Đang nghiêng đầu qua nhìn bà nội nhóm lửa, Đô Đô trước hết cảm thấy được có người đi vào, bé quay đầu nhìn về phía cửa, nhìn thấy người quen, liền lập tức vui vẻ mở miệng_: “Bà nội Hai, cô út”
Trí nhớ của Đô Đô tốt, Dương Hạo đã dạy bé, bé liền có thể nhớ kỹ.
Nghe Đô Đô gọi một tiếng như vậy, ba người lớn còn lại trong phòng đều thấy được thím Hai cùng con gái nhỏ của bà.
-“Dương lão nhị đâu?”_Bà nội thấy chỉ có hai người tới đây liền hỏi một câu, hỏi xong lập tức dùng cái quạt lớn quạt hơi nóng ở trong lò bay ra.
-“Đang đợi thằng Kiệt, lúc ăn cơm sẽ tới đây”_Thằng bé Kiệt là Dương Kiệt con lớn nhất của thím Hai, xem ra bây giờ còn không có gấp trở về.
Thím Hai thấy Đô Đô không có ai dạy lại tự mình chủ động chào trưởng bối, trong lòng có chút mất hứng, lại vội vàng đem con gái nhà mình kéo vào phòng_: “Làm sao con không chào người. Con nhìn miệng cháu con thật ngoan kìa”.
Lương Tiểu Nhã theo họ mẹ của nàng, là thím Hai sinh được lần thứ hai. Nàng từ khi sinh hạ lớn lên trong veo như nước, da đẹp mắt to mặt trái xoan, sau khi lớn lên hơn một chút người trong thôn cũng khen bọ dáng nàng rất xinh đẹp. Từ lúc sinh hạ đến nay Lương Tiểu Nhã là bảo bối một nhà chú Hai, từ nhỏ đã được coi như tiểu công chúa mà nuôi. Như lời của thím Hai mà nói chính là con gái nhà mình lớn lên xinh đẹp như vậy, sau này trưởng thành nhất định gả cho người giàu có. Vì vậy cưng chiều lên đến trời, đánh cũng không mà mắng cũng không nỡ, muốn sao trên trời, người nhà hận không thể cùng nhau đem trăng sáng xuống.
Lương Tiểu Nhã đặc biệt thích ăn đồ ăn vặt, trong nhà mỗi ngày đồ ăn vặt, nước trái cây cũng chưa có thiếu qua. Kết quả lúc năm tuổi trên người Lương Tiểu Nhã rất nhiều thịt, thành ra là khuôn mặt trái xoan giống như bị đánh sưng lên, một chút cũng không còn có bộ dạng khi còn bé. Vì thế, thím Hai vội vàng cho nàng giảm cân, buổi tối không để cho nàng ăn đồ ăn vặt nữa.
Cũng là bởi vì cha mẹ cưng chiều, Lương Tiểu Nhã tuổi tuy nhỏ nhưng tính tình lại rất bướng, có chút ngang ngược kiêu ngạo vô lễ, cũng không thích chào hỏi người khác, tâm tình tốt mới chào ngươi một tiếng.
Thím Hai thấy con gái mất hứng cũng không cưỡng bách nàng nữa, giúp con gái giải thích_: “Nó mới vừa ở nhà xem phim hoạt hình, ta đem nó kêu đến đây, đoán chừng trong lòng rất mất hứng.”
Dương Hạo ngẩng đầu_: “Nếu không hiện tại đi phòng khách đi, nơi này dầu khói nặng, có chút sặc người”_Nói xong nhìn về phía con của mình_: “Đô Đô cùng cô út đi xem Hớn Hở có được không?”
*Hớn Hở: hình như đây là tên của Sói trong bọ phim hoạt hình nổi tiếng “Sói Xám và Cừu Vui Vẻ” thì phải. LỲ không chắc lắm, bởi không có xem nó T_T
Đô Đô vui mừng vỗ tay_: “Con muốn xem Hớn Hở”
Nghe anh họ nói như vậy, Lương Tiểu Nhã trong lòng mới vui vẻ một chút, ngẩng đầu lên uốn một cái trực tiếp hướng phòng khách đi tới, mà Đô Đô còn lại ở sau lưng nàng vui vẻ chạy chậm đi theo.
Sau khi hai đứa nhỏ đi, thím Hai ở nơi Lương Tiểu Nhã mới vừa rồi ngồi nhìn người một nhà bận việc, cũng không đi giúp một tay, còn cố ý vỗ vỗ quần áo trên người chính mình, sợ người nhà nhìn không thấy bà hôm nay vừa đổi một thân quần áo mới.
Lúc mẹ Dương thêm củi vừa liếc mắt liền nhìn ra thím Hai đang mặc trên người là một kiện áo khoác da lông chồn. Hiện tại đặc biệt lưu hành mặc lông chồn. Thôn Vĩnh Độ mấy nhà có điều kiện tốt nữ chủ nhân của gia đình cũng mua một cái mặc. Thím Hai thấy có thể không mặc cái này náo nhiệt như vậy. Ngày hai mươi tháng chạp đó sau khi thấy Lý Diễm mặc một áo khoác da lông chồn màu đen, ngày thứ hai lập tức đi vào huyện thành mua một cái trở về.
Mẹ Dương mặc dù không có mua nhưng cũng biết đại khái giá thị trường, một món đồ như vậy ít nhất cũng phải ba, bốn ngàn đồng. Sắc mặt mẹ Dương đột nhiên tối xuống, nhà nàng em dâu còn thiếu bọn họ năm vạn đồng đó, cũng đã kéo dài nhiều năm rồi còn vẫn không có trả. Bình thường lúc đi đòi nợ, chú Hai sẽ làm bộ như cỡ nào đáng thương, bộ dạng trong nhà không cầm ra được một phân tiền. Hiện tại thím Hai mua quần áo tốt như vậy, đột nhiên có tiền.
Dương Hạo cắt xong thịt khô nấu chín cùng lạp xưởng, đem chúng xếp vào cái khay, lại tiếp tục bắt đầu thái rau, lúc nấu thì đợi một lát là tốt rồi. Đột nhiên trong phòng khách truyền đến tiếng khóc của Lương Tiểu Nhã, tất cả mọi người trong nhà đều kinh ngạc, ngẩng đầu hướng phòng khách nhìn tới.
Thím Hai đứng dậy, vừa lúc bắt gặp Lương Tiểu Nhã đi tới.
-“Con yêu, sao vậy?”
Lương Tiểu Nhã nhắm mắt lại oa oa khóc lớn, vừa khóc vừa la to_: “Mẹ, Đô Đô cắn con,..Đô Đô cắn con,..oa,..mẹ…đau quá”
Thím Hai vừa nhìn con gái bảo bối của mình chịu ủy khuất lớn như vậy, lập tức đem nàng ôm vào ngực an ủi_: “Không khóc, không khóc, nó cắn chỗ nào, mẹ xem một chút”.
Lúc này Đô Đô luống cuống đứng ở cạnh cửa, vô tội nhìn baba của mình, trong miệng nhỏ giọng giải thích_: “Con không có cắn cô”
Trẻ con gây lộn đánh nhau coi như bình thường, nhưng mà Dương Hạo không nghĩ đến Đô Đô thế nhưng lai cắn người. Đô Đô bình thường vẫn rất nghe lời, cũng rất ít khi cùng những đứa trẻ khác ầm ĩ không vui. Dương Hạo cũng thực giật mình, hắn vội vàng rửa tay đi tới nhìn Lương Tiểu Nhã, dù sao cũng là con trai của mình đem người ta khi dễ.
-“Em họ không khóc, để anh xem một chút thử cắn có nghiêm trọng không? Đợi lát nữa anh dạy dỗ lại Đô Đô”_Dương Hạo nhìn Lương Tiểu Nhã khóc thương tâm như vậy, lo lắng Đô Đô lỡ đem nàng ta cắn chảy ra máu rồi thì làm sao bây giờ, liền làm cho Lương Tiểu Nhã để hắn xem thử vết thương một chút.
Mẹ Dương cũng vội vàng chạy tới đây_: “Tiểu Nhã không khóc, Tiểu Nhã không phải nói mình là dũng cảm nhất đấy sao? Khóc nữa sẽ không dũng cảm”.
Không lo chuyện người khác dỗ dành như thế nào, Tiểu Nhã chính là vẫn khóc, cũng không cho mọi người xem thử Đô Đô cắn ở chỗ nào.
Thím Hai thấy khuê nữ của mình bị khi dễ, lớn tiếng bắt đầu trách cứ Đô Đô_: “Mày tại sao lại có thể cắn người chứ? Mày nhìn cô út của mày thành cái dạng này! Thật là! Con nít bây giờ đã hung như vậy, từ nhỏ đã không dạy tốt, sau này không chừng sẽ lật trời!”
Thân thể Đô Đô nho nhỏ đứng ở ngoài cửa, nháy mắt một cái đặc biệt ủy khuất, trong mắt cũng tràn nước mắt rồi_: “Thật không có cắn cô”
Mẹ Dương nhìn cháu trai nhà mình bị sợ cũng không dám nói tiếp nữa, khẩu khí cũng trở nên không tốt_: “Con nít cái nhau nói một chút coi như xong, Đô Đô vốn nhỏ như thế, có thể có bao nhiêu sức lực chứ”
Mẹ Dương cùng thím Hai mặt cũng đen lại, ầm ĩ cũng không vui. Dương Hạo thấy bộ dạng Đô Đô đáng thương, đi nhanh lên qua dỗ dành con mình, sờ sờ mặt bé, đem bé ôm vào trong ngực của mình, đột nhiên phát hiện tay áo Đô Đô bị ướt. Dương Hạo khẩn trương sờ quần áo trước ngực bé một cái, phía trước cũng ướt đẫm toàn bộ.
-“Làm sao lại ướt như vậy?”_Nói xong Dương Hạo vội vàng ôm Đô Đô vào trong ngực, phát hiện quần áo của bé toàn bộ đều ướt. Hơn nữa trời lạnh như vậy, lại còn đứng ở cửa lâu như thế, Dương Hạo có chút hối hận tự mình vừa rồi cũng không kịp thời phát hiện.
Không biết có phải nguyên nhân bởi vì nam nhân sinh con hay không, mà thân thể Đô Đô vẫn không được tốt, một chút cảm mạo cũng rất dễ dàng chuyển thành viêm phổi.
Dương Hạo rõ ràng tình trạng thân thể Đô Đô, bị sợ không nhẹ, thanh âm đều có chút thay đổi_: “Mẹ, nhanh đi nấu bồn nước nóng đem đến trong nhà, toàn bộ quần áo Đô Đô đều bị ướt rồi.”
Dương Hạo vừa nói như thế Lương Tiểu Nhà liền ngừng khóc, nước mắt lưng tròng nhìn Đô Đô.
Đô Đô vùi đầu vào trong ngực baba cọ cọ_: “Cô út nói con không phải là người trong nhà, không cho con xem Hớn Hở, cô muốn đuổi con đi, lấy nước tạt con”_Đô Đô có chút ủy khuất, thanh âm có chút nghẹn ngào_: “Con không có cắn cô út, là cô chạy đi ra nói muốn để cho mẹ của cô tới đuổi con. Lúc đi thì tự mình té ngã, sau đó cô liền khóc. Con thật sự không có cắn cô…”
Nghe được em họ tự mình nói với Đô Đô như vậy, trong lòng Dương Hạo không rõ tư vị gì. Người khác nhàm chán nói hắn cái gì, hắn cũng không sao cả. Nhưng không nghĩ tới Đô Đô cũng sẽ bị liên lụy, hơn nữa những lời này là từ một đứa bé, là từ trong miệng em họ mình nói ra được.
Dương Hạo đem Đô Đô ôm chặt một chút_: “Tốt lắm, không có chuyện gì rồi, cùng baba đi thay quần áo”.
Đứa bé này có được không dễ, Dương Hạo đặc biệt đau lòng. Bình thường một chút bệnh tật nhỏ, Dương Hạo buổi tối cũng sẽ lo lắng ngủ không được. Lần này bị ủy khuất lớn như vậy, trong lòng cũng khó chịu được. Hiểu con rõ không ai khác ngoài cha, hắn biết Đô Đô sẽ không nói láo gạt người, hơn nữa quần áo Đô Đô bị làm ướt như vậy, hiển nhiên cũng nói rõ điều gì rồi.
Thanh âm Đô Đô không lớn nhưng tất cả mọi người đều nghe được. Hơn nữa bộ dạng Đô Đô chịu đựng không khóc đâm vào tim người lớn đau lòng. Bà nội luôn luôn thiên vị một nhà chú Hai cũng tới đây bắt đầu trách cứ Lương Tiểu Nhã. Mẹ Dương lại càng tức giận cũng đều lười phải nói gì, vội vàng chạy về trong nhà rót nước nóng cho Dương Hạo.
Thím Hai vốn không thuận theo không muốn buông tha, nghĩ tố khổ chị dâu cùng Dương Hạo một phen. Kết quả là con gái của mình đã không đúng lại còn đem lời bà bình thường nói với nàng nói ra. Hiện tại chỗ nói không nên lời.
Sắc mặt thím Hai trở nên rất khó coi, tức giận liền đánh cánh tay con gái một cái_: “Ai bảo con tạt nước hả? Con là cô út không biết nhường cháu chút sao? Còn không có gì nói lung tung”_Lời nói này của thím Hai không thể nghi ngờ chính là tự đánh vào mặt của mình, đến bây giờ rốt cuộc là con cái nhà ai không có nuôi dạy, quá rõ ràng như vậy.
Lương Tiểu Nhã bị mẹ đánh như vậy, lập tức oa oa khóc lớn lên, so với mới vừa rồi khóc còn lợi hại hơn.
Dương Hạo đem Đô Đô ôm vào trong phòng ngủ, rất nhanh đem quần áo ướt sũng của bé cởi ra. Mẹ Dương cũng xoay người đem nước bưng vào. Bởi vì thực vội vàng, cũng không còn kịp mở nước tắm.
Đô Đô lạnh run, ngâm mình ở trong nước nóng da mới từ từ ấm lên.
Sau một lần nữa đổi lại quần áo cho tốt, cũng không lâu lắm, thân thể Đô Đô liền nóng lên chút ít, rất nhanh lại bắt đầu nóng rực lên. Dương hạo phát hiện có cái gì không đúng, lập tức phải đưa Đô Đô đi bệnh viện.
Lúc này ba Dương bọn họ vừa mới viếng mồ mả trở lại, chú Ba nhìn Dương Hạo gấp gáp như vậy, lập tức đem đồ vật để xuống, vội vàng lái xe đem bọn họ đưa đi trạm bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em trong huyện.