Bụi mù tràn ngập, thây chất thành đống.
Lâm Tín nghi hoặc mà dò xét bốn phía, nửa ngày mới nhớ ra, đây là Lộc Tê Đài. Thẩm Lâu rời đi không lâu, đại quân đến đây thảo phạt hắn liền công tới. Uyên A phản bội hắn, Lâm Tín không có linh lực giống như cá nằm trên thớt, mặc người xâu xé, chết không toàn thây.
Mình bây giờ, là hồn đi?
Lâm Tín cúi đầu nhìn nhìn tay mình trong suốt, vì thường ngày hấp hồn lực quá nhiều, thần hồn của hắn muốn so với tiên giả bình thường mạnh mẽ hơn không chỉ gấp mười lần. Cho nên chết rồi, còn có thể hiện ra hình dáng.
Lượn vòng quanh Lộc Tê Đài một vòng, xà nhà, vách phòng sụp nát, đất đai khắp nơi khô cằn. Lâm Tín bay tới bên trên thi thể cụt tay thiếu chân của chính mình, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Có tiếng người từ xa truyền đến, Lâm Tín theo bản năng trốn vào sau một cái cột gãy.
Một đám tráng hán mặc bạch y Chung gia nhảy xuống đất tìm nửa ngày, rốt cuộc tìm được thi thể Lâm Tín, lũ lượt vây quanh. Những người này đều che mặt, mày rậm mắt xanh, không ngờ lại là người Man! Người cầm đầu ngồi chồm hỗm xuống cắt tay Lâm Tín, chỉ miễn cưỡng nhỏ ra vài giọt tàn huyết ám sắc, phần lớn đương nhiên đã theo vết thương trôi hết.
Người Man gào lên một câu, Lâm Tín suy đoán có thể kiểu như “Đã tới chậm”, “Không còn máu”. Một người áo đen từ trên trời giáng xuống, gió thổi rơi mất mũ mạng trên đầu gã, lộ ra một khuôn mặt bình bình không mấy xa lạ.
Đám bạch y nhân đều rất cung kính mà hướng gã hành lễ, gọi gã là “Vu”.
Bắc Mạc Đại Vu? Lâm Tín theo bản năng mà thu người lại.
Đại Vu giang hai tay, một sợi hồng tuyến tinh tế chui vào trong thi thể Lâm Tín, cuối tuyến gắn với một túi máu, lục lọi nửa ngày, miễn cưỡng hút ra được nửa bát máu. Đại Vu vô cùng phẫn nộ, một cái tát vung tới trên mặt bạch y nhân, huyên thuyên mắng vài câu.
Lâm Tín bĩu môi, chà chà, nội chiến. Đang xem náo nhiệt, Đại Vu đột nhiên giương mắt nhìn lại. Dù cho chỉ là cái hồn, Lâm Tín cũng không nhịn được lạnh toát cả người, có cảm giác bị rắn độc nhìn chòng chọc.
So với gương mặt bình bình kia, đôi mắt này thực sự quá mức diễm lệ. Thời điểm gã vận vu thuật, trong mắt sẽ có ánh bạc chợt lóe, đặc biệt yêu dị.
Thân hình Đại Vu lóe lên, trong phút chốc dời đến trước mặt Lâm Tín, dùng máu vừa thu thập được, vẽ một trận đồ cực kỳ quái dị ở lòng bàn tay. Sau đó, nắm chưởng thành trảo. Một cỗ hấp lực cường đại bao phủ thần hồn Lâm Tín, toàn bộ hồn không khống chế được, bị túm vào trong tay Đại Vu.
Người này trảo hồn không nhẹ nhàng, nâng đỡ như Chu Tinh Ly, tựa một khối bàn ủi ấn trên người, Lâm Tín mất kiểm soát há mồm kêu to. Nhưng mà, hồn thì chẳng phát ra được thanh âm nào.
“Thằng dã chủng, giả dối y hệt nương ngươi. Chết rồi, cũng không chịu để cho ta một giọt máu tươi!” Đại Vu cứ như vậy lôi hồn Lâm Tín đau đớn không thôi trở về bên thi thể, cưỡng ép kéo lại phách còn tại trên thân thể, vứt cả hai vào trong tiểu lư hương đồng thau to bằng lòng bàn tay.
Lư hương cũng không phải lư hương thật, bên trong khắc đầy phù văn. Lâm Tín biết không ổn, điều động hồn lực nỗ lực lao ra.
“Nhãi con, nghe lời, ” Đại Vu lấy một khỏa Lộc Ly khảm vào lư hương, “Nếu máu không thể dùng, thì luyện thành thuốc bổ, cho Hãn của ta bồi bổ thân thể.”. Truyện Võng Du
Theo tốc độ Lộc Ly lún vào, trong lư hương dấy lên hồn hỏa xanh tối. Lâm Tín thật sự cảm thấy thiêu đốt đau đớn, không nhịn được lăn lộn bên trong lò, nhanh chóng dùng hồn lực gói phách của mình lại. Nếu như phách bị cháy hỏng, thì hắn vĩnh viễn không được siêu sinh.
Hồn hỏa từng chút từng chút tiêu hao hồn lực của hắn, thần hồn càng ngày càng suy yếu, không có cách nào đẩy động nắp lò được nữa.
Thế gian này, chỉ có mình hắn dùng hồn lực thay thế linh lực, người phàm khác nghiên cứu hồn phách, đều là tà thuật luyện hồn. Đại Vu này chính là người tài ba trong số đó.
Hồn hỏa quá lớn, chốc lát đã tiêu hao hết hồn lực Lâm Tín, trơ mắt mà nhìn phách như cây nến dần hòa tan, chỉ có thể liều mạng chịu đau vươn tay đi đón, nuốt chửng phách hòa tan vào trong thần hồn, dùng thần hồn che chở.
“A ——” Lâm Tín cuộn thành một đoàn, khàn cả giọng mà hô to, có lẽ là ánh sáng cuối phản chiếu sức mạnh, thanh âm này truyền ra ngoài.
“Kẻ nào!” Thanh âm kia khàn đến lợi hại, nhưng Lâm Tín có thể nghe ra, đó là Thẩm Thanh Khuyết.
Bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau, lư hương bị ném xuống đất, quẳng bung cái nắp. Mất đi Lộc Ly, hồn hỏa trong lò đột nhiên ngừng lại, hồn phách Lâm Tín rách nát bất kham, đã không còn khí lực thoát khỏi cái lò, chỉ có thể nằm nhoài sát cạnh nhìn ra xa.
Thẩm Lâu khôi phục linh lực, so với lúc trước lợi hại hơn mấy phần.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn, vòng vây bạch y nhân bị lật tung. Hắc bào Đại Vu không biết đã trốn đi đâu, tựa hồ lúc lư hương rơi xuống đất, trong nháy mắt, gã đã không thấy tăm hơi, hẳn là e ngại Thẩm Lâu đi?
Lâm Tín hoảng hốt nghĩ.
Thẩm Lâu tại sao lại trở về? Là tới nhìn hắn chết thảm sao? Cũng đúng, thế gian này, hận hắn nhất, ngoại trừ huynh đệ Chung gia có thù giết cha, đại khái chính là Thẩm Lâu đi.
“Chung gia sai các ngươi đến quét tước chiến trường, không phải sai các ngươi đến giày xéo Lâm Tín!” Ngu Uyên kiếm linh quang đại thịnh, tức giận ngập trời tựa phải đem những người này xé thành mảnh nhỏ.
Đám bạch y nhân căn bản không phải đối thủ của Thẩm Lâu, lại sợ bị Thẩm Lâu phát hiện bọn họ là người Man, cúi đầu chống đỡ mấy cái rồi xoay người chạy.
Thẩm Lâu cũng không truy sát tới cùng, nhấc Ngu Uyên kiếm đi tới, đứng bên thi thể Lâm Tín sững sờ nửa ngày, chậm rãi ngồi xổm xuống, sờ sờ cổ Lâm Tín: “Lâm Bất Phụ…”
Vừa kêu cái tên, liền nghẹn lại, Thẩm Lâu cứng nhắc đứng dậy, kiếm cánh tay lăn ra xa về, hướng tới thân thể hắn chắp vá. Có thể hợp lại, đều hợp không lại, mặt vỡ, máu đã chảy khô, cánh tay thon dài trắng nõn nay vàng như nghệ, vụn như gỗ mục.
Thẩm Lâu liều mạng nửa ngày, càng ngày càng mù quáng, đem thi thể trên đất ôm lên, chặt chẽ siết chặt vào trong ngực. Cắn răng nửa ngày, khác nào dã thú bị thương, phát ra tiếng rên rỉ cực kỳ ngột ngạt.
Lâm Tín nhìn tình cảnh này không hiểu, thần trí càng ngày càng suy yếu, nhìn thấy hình ảnh cũng là đứt quãng. Hồn phách rách rưới không chống đỡ nổi, lại không tìm được cái gì bảo vệ, có lẽ sắp hồn phi phách tán.
Điểm điểm ánh sáng lấp lóe tiêu tán từ trong lư hương ra, lập tức hấp dẫn chú ý của Thẩm Lâu.
“Lò luyện hồn?” Thẩm Lâu tóm lấy lư hương, nhìn hồn phách bên trong từ từ tiêu tan, nhìn lại gương mặt tuấn tú Lâm Tín trong lồng ngực nhanh chóng sụp đổ, lập tức che nắp lên.
Mê mê man man bên trong, có một nguồn sức mạnh thổi vào, khiến Lâm Tín cảm thấy thoải mái hơn. Mơ hồ nghe thấy âm thanh của sư bá Chu Nhan Cải: “Bây giờ chế ra hồn khí cụ không kịp, hồn phách này bị hành hạ quá mức, trong thời gian ngắn sẽ tiêu tan. Lâm gia có một hồn khí cụ thượng cổ, có thể dùng tạm.”
Lại một lúc nắp lò mở, Lâm Tín thấy được mặt Lâm Khúc.
“Đây là Hồn Đăng tổ truyền của Lâm gia, có thể đảm bảo hồn phách không tiêu tan, nhưng hắn suy yếu như vậy, ” Lâm Khúc nhíu mày, chậm rãi thở dài, “Chỉ cần đèn sáng rỡ, thì hồn vẫn còn, nếu đèn tắt… tức là tản đi.”
Thẩm Lâu nâng cây đèn màu vàng kia, cẩn trọng từng chút bỏ tàn hồn Lâm Tín vào, ngẩng đầu, sắc mặt bình tĩnh nói với Lâm Khúc: “Thứ ngươi muốn, ngày mai sẽ có người đưa tới.”
Muốn lấy đi bảo vật Lâm gia, tất nhiên phải trả giá thật lớn. Lâm Khúc không tỏ rõ ý kiến, nhìn Hồn Đăng chợt sáng chợt tắt hỏi: “Người này, là ai?”
“Không liên quan tới ngươi.” Thẩm Lâu không đáp, nhìn Hồn Đăng rồi quay người rời đi.
Rời Nhụ Tuyết Lư, Thẩm Lâu tìm Chung Hữu Ngọc trước, đánh hắn một trận thật nặng, nói cho hắn biết người Chung gia phái đến Lộc Tê Đài biết tà thuật luyện hồn, Lâm Tín đã hồn phi phách tán. Chung Hữu Ngọc sau khi hết khiếp sợ, đột nhiên cười lạnh, nói đây là báo ứng, ân oán giữa Chung gia và Lâm Tín từ đây thanh toán xong.
Trở lại phòng ngủ Hoán Tinh Hải, hai vai Thẩm Lâu mới đột nhiên rũ xuống, lặng im ngồi rất lâu.
“Lâm Tín, ” Thẩm Lâu nhìn Hồn Đăng trên bàn, “Tại sao hút đi Phệ Linh? Ta đối với ngươi… quan trọng như vậy sao?”
“Lạch cạch”, từng giọt lệ lớn chừng hạt đậu rơi trên bàn, thấm ướt khăn trải bàn Vân Cẩm.
Lâm Tín sợ ngây người. Hắn chưa từng thấy Thẩm Lâu khóc, dù gặp phải việc khó to lớn hơn nữa, hay ngày phụ thân chết, y đều không khóc. Hôm nay khóc thương tâm thế này, ấy vậy mà lại là vì Lâm Bất Phụ hắn!
Hồn Đăng rất nhỏ, nhưng đối với hồn phách mà nói cũng không đáng lo. Hồn Đăng nho nhỏ, ban ngày được Thẩm Lâu treo bên người, buổi tối đặt tại đầu giường Thẩm Lâu.
Thẩm Lâu mỗi ngày đều nói chuyện với hắn, có lúc nói thế cuộc chiến trường, có lúc nói chuyện nhà, thậm chí còn nhắc đến mấy chuyện lý thú khi đó. Nhưng đa số, đều là tưởng niệm trước đây không thể nói.
“Tín Tín, ngươi nói muốn ta gọi ngươi như vậy, có thể mãi đến tận khi ngươi chết, ta cũng không thể kêu ra khỏi miệng. Kỳ thực thuở thiếu thời, ta cũng lén lút gọi ngươi.”
“Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi [1], ngươi biết câu tiếp theo là gì không?”
[1] câu sau là: Tâm duyệt quân hề quân bất tri.
Dịch cả hai câu: “Núi có cây, cây có cành, Lòng ta có người rồi, người chẳng hay.” (Trích Việt nhân ca)
“Cát sinh mông sở, liêm man vu dã. Dư mỹ vong thử. Thùy dữ độc xử? [2]”
[2] Cát sinh 1 (Cây sắn dây) – Dịch nghĩa:
Dây sắn kia phủ lên cây sở,
Cỏ liêm mọc lan ra ở ngoài đồng.
Trượng phu của ta không có ở nơi đây,
Cùng ai mà ta phải cô độc ở chốn này?
“Tiểu lộc này, tặng ngươi.”
Thẩm Lâu mỗi khi không chịu nổi, sẽ khắc một tiểu lộc bằng Tinh Hồ Thạch. Qua bảy năm, khắc tràn đầy một hòm lớn.
Phệ Linh lan tràn, không thể khắc chế, Đại Dung liên tục bại lui. Phong Chương còn chưa ngồi nóng ngôi vị Hoàng Đế, không sống nổi đến lúc lui giữ Nam Vực đã chết, trọng trách thiên hạ đều rơi vào trên vai Thẩm Lâu. Đến khi không thể đánh nổi nữa, Chu Nhan Cải dẫn bọn họ tới nhìn đại trận thượng cổ bên trongvách đá.
“Ngược thời gian, người hồn phi phách tán không thể sống, người còn tàn hồn thì sao?” Thẩm Lâu hỏi Chu Nhan Cải.
“Ngươi nói Tín Nhi?” Chu Nhan Cải nhìn về phía Hồn Đăng bên hông Thẩm Lâu, khẽ lắc đầu, “Hồn phách của hắn mười không còn một, dù ngược dòng thời gian, cũng không sống quá mấy ngày.”
Thẩm Lâu chậm chạp không đồng ý khởi động đại trận, một lần nữa bài binh bày trận, chống đỡ người Man. Thời điểm rảnh rỗi, đều ở Chu gia Vạn Cổ Thư để tìm kiếm.
Rốt cục có một ngày.
“Tìm được!” Thẩm Lâu nâng quyển sách kia, thoải mái cười to.
Lâm Tín nhìn qua Hồn Đăng sang, trên trang sách rách nát, dùng chữ cổ viết “Thuật cắt hồn”.
【 Tàn phách không thể sống, cắt sinh phách để tế; tàn hồn mệnh không lâu, dâng sinh hồn để bổ.】
Thẩm Thanh Khuyết sẽ làm gì? Lâm Tín vội vàng đụng vào vách đèn, nhưng cũng không có tác dụng gì, chỉ khiến tốc độ sáng tắt nhanh thêm mấy phần.
Trước tiên luyện hồn phách ly thể, rồi mới luyện thuật cắt hồn, cuối cùng luyện tế phách bổ hồn. Sách cổ mà Tứ Vực và Hoàng thất thu gom đều ở đây, Thẩm Lâu tiêu tốn hơn tháng, cuối cùng cũng coi như rèn luyện hết thảy thuật pháp.