứng ngoài cửa chờ mình, lập tức đi qua. Lâm Dịch chỉ cười cười với nàng, bước vào bên trong, nhưng thần thức, đang bao phủ toàn bộ Vũ Môn vào bên trong...Quả nhiên không ngoài sở liệu, trong nơi này cũng có hai gã Tinh Vị Cảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.