Cũng không phải tất cả nhà đầu tư đến thì thị trưởng cũng sẽ đích thân phái người đến đón, quan trọng là bối cảnh phía sau nhà đầu tư. Vương Tuấn tại thương trường chính là lẫn lộn giữa hai giới, trừ tự thân năng lực ra, quan trọng hơn là có cả gia đình cường đại làm hậu thuẫn.
Vương Tuấn chính là được “yêu thương” nhất ở Vương gia, lão gia tử đến già mới lại có thêm một đứa con, không yêu thương không được. Người một nhà cũng bảo bối y, ca ca đối với y chính là sủng ái có thêm. Lần này Vương Tuấn tới huyện Gấm Tân đầu tư, ca ca của y Vương Phong liền nói trước để y qua chào hỏi.
Ở phòng khách ngồi chờ, Trầm Thận liền rất nhanh gặp được Vương Tuấn, chỉ một cái Trầm Thận liền nhận ra được vị trước mắt chính là Vương tổng mà cậu phải đợi. Cậu làm thư ký thời gian cũng không ngắn, quan to quyền quý thấy được cũng không ít, căn bản năng lực nhìn người phải có. Vương Tuấn có lẽ vì nguyên nhân tuổi tương đối ít, không có vẻ trầm ổn của năm tháng lắng đọng như Vương phó Tham mưu trưởng, nhưng một thân khí độ kia cũng không thua một chút. Trầm Thận nghe thị trưởng đề cập tới một chút, vị Vương tổng này mặc dù tuổi nhỏ, nhưng ở thương giới vô cùng nổi danh. Lần này đến huyện thành của thành phố Thành Đô đầu tư, cũng tốn một số lượng lớn.
Trầm Thận tâm tư xoay chuyển thật nhanh, nhưng lại một chút cũng không phi lễ, cậu hướng Vương Tuấn khẽ gật đầu_: “Vương tổng, ngài khỏe chứ, tôi là thư ký của Ngụy thị trưởng Trầm Thận. Thị trưởng bây giờ còn chút ít công vụ đang xử lý nhất thời không đi được, cho nên phái tôi tới trước đón ngài.”
Vương Tuấn cười cười, thái độ rất hiền hòa_: “Hiện tại đặc biệt đi tới một chuyến, thật sự đã phiền cậu, thư ký Trầm.”
-“Vương tổng ngài khách khí, không phiền toái.”_Thái độ của Vương Tuấn vô cùng hiền hòa, cũng không có tự cao tự đại, mặc dù đây là lần đầu tiên tiếp xúc, nhưng trong lòng Trầm Thận cũng có chút ít hiểu rõ, biết Vương Tuấn là người không tệ. Hai người đơn giản hàn huyên một chút, Vương Tuấn cũng không kéo dài, rất nhanh đi theo cậu cùng đến quán cơm.
Vương Tuấn buổi sáng hôm nay vừa mới đến, vốn là y tính toán trước đi xem Dương Hạo một chút, nhưng mà anh của y điện một cuộc đến, nói cho y biết Ngụy thị trưởng đã sắp xếp cho y hết thảy rồi. Vương Tuấn biết chuyện lần này có thể làm nhanh như vậy, Ngụy thị trưởng cũng tốn tâm không ít, cho nên cái bữa tiệc này nhất định không thể thiếu. Cho nên hiện tại chỉ có thể đợi thêm một đoạn thời gian nữa mới có thể thấy Dương Hạo cùng Đô Đô rồi.
Trầm Thận thông qua kính chiếu hậu quan sát Vương tổng, trên mặt y không có biểu tình gì, nhưng lơ đãng một cái ánh mắt cũng nhìn ra có chút tâm sự. Nhưng mà những thứ này cũng không phải là điều Trầm Thận nên lo lắng, cậu không thể hỏi, cũng sẽ không thể hỏi.
***
Trong thẻ ngân hàng của Dương Hạo có tổng cộng mười bảy vạn, hắn đã sớm đem an bài của bọn họ làm xong. Mười bốn vạn dùng để trả tiền thuê cùng các chi phí chuẩn bị khác, còn dư lại ba vạn dùng để mua một chiếc xe second-hand.
Xế chiều hắn mang theo đội trưởng đi lấy mười hai vạn, tổ bọn họ tổng cộng mười bốn nhà, nhà mình không cần đền tiền, nhà chú Hai còn thiếu tiền nhà hắn, dĩ nhiên càng sẽ không cho bọn họ, một nhà bà nội Dương Hạo cũng không cần đưa tiền. Lúc trước Dương Hạo tìm bà đã nói, bà nội cũng biết lần này cháu trai thuê xây phòng ốc cần không ít tiền, khó được thời khắc mấu chốt bà nội cũng rõ ràng một lần, nói đem tiền này lưu lại ủng hộ Dương Hạo.
Bà nội mặc dù thiên vị, nhưng dù sao cũng hy vọng con cháu nhà mình ai cũng có tiền đồ đầy đủ. Lần này chuyện Dương Hạo thuê đất đã sớm ở trong thôn truyền đi, những người khác nhìn thấy bà nội tất cả đều khen Dương Hạo mấy câu nói hắn có tiền đồ. Trên mặt bà nội cũng cảm thấy có ánh sáng, lúc này tự nhiên cũng là ủng hộ.
Đội trưởng đem hai vạn Dương Hạo đưa cho bà dùng giấy báo gói kỹ, sau đó đem hai chồng tiền thật cẩn thận bỏ vào trong túi eo, có chút ý không tốt hướng Dương Hạo cười cười_: “Lần này tiêu pha rồi …hắc hắc…”
Dương Hạo cũng mỉm cười theo_: “Hẳn là vậy…Phía sau càng muốn làm phiền thím tốn tâm thêm.”
Đều nói nhờ người thì mềm dịu, bắt người thì ngắn tay. Đội trưởng hiện tại đương nhiên là muốn đem chuyện Dương Hạo nhắn nhủ hảo hảo làm cho xong, bà vỗ vỗ bộ ngực của mình, vô cùng hào khí đảm bảo nói_: “Tôi làm việc cậu yên tâm, tối nay có thể hoàn thành, tiền để ở trước mặt bọn họ còn có thể không nên sao?”
Thật ra thì chuyện này mọi người đã đáp ứng không có gì khác lắm, coi như làm thỏa đáng rồi, chỉ cần ký hợp đồng một cái vậy thì thật ra không có chuyện gì rồi. Lấy xong tiền Dương Hạo trở về nhà một lần, cùng với ba Dương đi với đội trưởng cùng nhau từng nhà ký hợp đồng trả tiền.
Mặc dù lúc trước đó thời điểm thuê đất không quá thuận lợi, nhưng thời điểm ký hợp đồng lúc sau cũng rất thuận lợi. Mặc dù lúc kỳ hợp đồng mọi người còn do dự hỏi một vài vấn đề, nhưng cuối cùng sau khi nhìn xong hợp đồng cũng không nói gì liền ký tên. Lúc trước huyên náo lợi hại nhất là một nhà Vương Nhị ở thời điểm ký hợp đồng ngược lại sảng khoái đáp ứng nhất. Người nhà của gã không biết chữ, giả vờ nhìn hợp đồng một chút, hai ba lần liền đóng con dấu ký. Lúc gã từ trong tay Dương Hạo lấy tiền, mặt đều nhanh cười to lên.
Chú Hai cũng đã trải qua trung học đệ nhị, mặc dù thành không tốt lắm, nhưng mà biết chữ hoàn toàn không có vấn đề gì, gã đem hợp đồng tỉ mỉ nhìn ba lần, cũng không nói có vấn đề gì, cũng không có ký tên.
-“Dương lão nhị, không có vấn đề gì liền ký tên đi, hợp đồng này tất cả mọi người đều xem, tuyệt đối không có vấn đề” _ Hiện tại cũng nhanh đến chín giờ tối, đội trưởng bôn ba một ngày rồi cũng sớm một chút xong trở về nghỉ ngơi, hơn nữa nhà bà ở cách vách, hiện tại cũng muốn sớm một chút trở về ngâm chân. Thấy Dương lão nhị vẫn không có biểu lộ thái độ liền thúc giục gã vôi vàng ký tên.
Dương lão nhị cười hắc hắc_: “Không có vấn đề, chữ ta nhất định sẽ ký, nhưng mà không hoảng hốt đi… Ta cùng đại ca bọn họ hàng huyên một lát rồi ký tên. Đội trưởng đi một ngày cũng mệt mỏi rồi, hiện tại không cần quản chúng ta.”_Dương lão nhị ý tứ rất rõ ràng rồi, để cho đội trưởng lúc này rời đi.
Đội trưởng dĩ nhiên cũng nghe ra ý tứ của gã, nhưng mà bà cũng là nhìn Dương Hạo một cái, có chút ý tứ hỏi thăm, dù sao bà hiện tại cũng làm chuyện cho nhà Dương Hạo người ta, đi như vậy sao có thể.
Dương Hạo đoán được điểm tâm tư này của chú Hai hắn, tuyệt đối là muốn cùng hắn nói chuyện tiền thuê, nhưng lại sợ ba Dương trước mặt đội trưởng giũ ra chuyện bọn họ thiếu nhà mình năm vạn đồng, như vậy mất mặt liền ném đi cho rồi, cho nên gã hiện tại mới khẩn cấp muốn đem đội trưởng đi như vậy.
-“Đội trưởng, hôm nay khổ cực thím rồi, tôi nhìn thời gian cũng không sớm, dù sao cũng là một nhà cuối cùng, thím nếu mệt mỏi liền đi về trước nghỉ ngơi đi, nếu có chuyện gì tôi sẽ đến tìm thím.”
-“Vậy được, tôi đi về trước. Có việc gì thì điện thoại cho tôi là được.”_Đội trưởng vừa nói vừa đứng dậy đi về nhà.
Đội trưởng vừa đi, lập tức liền yên tĩnh lại, chú Hai đứng dậy hướng ra ngoài nhìn thoáng qua, sau khi xác định không có ai ở mới ngồi trở lại.
-“Lão Nhị này, chữ nên vội vàng ký tên đi, đại tẩu chú cũng gọi mấy lần điện thoại thúc giục rồi”_Này đây dĩ nhiên là ba Dương tới thúc giục rồi.
Chú Hai cười cười, làm ra vẻ bộ dạng ngượng ngùng:_ “Đại ca, anh nhìn Tiểu Nhã nhà tôi vừa mới nộp mấy ngàn tiền tựu trường, hiện ở nhà cũng khó khăn, mấy ngày qua trong nhà ngay cả thịt cũng không nỡ mua để ăn. Hạo Hạo, số tiền thuê đất lần này có phải hay không nên đưa cho tôi đây?”
Chú Hai biết đại ca nhà mình mềm lòng, cho nên liền mỗi lần đều khóc than.
Ba Dương là một người đàng hoàng, ban đầu học ở tình huynh đệ mà phân xử, nhưng vẫn là một bộ dáng này, bây giờ đã chết lặng… Cũng chỉ có bà nội Dương Hạo mới mỗi lần đều tin.
-“Lão Nhị lần này không phải nói không đưa cho chú, chú suy nghĩ một chút chú còn thiếu nhà tôi năm vạn đồng. Đã nhiều năm như vậy chú nói chú khó khăn, nhà chúng ta cũng không bắt chú phải trả tiền lại lần này một vạn đồng liền tính bù một phần.”
Dương Hạo kéo kéo khóe miệng_: “Mở giải trí nông thôn tiếp sau đó cần một số tiền lớn, ba cháu vẫn còn đang suy nghĩ biện pháp khắp nơi giúp cháu kiếm tiền. Các dì bà ngoại bên kia cũng mượn không ít tiền cho chúng ta rồi, thật rất khó khăn. Chú Hai nếu dễ dàng, có biện pháp cũng đem bốn vạn đồng kia trả lại một chút sao…”
Chú Hai vừa nghe Dương Hạo vòng quanh lại bắt đầu để cho gã trả tiền lại lập tức ngăn không dám nói chuyện tiền nữa_: “Ai…Ta cũng biết cháu không dễ dàng, ta cũng cố gắng rồi. Đúng rồi tới ký tên đi, trời không còn sớm nữa, các người cũng sớm một chút về nghỉ ngơi.”
Dương Hạo cùng ba Dương liếc mắt nhìn nhau, giễu cợt cười cười.
Sau khi hợp đồng toàn bộ ký xong, Dương Hạo trong lòng coi như kiên định một chút, nhưng mà sau khi thuê xong núi còn còn rất nhiều chuyện muốn bận việc, Dương Hạo cả ngày bận rộn đến chết đi được.
Hôm sau Dương Hạo phải đi vào trong thành mua một chiếc xe second-hand, sau này làm việc gì cũng dễ dàng hơn một chút. Sau đó tìm người quen hỗ trợ liên lạc với chỗ bán, hắn mua một ít cây ăn quả trở lại trồng trên núi.
Hiện tại một nhà Dương Hạo bận rộn không ngừng, Vương Tuấn cũng vẫn không nhàn rỗi.
Vương Tuấn sau khi đến huyện Gấm Tân thì nhận lấy nhiệt liệt hoan nghênh của thị chính phủ*, ngày y đến kia, cơ hồ mọi người cả thị chính phủ đều đi ra tiếp đãi y. Dù sao một khoản đầu tư lớn như vậy đối với tương lai phát triển của huyện Gấm Tâm của ảnh hưởng rất lớn.
*thị chính phủ: cơ quan quản lý của thành phố ~ UBND thành phố.
Đến tiếp sau bữa tiệc còn chưa có ngừng, sau đó thị chính phủ còn đặc biệt mời truyền thông đến, muốn đưa tin tức. Thị chính phủ phái người dẫn Vương Tuấn đến khu đất khai phá kia xem xét tình hình đi theo ngoài những người Vương Tuấn mang theo bên này, cũng không thiếu cơ quan truyền thông cùng với đại biểu người dân trước đó đã an bài tốt.
Đoàn người mênh mông cuồn cuộn có chút hùng tráng (làm như diễu binh đánh giặc =))), trong thôn thấy ký giả đưa tin cũng rất hiếu kỳ, cho nên cách chừng khoảng mười mét liền có không ít người vây quanh xem náo nhiệt.
Mẹ Dương đi chờ trở về đúng lúc đi ngang qua nơi đó, thấy nhiều người vậy quanh tại một chỗ, cho nên cũng đi theo xem náo nhiệt.
-“Chuyện gì xảy ra đó?”_Mẹ Dương nghiêng người hướng bên trong chen chúc, dò ngẩng đầu lên phía trước đồng thời vẫn không quên hướng quần chúng vây xem bên cạnh hỏi thăm tình hình.
Mẹ Dương kiễng mũi chân hướng phía trước nhìn, lúc này đám người chính quyền kia xem xong một mảnh bên trái liền quay trở lại muốn đi về. Mấy nhân viên công tác liền đi tới ngăn cản người dân để cho bọn họ nhường đường.
Đoán chừng nhiều người phía sau còn không có nghe thấy, còn đang liên tiếp chen về phía trước, mà phía trước là theo yêu cầu lui về phía sau, cho nên mọi người chen tới chen lui, đem nhóm người phía trước chen chúc thiếu chút nữa ngã sấp xuống, mẹ Dương cũng ở trong đó.
-“Ai..u, người đừng chen chúc nhau, thiếu chút nữa ngã xuống rồi….”
-“Chậm chậm, tránh ra không nên chen chúc…”
-“Dẫm lên chân ta rồi, ai ui, đau quá!”
Trong đám người truyền đến từng đợt bất mãn oán trách. Bên này Vương Tuấn cũng nghe được tiếng động, y xoay đầu lại phía sau, nhìn thoáng qua.
Mẹ Dương ổn định thân thể của mình, sau khi đứng vững liền sửa sang lại đầu tóc rối bời của mình vì bị chen chúc, ngẩng đầu lên, vừa lúc liền nhìn thấy Vương Tuấn xoay người.
Bà vừa mừng vừa sợ vỗ bắp đùi mình một cái, lớn tiếng cảm thán một câu_: “Ai cha, đây không phải là Vương tổng sao?”