Dương Hạo cùng ba Dương còn chưa tới nhà đội trưởng, Triệu Kế liền điện thoại tới, nói cho bọn họ biết chuyện này đã cùng đội trưởng nói qua, để cho bọn họ hiện tại đi tìm đội trưởng, cùng bà nói chuyện một chút.
Đội trưởng cũng là một người phụ nữ trung niên chừng năm mươi tuổi, mập lùn. Lúc Dương tìm được bà, bởi vì thôn trưởng đã có nói qua trước, trong lòng đội trưởng cũng có tính toán.
Dương Hạo sao có thể không rõ ý của đội trưởng, cho nên cười nói_: “Thím Lưu yên tâm, thím cực khổ ta vẫn nhớ. Kia, cháu sẽ bồi thường cho thím hai vạn, thím xem có thích hợp không?”
Đội trưởng vừa nghe trong lòng vui mừng, nhưng mà mặt mũi vẫn còn muốn giữ lại, cho nên kiềm chế nội tâm vui sướng ra vẻ bình tĩnh gật đầu_: “Nói gì những thứ này…. Những điều này đều là ta phải làm, làm cái chức này nên tận tâm đi làm. Chuyện này cậu cứ yên tâm đi, tôi ăn trưa xong sẽ đi báo cho mọi người.”
Dương Hạo nói cảm ơn thím Lưu, từ chối cơm trưa bà mời, liền đi về nhà.
Nhà đội trưởng cách nhà Dương Hạo không xa, ở cách vách nhà chú Hai. Dương Hạo vừa lúc đi ra liền thấy Lương Tiểu Nhã đứng ở trước nhà chú Hai một mình chơi đùa.
Dương Hạo theo thói quen gọi nàng một tiếng.
Lương Tiểu Nhã ngẩng đầu, trừng mắt nhìn hắn một cái, cũng không trả lời Dương Hạo một tiếng, giống như không có nhận ra, trực tiếp xoay người chạy vào trong nhà.
Dương Hạo mặc dù trở lại không lâu, nhưng đối với tính cách người em họ này cũng nắm rõ ràng không ít, muốn nàng chủ động chào hỏi ngươi hoặc là trả lời một tiếng trừ khi nàng ngày hôm đó tâm tình đặc biệt tốt.
Lương Tiểu Nhã sau khi chạy về nhà liền nói cho mẹ nàng biết Dương Hạo vừa ở nhà thím bên cạnh đi tới.
Thím Hai khom lưng bước nhanh tới cây lớn phía sau cửa, thò đầu ra bên ngoài, vừa nhìn thấy bóng lưng Dương lão đại chờ Dương Hạo quẹo cua về nhà.
Qủa nhiên hai canh giờ sau, thím Hai còn đang ăn cơm liền từ trong miệng đội trưởng biết được tính toán tại sao của Dương Hạo.
***
Đô Đô ngồi ở trên ghế đẩu, hai cái chân vung qua vung lại, bé hát bài hát Dương Hạo dạy cho con của mình “con thỏ nhỏ ngoan ngoãn”, mẹ Dương thì ở trong phòng bếp nấu ăn.
Hát được hai câu Đô Đô đột nhiên ngừng lại_: “Bà nội, baba lúc nào trở lại a?”
Mẹ Dương cho là Đô Đô hỏi Dương Hạo, thuận miệng nói tiếp một câu_: “Baba của con đợi lát nữa sẽ trở lại.”
Đô Đô lắc lắc đầu_: “Nhưng mà baba đã thật lâu chưa có trở về… Đô Đô nhớ baba.”
Mẹ Dương đang xắt rau cũng không có đem lời của Đô Đô nghe rõ, cho là Dương Hạo không có trở lại nên Đô Đô lo lắng, cho nên liền an ủi:_ “Đô Đô hát mấy bài nữa baba sẽ trở về rồi.”
Đô Đô nháy mắt hai cái, lông mi dài rung rinh_: “Phải không? Con hát “ Ngôi sao nhỏ” có được hay không?… Chợt lóe sáng trong suốt, ngôi sao nhỏ đầy cả bầu trời..”
Giọng trẻ con non nớt trong phòng lần nữa vang lên.
Đô Đô còn chưa hát xong “Ngôi sao nhỏ”, Dương Hạo liền trở về nhà. Vừa nhìn thấy baba trở lại, Đô Đô vội vàng chạy lại nhào tới trong ngực baba.
-“Baba, con ở nhà ngoan ngoãn nghe lời bà nội, không có chạy loạn khắp nơi.” _Đô Đô ngẩng đầu nhìn Dương Hạo, vẻ mặt muốn được khen ngợi.
Dương Hạo một phen ôm lấy bé, hôn bé một cái_: “Đô Đô ngoan thật là con trai ngoan của baba.”
Đô Đô gục ở trên bả vai Dương Hạo, thanh âm có chút rầu rĩ_: “Cha lúc nào trở lại? Đô Đô nhớ cha”**
**Đô Đô xưng hô với Dương Hạo và Vương Tuấn đều dùng baba.(!?) Để phân biệt thì LỲ để Dương Hạo là baba, Vương Tuấn là cha. Vài chỗ để phù hợp mạch truyện thì để baba nha!
Một câu nói đem Dương Hạo hỏi đến á khẩu không trả lời được. Dương Hạo vẫn chưa nói với Đô Đô là bọn họ đã rời khỏi Vương Tuấn, rời đi cái nhà kia. Dù sao hiện tại Đô Đô còn quá nhỏ, hắn không muốn đem chuyện giữa người lớn để cho trẻ con cùng biết, cho nên hắn lừa gạt Đô Đô rằng Vương Tuấn đi nước ngoài công tác, bọn họ trở về nhà bà nội.
Trước kia Vương Tuấn cũng thường xuyên không có ở nhà, Đô Đô rất dễ dàng đón nhận, nhưng mà lần này thời gian thật sự quá dài, mới bắt đầu Đô Đô sẽ cảm thấy không có gì, nhưng thời gian dài liền sẽ cảm thấy nhớ.
Dương Hạo vỗ vỗ lưng con trai, xoa xoa khuôn mặt của bé_: “Cha phải đợi thời gian rất lâu mới có thể trở về, Đô Đô phải ngoan ngoãn, như vậy cha mới có thể yên tâm.”
-“Có thể điện thoại cho cha sao?”_Đô Đô vội vàng hỏi.
-“Cha rất bận rộn…”_ Dương Hạo bất đắc dĩ.
-“Dạ…”_ Đô Đô một lần nữa ngả đầu lên bả vai Dương Hạo, giọng nói có chút uể oải.
Dương Hạo nhìn con trai tâm tình buồn bã, trong lòng cũng không có tư vị, lấy điện thoại di động ra nhìn một chút sau đó hướng phòng ngủ đi, lúc đi ngang qua phòng bếp hướng mẹ Dương dặn dò một tiếng_: “Mẹ, con mang Đô Đô đi vào chơi một lát, rất nhanh liền ra.”
-“Cũng rất nhanh ăn cơm, nhanh chạy ra đây”
-“Được, rất nhanh liền ra”
Dương Hạo đóng kín cửa phòng, nhấn xuống một dãy số.
Trong thời gian vài giây chuyển máy kia, Dương Hạ cảm thấy đặc biệt khá dài, trong lòng cũng không nói nên lời là cái tư vị gì….
Rất nhanh đối phương liền nghe máy.
Dương Hạo giọng nói không mặn không nhạt_: “Đô Đô để cho tôi gọi điện thoại cho anh, anh nói với nó hai câu… nhớ đừng đem chuyện hiện tại của hai ta nói cho nó biết.”
Lời của Dương Hạo cùng với trong kỳ vọng của Vương Tuấn hoàn toàn không giống nhau, nhưng tiếp xúc như thế này đã khiến y giờ phút này trong lòng cũng là vô cùng cao hứng, y cũng rất nhớ con của y.
-“Đô Đô, nghe được giọng của cha sao?”_ Vương Tuấn thả mềm thanh âm cùng Đô Đô nói chuyện.
Đô Đô sau khi nghe được trong điện thoại truyền đến thanh âm của Vương Tuấn rất cao hứng, ngây thơ hỏi_: “Cha….cha chừng nào trở về a?”
Vương Tuấn mặc dù không biết Dương Hạo là như thế nào nói cho Đô Đô, nhưng mà y cũng biết không thể nói cho Đô Đô biết chuyện xảy ra giữa y và Dương Hạo, cho nên chỉ có thể theo lời Đô Đô nói_: “Cha mấy ngày nữa sẽ trở về nhìn Đô Đô. Đô Đô trong khoảng thời gian này phải nghe lời của baba biết không? Còn phải thay cha chăm sóc baba tốt?
Đô Đô tự tin gật đầu_: “Đô Đô rất nghe lời.”
Vương Tuấn cười cười_: “Đô Đô muốn quà tặng gì? Cha mua cho con. Máy bay có hộp điều khiển được không?”
-“Baba đã mua cho con máy bay hộp điều khiển rồi.”
-“Vậy sao…..”
Thời điểm Đô Đô cùng Vương Tuấn mỗi người một câu, mẹ Dương ở ngoài phòng gọi Dương Hạo ra ăn cơm, cho nên Dương Hạo ngồi vào bên cạnh Đô Đô, _: “Đô Đô, bà nội gọi đi ra ăn cơm, cùng cha nói tạm biệt rồi tắt điện thoại.”
Đô Đô gật đầu_: “Cha tạm biệt”
Đô Đô nghe lời đưa di động cho Dương Hạo, _: “Cha nói muốn nói chuyện.”
Dương Hạo nhìn điện thoại trong tay, nghe được bên trong loáng thoáng truyền ra thanh âm của Vương Tuấn.
-“Hạo… Trước kia cái bắt đầu sai lầm đó anh biết đã cho em tổn thương rất lớn, nhưng mà em có thể cho anh cơ hội thêm một nữa để anh về sau có thể chăm sóc tốt cho em và Đô Đô được không? _ Vương Tuấn giọng nói thành khẩn, thậm chí còn mang theo vài phần ý vị khẩn cầu. Cái vị đại thiếu gia vẫn luôn dứt khoát kia, lúc nào lại có thể nói như vậy…. Đổi lại trước kia Dương Hạo nhất định vô cùng đau lòng….
Hiện tại Dương Hạo nghe được, nhưng mà cái gì cũng không nói, trực tiếp cúp điện thoại.
Vương Tuấn cắt điện thoại cất vào, đi về phía phòng họp. Y nên chuẩn bị phải đi truy* (theo đuổi) vợ, như vậy chuyện làm ăn bên này phải sắp xếp thỏa đáng, dù sao vẫn còn có người đối với phần gia sản này của ông ngoại hắn nhìn chằm chằm vào, ngầm làm không biết cái quỷ gì, đề phòng như vậy mấy năm rồi, hiện tại cũng tuyệt đối không thể lơ là.
Tiểu hài tử tâm tình rất dễ biểu hiện, hiện tại Đô Đô đang ngâm nga bài hát lại còn cười híp mắt hiển nhiên chính là tâm tình vô cùng vui vẻ. Dương Hạo dặn dò Đô Đô để cho bé ở trước mặt ông bà nội đừng nói đến chuyện của Vương Tuấn, Đô Đô ghi nhớ ở trong lòng vẫn luôn không có nói gì.
Dương Hạo thật vất vả đem đứa nhỏ dỗ cho vui vẻ, những chuyện phiền toái khác lại kéo đến.
Xế chiều, đội trưởng đi đến nhà Dương Hạo, nói cho hắn biết phản ứng trước mắt của mọi người đối với chuyện nhận thuê núi.
Dương Hạo muốn thuê núi hoang thuộc về chỗ mười bốn hộ dân tổ 7, đại đội 3 thôn Vĩnh Độ, ngoài hai nhà Dương Hạo và bà nội, còn dư lại mười hai nhà.
Đội trưởng đem trà mẹ Dương pha cho bà uống một hớp, chén trà vừa để xuống bàn, có chút nóng lòng nói cho Dương Hạo tình hình hiện tại.
-“Lúc trước có vài nhà cũng không đồng ý, giống như là Lý Diễm a, Lý Quần Phương, Lý Thiểu Lan a, kia mấy nhà họ Lý cũng không đồng ý. Nhưng mà sau khi ngạo mạn chậm chạp làm bộ cũng đã thuyết phục được mấy nhà rồi.”_Dương Hạo ngừng lại nhìn Dương Hạo.
Dương Hạo gật đầu_: “Vất vả cho thím, thím Lưu. Nhưng mà bây giờ rốt cuộc còn mấy nhà không đồng ý?”_Dương Hạo không muốn cùng bà tiếp tục pha trò, trực tiếp hỏi cái chính mình quan tâm trước mắt nhất.
Đội trưởng vừa nói như thế, Dương Hạo trong lòng coi như rõ.
Một nhà Vương Nhị thích chiếm tiện nghi, lúc này mà không đến mãnh liệt gõ một gậy lừa gạt một khoản, vậy nhất định không phải là tác phong của nhà bọn họ, Dương Hạo trước liền suy nghĩ đến nhà bọn họ.
Một nhà chú Hai bình thường vẫn không ưa bọn họ, sợ nhà mình trôi qua so với bọn họ tốt hơn, cho nên lúc này ngáng chân quả thực rất bình thường.
Lý Quần Phương tâm nhãn nhỏ, trong nhà mặc dù có tiền nhưng nhìn không được người khác so với bọn họ giàu hơn, nhưng lại ưa thích dối trá giả bộ rộng lượng, cho nên hắn sẽ làm như vậy, Dương Hạo lúc trước cũng đã đoán được một chút.
Nhưng mà để cho hắn vạn lần không ngờ đến chính là, một nhà Lý Diễm Dương Hạo từ nhỏ đã cảm thấy không tệ lắm lại không có đồng ý. Con của bọn họ Trình Kiền còn cùng mình chơi đùa từ nhỏ đến lớn anh em thân thiết…. Hiện tại lại cũng như vậy…
Chuyện thuê núi lần này coi như để Dương Hạo biết không ít tâm tư.