Chúng Ta Chỉ Là Bạn

Chương 7: Xem mắt ư?




Cuộc đánh nhau lần này đã khiến cái tên Mạnh Nhân Nhân nổi bần bật.
Phải biết rằng bình thường Mạnh Nhân Nhân còn chả đỏ mặt với ai. Thế mà bây giờ lại đánh người chỉ vì Lý Tiện Thủy, đánh đến mức mũi con nhà người ta chảy đầy máu, đây không gọi là yêu thì còn là cái thá gì?
Phút chốc, hình ảnh Mạnh Nhân Nhân trong mắt mọi người con gái đã tăng lên vùn vụt.
Con gái luôn luôn đoàn kết với nhau, huống chi thằng nhóc kia còn dám sủa ra cái câu “Trăm năm trước ông đây còn là chủ nhân của mày đấy” để tự đâm vào đường chết.
Trong mặt mọi người, việc một em gái đáng yêu như Mạnh Nhân Nhân đi đánh nhau với người khác chắc chắn là vì cô thích Lý Tiện Thủy, hơn nữa những lời lăng mạ của đám con trai dành cho Lý Tiện Thủy khiến hội con gái khó chịu vô cùng.
Mạnh Nhân Nhân và Việt Phong vừa vào lớp, Lý Tiện Thủy đã cầm chai thuốc đi đến chỗ Mạnh Nhân Nhân.
Vừa lúc trước còn là cả một nhóm nữ bài xích Lý Tiện Thủy mà giờ đây lại nhốn nháo ỏ ỏ lũ lượt.
Cái độ tuổi này, ai ai cũng muốn hướng vào tình yêu.
Mạnh Nhân Nhân nhìn Lý Tiện Thủy, người này mới vào lớp thì đã mang bộ mặt lạnh lùng thế nhưng giờ ánh mắt lại được điểm thêm chút dịu dàng: “Đánh nhau với cái lũ ngu si tứ chi phát triển đó làm gì. Tớ cũng không phải sẽ để im không đánh lại bọn nó đâu.”
Khi được dịu dàng hóa thì Lý Tiện Thủy xinh xắn mềm mại, tựa như hoa nở trong xuân xanh ấm áp khi băng tan.
Thế là tâm trí Mạnh Nhân Nhân lại nhớ đến một ánh mắt dịu dàng sâu thẳm của ai đó.
Cô vừa quay đầu đã chạm vào ánh mắt của người.
Việt Phong vẫn một biểu cảm như vậy, chẳng qua là anh đang nhìn thẳng vào mắt cô.
Cả lớp vẫn ồn ào như cũ, các bạn nữ cứ thể ỏ mãi: “Tiện Thủy, cậu phải đối xử tốt với Nhân Nhân vào đấy nhá!”
“Bình thường Nhân Nhân là quả hồng mềm mại mà hôm nay vì cậu mà cương quyết thế đấy.”
Những âm thanh văng vẳng bên tai chẳng hề lọt lòng Mạnh Nhân Nhân bởi trong lòng cô đang in dấu một bóng người, một giọng nói, một giọng nói mà cô chưa từng nghĩ rằng nó có thể dễ dàng khiến tâm trạng trong cô lên xuống thất thường như thế.
Có gì đó đã cắm rễ xuống trái tim cô, chỉ cần chạm nhẹ chút thôi, trái tim này cũng trở nên run rẩy ợ hãi.
Lý Tiện Thủy xuất thần nhìn Mạnh Nhân Nhân mà nói: “Chắc chắn sẽ đối xử tốt với trái hồng mềm này.”
Cô nói xong rồi mở lọ thuốc: “Được rồi, mọi người tránh ra một chút đi, hôm nay cảm ơn hội chị em đã giúp, đợi tan học tớ sẽ mời chị em đi ăn.”
Mạnh Nhân Nhân tỉnh táo trở lại, khoát khoát tay, giọng nói mang theo ý từ chối đầy kiên định: “Tớ… Tớ tự mình bôi thuốc được.”
Nữ nữ thụ thụ bất thân, tới tuổi này rồi nhưng Mạnh Nhân Nhân cứ đứng chung với các bạn nữ thì sẽ cảm thấy xấu hổ.
Nếu là trước đây thì cô còn đỏ mặt nữa cơ, không khước từ được nên lại phải nhìn người ta bằng ánh mắt áy náy.
Mà bây giờ Mạnh Nhân Nhân như biến thành một người khác, dù mọi thứ xoay quanh cô vẫn tồn tại như thế chỉ là có một sự tỉnh táo đến mù quáng bỗng xuất hiện trong trái tim cô.
Mọi người vẫn còn ồn lắm, cứ liên tục: “Xấu hổ kìa xấu hổ kìa!”
Mạnh Nhân Nhân rất muốn quay đầu lại, muốn đối mặt với cái người đang im lặng đằng sau mình, chẳng có gì xấu hổ ở đây cả, cô đánh nhau không phải vì Lý Tiện Thủy.
Nhưng cô không thể quay đầu, tựa như khoảng cách giữa cô và Việt Phong đã bị một thứ đáng sợ nào đó xen vào, ngăn cản cô, không cho phép cô nhìn về phía anh.
Buổi tối, Mạnh Nhân Nhân vừa về nhà, hai mẹ đã lập tức nhận ra Mạnh Nhân Nhân không bình thường.
Hai mẹ nhìn nhau, ánh mắt thương yêu vô hạn, mẹ gắp cánh gà cho Mạnh Nhân Nhân: “Nhân Nhân, ở trường có chuyện không vui hả con?”
Mạnh Nhân Nhân giương đầu chạm vào ánh mắt ân cần của mẹ mà bỗng nhớ đến một người.
Mẹ Lý Tiện Thủy, một người mẹ tự tử chỉ vì con gái mình yêu người khác giới.
Người phụ nữ ấy không chỉ mất đi con gái mình nuôi nấng mười mấy năm trời mà đến khi bà mất rồi, người con gái cả của bà vẫn còn phải ở lại chịu đựng những lời vu oan giá họa của người đời, có chết đi thì những lời bịa đặt ác ý ấy vẫn chịu nặng trên vai.
Khi bà chọn việc kết liễu đời mình, cái thế giới này, cái thế giới hoàn mỹ trong mắt bà là hình ảnh như thế nào?
Vậy mà bà lại ở trong thế giới hoàn mỹ ấy nghe được câu “Con gái bà biến thái đi thích con trai à?” sao?
Mạnh Nhân Nhân ngẩng đầu nhìn mẹ: “Hôm nay con đỉnh lắm nhá, có đứa con trai trong lớp con bắt nạt một bạn nữ nên con đánh nhau giúp bạn ấy…”
Mẹ Mạnh khen: “Lợi hại quá vầy!”
Mẹ Mạnh nói xong lại nhìn sang bà xã trầm mặc ngồi bên cạnh, ánh mắt hai người chạm nhau rồi bỗng giật mình trong lòng.
Mạnh Nhân Nhân cúi đầu, nhìn chằm chằm vào cánh gà đậm mùi cô ca, đây chính là món ăn mà cô thích nhất trên đời mà bây giờ cô lại chẳng thèm ăn chút nào.
Đêm xuống, Mạnh Nhân Nhân nằm trên giường mình, không sang tìm Việt Phong, Việt Phong cũng không hỏi vì sao cô không sang.
Mạnh Nhân Nhân nằm trên giường, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cô biết rằng…
Chỉ cần lật thuyền, bước qua sân thượng, sau đó nhảy qua cửa sổ là có thể nhào vào lòng Việt Phong rồi.
Cô nhắm chặt mắt, nhớ về nụ hôn đánh chiếm lòng mình, dưới màn đêm yên tĩnh, cô còn ngửi được mùi dầu gội đầu ám trên tóc mình.
Ngày hôm sau không cần đi học, thế là cô được nghe mẹ hỏi: “Nhân Nhân, con có nhớ chị gái nhà dì Trương mà hồi xưa con thích không?”
Mạnh Nhân Nhân đang đánh răng mà nghe mẹ nói vậy ngơ ngẩn cả người, ngẩng đầu lên hỏi lại: “Gì cơ ạ?”
“Đúng là con bé vô lương tâm, hồi còn bé con suốt ngày ôm con gái nhà người ta xong bảo muốn được chị cưới về nhà, thế mà lớn lên cái đã ném luôn người ta ra khỏi đầu.”
Mạnh Nhân Nhân cực kỳ lúng túng: “Không phải hồi còn nhỏ con thấy ai tốt với con con cũng muốn gả cho người ta sao?”
“Chị đó còn nhớ con đấy.” Mẹ Mạnh nói: “Con bé lớn rồi, bây giờ cũng đi xem mắt, thế là dì Trương mới hỏi mẹ xem hai đứa có muốn gặp nhau không?”
“Mẹ, con còn nửa năm nữa mới trưởng thành đấy, đừng gấp vậy chứ ạ?”
“Thì cứ xem trước thôi, không hợp thì thôi.”
“Hơn nữa, nhà mình với nhà dì Trương cũng quen nhau, nhà mình còn chứng kiến con gái nhà người ta trưởng thành nên nếu hai đứa yêu nhau thì cũng tốt.” Mẹ Mạnh nói.
Mạnh Nhân Nhân vẫn hơi kháng cự trong lòng, đáp lời mẹ: “Thế để con đi.”
Mẹ Mạnh sửa tóc cho cô, tóc Mạnh Nhân Nhân là loại tóc tơ, từ khi lên cấp hai cô đã không cần mẹ buộc tóc cho nữa rồi, nhưng hôm nay thì khác, mẹ Mạnh vừa chỉnh tóc vừa nói: “Cứ đi xem mắt một chút, đúng gu con đấy, vừa cao vừa gầy đã thế còn hiền lành tử tế, xinh lắm đấy.”
Trong đầu Mạnh Nhân Nhân lại hiện lên hình ảnh của ai đó.
Mẹ đột nhiên lái qua chuyện khác: “Nghe nói hôm nay Việt Phong cũng đi xem mắt đấy. Điều kiện thằng bé ổn ghê, khổ nỗi ánh mắt lại cao quá.”
Mạnh Nhân Nhân cúi đầu rồi ồ một tiếng, tựa như quả cà tím bị sương giá đánh bại, hoàn toàn kiệt sức, cô nhẹ giọng: “Con xin lỗi…”
Má đi tới, ôn hòa nói cho cô nghe: “Yên tâm đi, má và mẹ sẽ không hại con đâu, chỉ là bọn má muốn để cho đi xem mắt một chút, hơn nữa không hợp thì làm bạn bè cũng được, không ai bắt con xem mắt về phải thành đôi với người ta cả, không nên ép bản thân chỉ nên treo đầu trên một cái cây.”
Má trước giờ vẫn luôn sống cực kỳ nghiêm túc, đây là lần đầu tiên Mạnh Nhân Nhân nghe thấy má trêu mình, không nhịn được mà tiếp lời: “Phải treo đầu trên nhiều cây thì mới tìm được cây nào là thoải mái nhất mẹ nhờ.”
“Con đấy.” Mẹ Mạnh búng yêu một cái lên trán Mạnh Nhân Nhân.
Nắng ban mai ngập tràn căn phòng của Mạnh Nhân Nhân, tựa như hơi ấm gắng gượng xuyên qua lớp khí lạnh lẽo để lan tỏa thương yêu.
Hết chương 7.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.