Dương Hạo thấy chú Hai nhà mình lén lén lút lút hướng nhà mình nhìn, liền cố ý nhấn còi. Chú Hai đoán chừng không nghĩ đến là Dương Hạo, vẻ mặt thật kinh ngạc.
-“Chú Hai, đi về hả?”_Dương Hạo lái xe vô cùng chậm, lúc đi ngang qua gã hỏi một câu.
-“À, cháu đây đi về trước.”_Nói xong Dương Họ liền giẫm chân ga, tăng tốc độ lên.
Chuyển sang khúc quanh cách nhà khoảng 40m, Dương Hạo thấy được trước cửa nhà đỗ một chiếc xe. Hơn nữa nhìn qua tựa hồ có chút quen thuộc.
Dương Hạo cảm giác trong lòng, cảm thấy có chút không nỡ, cũng không nói ra lời là cảm giác là gì.
Hắn đem xe dừng ở cửa nhà, lúc này mẹ Dương ở bên trong nghe được tiếng, liền nói với Vương Tuấn_: “Nhất định là Hạo Hạo trở lại.”_Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Dương Hạo xuống xe, vừa ngẩng đầu liền thấy được một người không nghĩ đến, sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
-“Hạo Hạo a, Vương tổng tới rồi, nhanh vào, Vương tổng người chờ con thật lâu.”_Mẹ Dương cười để cho Dương Hạo hướng trong nhà nhìn.
Người kia ở trong nhà giống như đứng dậy từ trước, tại nguyên chỗ nhìn mình. Dương Hạo đối với y quen thuộc như thế, cho dù là chỉ nhìn bóng lưng cũng có thể nhận ra…
Ánh mắt Vương Tuấn một mực ở trên người Dương Hạo, y phát hiện Dương Hạo so với trước gầy hơn một chút.
Mẹ Dương vẫn còn đang nói gì đó với Dương Hạo. Dương Hạo làm sao mà không thấy Vương Tuấn, nhưng mà nhớ đến lúc trước tự mình nói dối mang theo Đô Đô về nhà, nên vẫn chịu đựng không có lập tức cùng Vương Tuấn trở mặt.
-“Mẹ, thím họ nói tìm mẹ có việc, mẹ đi nhà bà hỏi thử có chuyện gì.”_Dương Hạo khẽ cười nói với mẹ hắn, sau đó vẫn duy trì nụ cười nhìn về phía Vương Tuấn_: “Vương tổng.”
Mẹ Dương cảm giác cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lại nhìn chưa ra không đúng chỗ nào, nghĩ thầm con trai và Vương tổng có thể có điều gì muốn nói, liền rời đi.
-“Vương tổng, Tiểu Lâm, mọi người ngồi một lát, ừm, bác đi trước nhìn một chút có chuyện gì.”_Mẹ Dương vừa xoay người nói với Dương Hạo nói_: “Hạo Hạo a, chào hỏi Vương tổng bọn họ thật tốt. Hai vị trước uống ly trà. Xin lỗi không tiếp chuyện được.”
-“Được, bác gái không cần khách khí.”_Lâm Giản vội vàng cười trả lời, chờ sau khi mẹ Dương đi xa, một mảnh không khí hòa hợp trong phòng nháy mắt không còn.
Dương Hạo thu hồi nụ cười của mình, sau đó kéo qua một cái ghế ngồi xuống, không chút để ý mở miệng_: “Vương tổng lần này có chuyện gì?”
Lâm Giản ôm lấy Đô Đô_: “Vương tổng, Hạo ca, tôi cùng Đô Đô ra cửa chơi một lát ~”_Lúc này vẫn là đem không gian lưu lại cho hai vi kia một mình giải quyết vấn đề là tương đối tốt.
Dương Hạo nhìn cậu một cái, cũng không nói gì.
Giọng nói của Vương Tuấn cơ hồ mang theo khẩn cầu. Y lớn như vậy, chưa từng có hạ thấp tư thái* nói những lời này.
*tư thái: thái độ của bản thân.
Lấy địa vị cùng tài lực của y, rất nhiều người muốn leo lên giường của y, nếu không phải thật tâm thích Dương Hạo, y quả thật không cần phải làm như vậy.
Nhưng mà ban đầu một màn Vương Tuấn cùng Dịch Thiển kia khắc sâu trong trí nhớ của hắn. Thậm chí lúc ấy hắn rời đi, Vương Tuấn lại xoay người trước quan tâm vẫn là Dịch Thiển. Nếu như khi đó Vương Tuấn không có xoay người, trực tiếp đuổi theo ra, hắn có lẽ sẽ không chết, Đô Đô có lẽ cũng sẽ không sống chết không rõ.
Lần đó là hắn cho Vương Tuấn một cơ hội cuối cùng, cho nên hiện tại Vương Tuấn nói gì Dương Hạo cũng cảm thấy không có ý nghĩa.
Vương Tuấn đứng trước mặt Dương Hạo, trầm mặt nhìn hắn. Trong đôi mắt đã mê đảo rất nhiều nam nữ, giờ phút này chỉ có một mình Dương Hạo hắn.
-“Vương Tuấn, như vậy tôi muốn hỏi anh một vấn đề….”_Dương Hạo ngẩng đầu lên nhìn người nam nhân đứng trước mặt này, khóe miệng mang theo mỉm cười không rõ ý nghĩa.