Vương Tuấn cũng liếc mắt thấy được con của mình.
Đô Đô chạy chậm hai bước, vui vẻ nhào tới trong ngực Vương Tuấn_: “Cha…”_Đô Đô dường như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, miễn cưỡng đem chữ “cha” phía sau nuốt trở vào_: “Chú Vương…”
Vương Tuấn lúc ấy liền ngây ngẩn cả người, nụ cười cũng cứng lại. Đây quả thực là y không thể tưởng tượng nổi, con của y thế nhưng lại gọi y là chú…
Vương Tuấn nghĩ không biết có phải là Đô Đô giận y vẫn không nhìn đến hay không, cố ý cùng y giận dỗi, cho nên dở khóc dở cười hỏi_: “Cái gì mà chú Vương? Mới bao lâu liền không nhận ra cha?”
Y để cho Đô Đô ngồi ở trên cánh tay phải của mình, vùi đầu hôn bé một cái_: “Bảo bối, có nhớ đến cha không?”
Đô Đô gật đầu_: “Nhớ…”_Sau khi cách thật lâu mới nhìn thấy cha, Đô Đô rất vui vẻ, sau đó bé lại nghĩ đến vấn đề cha vừa mới hỏi, có chút do dự. Khuôn mặt nhỏ bé nhăn lại thành một nắm, sau khi ở trong lòng vật lộn một phen, bé đem đầu tiến đến bên tai Vương Tuấn_: “Cha…”_Sau đó bé giơ ra tay nhỏ che bên tai Vương Tuấn, thì thầm nói_: “Không phải con không nhận ra cha, mà là baba nói sau này con chỉ có thể gọi cha là chú Vương thôi…”
Vương Tuấn vừa nghe, tâm chợt lạnh. Thì ra không phải là Đô Đô tức giận, mà là Dương Hạo tức giận!
Ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, Vương Tuấn vội vàng mở miệng_: “Baba còn nói cái gì sao? Tại sao lại muốn kêu là chú?”
Đô Đô vẫn thật cẩn thận lặng lẽ đem bí mật nói cho cha mình_: “Baba nói cha phạm phải một sai lầm rất lớn, baba không muốn tha thứ cho cha. Baba còn nói con chỉ có thể ở với một trong hai người, để cho con chọn…. Cha, con không muốn chọn, con không muốn hai người tách ra… Có phải hai người cãi nhau không, có phải không cần Đô Đô nữa không?”
Trẻ con thấy cha mẹ cãi nhau đều sẽ không có cảm giác an toàn, rất sợ bị mất đi.
Nghe con trai nói với mình những lời này, Vương Tuấn đặc biệt áy náy. Y vẫn cho là y cho Dương Hạo điều kiện sống tốt chính là sự quan tâm đối với bọn họ, nhưng mà y sai lầm rồi. Trước kia không chỉ đối với Dương Hạo, thậm chí đối với Đô Đô, y chân chính quan tâm với để ý đều không đủ, y không có hoàn trách nhiệm của một người đàn ông và người cha. Y thật xin lỗi người yêu của mình, thật xin lỗi con của mình.
Cho nên hiện tại y bị trừng phạt rồi, Dương Hạo không nhìn y, con trai y cũng không thấy được. Nếu như tiếp tục sai nữa, không chỉ có mất đi Dương Hạo, còn có thể mất đi con trai bảo bối của mình.
Nhìn thấy Đô Đô bây giờ còn đang ủng hộ y nói chuyện, Vương Tuấn trong lòng không biết là tư vị gì.
Y vỗ vỗ lưng Đô Đô dỗ dành bé_: “Bảo bối ngoan, cha sẽ cùng baba nói xin lỗi, chúng ta sẽ không tách ra, đừng khó chịu, cha thương con.”
Đô Đô gật đầu.
Lâm Giản ở sau lưng đem toàn bộ lời hai cha con nói nghe được, cậu cũng có chút cảm thán.
Bên này Đô Đô chơi xấu ở trong ngực Vương Tuấn làm nũng. Bên trong, vừa mới đi trại heo nhà mình nhìn heo xong thì mẹ Dương cảm thấy được ngoài cửa lớn tựa hồ có người nên vội vàng tới đây.
Dương Hạo mở giải trí nông thôn tiền xây phòng ốc tạm thời đủ nhưng mà sau này trang hoàng còn có thể tốn không ít tiền, cho nên mẹ Dương chuẩn bị đến lúc đó đem toàn bộ bảy mươi con heo mập trong trại đi bán đem tiền cho Dương Hạo. Bởi vì heo có lớn có nhỏ, không thể nào cùng nhau bán nên buổi trưa hôm nay mẹ Dương phải đi đếm thử xem, trong khoảng thời gian này có thể bán heo được chừng bao nhiêu.
Vừa mới đi qua liền nghe được tựa hồ có người ở ngoài cửa. Mặc dù bọn họ ở nơi này vẫn rất an toàn, ngay cả mất con chó bình thường cũng ít nhìn thấy, nhưng mà mẹ Dương vẫn không yên lòng để Đô Đô ở một mình, liền vội vàng tới đây.
Mẹ Dương lúc ấy trong lòng cả kinh, tim cũng nhảy lên đến cổ họng rồi, bà bước nhanh đi về phía trước, trong miệng gọi tên Đô Đô_: “Đô Đô!”
Lúc này Đô Đô đang ở trong ngực cha nghe được tiếng bà nội, vội vàng xoay người lại_: “A…Bà nội.”
Đô Đô xoay người đồng thời Vương Tuấn cũng nghiêng đầu. Mẹ Dương thần kinh vẫn căng thẳng lúc này mới hạ xuống, thì ra người kia là Vương tổng!
-“Vương, Vương tổng….”
Đại khái Vương Tuấn đột nhiên đến làm cho mẹ Dương bất ngờ lớn. Bà cũng không có để ý tại sao Đô Đô đang ở trong ngực Vương Tuấn, còn cùng y thân thiết như vậy.
Vương Tuấn sau khi thấy mẹ Dương, hướng bà lễ phép gật đầu_: “Chào bác gái.”
Mẹ Dương thấy như thế sợ hết hồn_: “Ai da, Vương tổng cậu làm cái gì vậy a… Mỗi lần đến đều tiêu tốn như vậy, ai nha, thật là ngượng ngùng mà…”_Mẹ Dương ngượng ngùng khước từ.
-“Một chút tâm ý của Vương tổng, bác gái đừng có khách khí như vậy a.”_Lâm Giản vội vàng đem mẹ Dương đẩy vào trong nhà, vừa nói chuyện vừa tiến vào.
Vương Tuấn biết hiện tại cho người nhà Dương Hạo cái nhìn tốt, sau này Dương Hạo xuất quỹ* (come out) khó khăn sẽ ít đi rất nhiều. Không thể không nói, Vương tổng quả thật suy nghĩ rất xa…
Vương Tuấn lần nữa đến khiến cho mẹ Dương có chút giật mình, nhưng mà cũng thật vui mừng, dù sao mấy ngày trước mình mới được thơm lây lên TV, đặc biệt có phong cách. Bây giờ người ta lại tới nhà làm khách, đừng nhắc là có bao nhiêu mặt mũi a.
-“Đô Đô, đến bà nội ôm, đừng làm phiền chú Vương.”_Mẹ Dương thấy cháu mình còn đang ở trên người người khác, sợ Vương Tuấn cảm thấy phiền toái, liền vội vàng vươn tay ra nhận lấy.
Lại một lần nghe được phải làm cho con ruột mình gọi mình là “chú Vương”, Vương Tuấn trong lòng đừng nói đến là tư vị gì. Nhưng mà buồn bực nhất là cho dù y bất mãn nhưng lại không thể nói ra, còn phải cười đáp lời.
Đô Đô gật đầu, sau đó nhớ lại lúc trước Dương Hạo dặn dò ở trước mặt bà nội phải gọi là chú, cho nên lại gọi thêm một lần nữa_: “Chú Vương, chú Lâm.”
Vì thế, mặt của Vương tổng cứng lại…
Lúc trước “không cẩn thận” nghe được Đô Đô nói ra nguyên nhân nên Lâm Giản đứng bên cạnh cố gắng làm cho mình ngậm chặt, ngàn vạn lần không được bật cười.
Dương Hạo bây giờ không có ở nhà, Vương Tuấn liền không thể làm gì khác hơn là chờ. Mẹ Dương cũng biết Vương Tuấn tới nhất định là tìm Dương Hạo, liền chuẩn bị gọi điện thoại cho Dương Hạo.
Thấy bộ dạng như vậy, Vương Tuấn vội vàng ngăn bà lại.
-“Bác gái không cần, chúng ta chờ là được rồi. Cậu ấy đi làm chính sự quan trọng hơn”_Vương Tuấn mặc dù trên đầu lưỡi nói như vậy, nhưng mà trong lòng lại nghĩ rằng, nếu mà mẹ Dương gọi điện thoại rồi, đoán chừng hôm nay y không thể thấy được Dương Hạo rồi.
Mẹ Dương đoán chừng Dương Hạo lúc này cũng nhanh trở lại, liền không gọi, tiếp theo cùng Vương Tuấn trò chuyện việc Dương Hạo mở giải trí nông thôn, nghĩ đến ông chủ lớn này kiến thức xa rộng, thỉnh giáo một chút, không chừng có thể đưa ra đề nghị gì độc đáo. Dù sao mẹ Dương cảm thấy Vương tổng là người rất tốt, những chuyện nhỏ nhặt này nhất định sẽ giúp cho chút ít đề nghị.
Đang lúc Vương Tuấn đến, thì bọn Dương Hạo ở trong rừng liền có không ít người chú ý đến. Tất cả mọi người trong thôn đều quen thuộc, cho nên người bên ngoài đến, rất dễ dàng bị chú ý đến, hơn người vừa nhìn chính là nhân vật không tầm thường.
Đang lúc gã chuẩn bị đi tới, một chiếc xe hơi hướng gã nhấn còi, chính là kiểu người quen bình thường chào hỏi. Chú Hai quay đầu muốn nhìn một chút là ai chào hỏi gã, kết quả phát hiện người ở bên trong là Dương Hạo.