Người Thịnh phủ phát hiện biểu cô nương đã thay đổi.
Khi xưa biểu cô nương ngủ đến khi mặt trời lên cao, sau đó sẽ mang theo đại nha hoàn Hồng Đậu lên phố đi dạo, bây giờ thế mà ngày ngày đều đặn* tới Phúc Ninh Đường thỉnh an lão thái thái.
*Nguyên văn 雷打不动 lôi đả bất động: kiên trì, bền lòng vững dạ.
Sớm một lần, tối một lần, không sót lần nào.
Bắt đầu từ ngày biểu cô nương thay đổi, Thịnh lão thái thái chưa từng gặp mấy đại tôn tử vào lúc thỉnh an.
Đại thái thái và Nhị thái thái gượng cười giải thích với Thịnh lão thái thái: “Bọn nhỏ gần đây nhiều bài tập…”
Lời này, Thịnh lão thái thái không tin một chữ nào.
Cái gì mà nhiều bài tập, rõ ràng là bản thân bà đã thả lời nói muốn chọn một đứa trong số bốn tôn tử cho ngoại tôn nữ, hai con dâu đã bị dọa mất mật.
Chút can đảm này có thể làm nên chuyện gì!
Đáy lòng Thịnh lão thái thái đã khinh bỉ mấy con dâu, nhìn ngoại tôn nữ trước mắt ngày ngày đều tới thỉnh an thì vẻ mặt ôn hoà hơn nhiều.
Tới thỉnh an bà, cũng còn hơn là chạy lên phố cướp về một ngoại tôn nữ tế cho bà.
Con người ấy mà, biết đủ là vui*.
*Nguyên văn: 知足常乐 tri túc thường nhạc: biết đủ thường vui, hài lòng với những gì mình có.
Thịnh lão thái thái tri túc thường nhạc vừa vui vẻ, phân phó nha hoàn lấy một đôi vòng tay cho Lạc Sanh.
Lạc Sanh cất vòng tay đi, hành lễ: “Đa tạ ngoại tổ mẫu thưởng.”
Thịnh lão thái thái lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Ngoại tôn nữ lớn lên trong vàng son nhung lụa, còn may không tỏ vẻ ghét bỏ trước mặt mọi người, bằng không cái mặt già này của bà để chỗ nào?
Giọng điệu Thịnh lão thái thái vô tình càng thêm nhu hòa: “Trở về nghỉ ngơi đi.”
Nói xong liếc nhìn hai cháu gái, giọng lão thái thái tùy tiện hơn nhiều: “Các cháu cũng đi xuống đi.”
Nhà mình nuôi thì không cần dỗ dành, đứa nào dám xằng bậy thì đánh một trận là được.
Thịnh Giai Ngọc vừa ra khỏi Phúc Ninh Đường liền tức giận đến dậm chân: “Tổ mẫu thật là bất công, chúng ta lôi đả bất động thỉnh an mười mấy năm cũng không thấy khích lệ gì cả, thế mà Lạc Sanh mới không lên phố chơi bời lêu lổng, vậy mà đã thành chuyện lạ rồi.”
Thịnh Giai Lan nhẹ nhàng kéo ống tay áo Thịnh Giai Ngọc, nhỏ giọng khuyên: “Đại tỷ đừng tức giận, tổ mẫu là thấy biểu tỷ đã sửa đổi, trong lòng vui vẻ.”
“Sửa đổi?” Thịnh Giai Ngọc cười lạnh, “Nhị muội, muội đã quên lời nói ngày ấy chúng ta nghe được ở bên hồ? Lạc Sanh chính là chứng nào tật nấy*. Hãy xem đi, không chừng ngày nào đó nàng ta sẽ xuống tay với Tô nhị công tử.”
*Nguyên văn: 狗改不了吃屎: chó không đổi tính ăn phân.
Ánh mắt Thịnh Giai Lan u ám, bàn tay nắm chặt lại ở trong ống tay áo rộng: “Đại tỷ đừng nói nữa, truyền tới tai tổ mẫu sẽ khiến tổ mẫu không vui, chúng ta vẫn nên về phòng đi.”
Thịnh Giai Ngọc đen mặt gật gật đầu.
Hai tỷ muội đi ngang qua bên hồ, theo bản năng nhìn về nơi đó, quả nhiên thoáng nhìn thấy một bóng dáng uyển chuyển.
Thịnh Giai Ngọc bĩu môi cười lạnh: “Giả vờ soi nước nhìn hoa gì chứ, không chừng trong bụng chứa biết bao nhiêu ý nghĩ xấu đấy.”
“Đại tỷ, đi thôi.” Thịnh Giai Lan kéo Thịnh Giai Ngọc, trước khi rời đi lại lặng lẽ quay đầu thoáng nhìn lại.
Thiếu nữ ngồi ở bên hồ, chống cằm nhìn mặt hồ xuất thần.
Bên người nàng không thấy bóng dáng nha hoàn Hồng Đậu, chỉ có hai con ngỗng trắng nhàn nhã bơi qua bơi lại.
Ánh mắt Thịnh Giai Lan hơi lóe lên.
Một mình —— có lẽ cơ hội nàng ta vẫn luôn chờ đợi tới rồi.
“Hôm nay nhị muội có định làm gì không?”
Thần sắc Thịnh Giai Lan khôi phục như thường, nhẹ nhàng cười nói: “Hôm qua có chút cảm lạnh, hiện giờ đầu còn đang đau, muốn trở về phòng ngủ nướng.”
“Ta còn muốn hẹn Nhị muội cùng đi dạo Ngọc Dung Đường.” Thịnh Giai Ngọc có chút thất vọng, rất nhanh lại cười nói, “Vậy chờ ngày mai Nhị muội khoẻ hơn chúng ta lại đi đi.”
“Được.”
Hai tỷ muội tách nhau ra cạnh một bụi hoa đỗ quyên, mỗi người tự trở về tú lâu*.
*Toà nhà ở có tầng của các cô nương
Sau đó không lâu, Thịnh Giai Lan vốn nói muốn ngủ nướng lại lặng lẽ đi xuống dọc theo một cầu thang khác, bóng dáng thấp thoáng ở giữa hoa viên trăm hoa tươi tốt, không bao lâu đã quay trở về bên hồ.
Thịnh Giai Lan đứng phía sau cây hoa ở bên hồ, nhìn thiếu nữ cô đơn chiếc bóng kia, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Vẫn là một mình Lạc Sanh!
Nàng ta đã để ý lâu rồi, mấy ngày nay Lạc Sanh đi ra từ Phúc Ninh Đường đều phải ngồi ở bên hồ một lúc.
Thời gian có lúc nhiều lúc ít, có đôi khi là hai chủ tớ tùy tiện nói mấy câu chuyện phiếm, có đôi khi sẽ phân phó nha hoàn tên Hồng Đậu kia đi lấy đĩa trái cây tới, để lại đầy vỏ hạt dưa ở bên hồ mới đi.
Thậm chí có một lần nàng ta nhìn thấy Lạc Sanh chờ ở đó, tiểu nha hoàn Hồng Đậu kia nhảy nhót mang theo một gói gà hun khói tới.
Ngày ấy rõ ràng phòng bếp trong nhà không đưa gà hun khói, có thể là mua từ bên ngoài.
Hôm nay có lẽ Hồng Đậu lại chuồn ra ngoài mua đồ rồi.
Thịnh Giai Lan nhìn chằm chằm bóng dáng Lạc Sanh, sắc mặt nặng nề, biến ảo không ngừng.
Lại động thủ lần nữa, nàng ta có quá nhiều do dự.
Đột nhiên dường như Thịnh Giai Lan phát hiện gì đó, buộc phải tiến lên một bước, mở to đôi mắt nhỏ.
Thiếu nữ ngồi ở bên hồ lấy tay chống cằm, đầu đang gật gà gật gù như gà con mổ thóc.
Ánh dương mùa xuân chiếu xuống trên người nàng, phác hoạ từng sợi tóc đến góc váy, hình thành một bức tranh yên tĩnh nhu hòa.
Không ngờ Lạc Sanh đang ngủ gật!
Thịnh Giai Lan chỉ cảm thấy đột nhiên tim đập nhanh hơn, rất nhanh lại dùng sức cắn môi hạ quyết tâm.
Không thể do dự nữa, bỏ lỡ hôm nay chỉ sợ sẽ không còn cơ hội tốt.
Phía sau cây hoa, thân hình thiếu nữ nhỏ nhắn, nhưng biểu cảm hung ác nham hiểm trên mặt lại khiến cho người ta không nhìn ra nửa phần nhu nhược trên người nàng ta.
Trong mắt Thịnh Giai Lan lóe lên chút âm u, nâng góc váy đi đến bên hồ.
Gần rồi, gần hơn rồi, mà Lạc Sanh còn đang ngủ gà ngủ gật, không hề phát hiện ra.
Thịnh Giai Lan bước nhẹ đến gần như không có tiếng động, đứng ở phía sau Lạc Sanh cong cong khóe môi, trái tim vốn dĩ đập như sấm vậy mà đã bình tĩnh lại.
Lạc Sanh ngu xuẩn này, thật sự nàng ta không cần phải do dự lâu như vậy!
Thịnh Giai Lan vươn tay.
Thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, đôi tay trắng nõn mềm mại xinh đẹp, nhưng giờ phút này lại như hai con rắn độc bơi về phía người ấy.
Đôi ngỗng trắng trên mặt hồ đột nhiên kêu lên.
Lòng Thịnh Giai Lan hoảng hốt, nàng ta dùng sức đẩy lưng Lạc Sanh.
Ùm, một tiếng vang lớn, Lạc Sanh không hề đề phòng đã bị đẩy vào trong hồ.
Khoé môi Thịnh Giai Lan cong lên, ý cười ngập tràn.
Quả nhiên giống như lần đó, đơn giản đã thành công, chỉ tiếc lần trước không may mắn ——
Một tiếng thét chói tai làm nụ cười bên môi Thịnh Giai Lan cứng lại.
“Ngươi đang làm gì? Người đâu, nhị biểu cô nương đẩy cô nương của chúng ta vào trong hồ!” Tiếng thét cao vút chói tai phá tan tận trời, hai con ngỗng trắng sợ tới mức vỗ cánh bay lên bờ, hộp đồ ăn trong tay Hồng Đậu rơi xuống đất, nàng ấy cất bước chạy qua.
Thịnh Giai Lan cứng đờ xoay người, vẻ mặt như thấy lệ quỷ.
Hồng Đậu vội chạy tới bên hồ, giơ một chân đá Thịnh Giai Lan vào trong hồ.
Cùng lúc đó, một thân ảnh nhảy vào trong hồ, cố gắng bơi về phía Lạc Sanh đang chìm chìm nổi nổi.
Hồng Đậu vừa mới chuẩn bị đi kéo cô nương nhà mình lên chớp chớp mắt.
Ai da, là tiểu công tử!
Cái này không xong rồi, nàng nên đi giúp cô nương, hay là cứu tiểu công tử đây?
Tiểu nha hoàn do dự trong chớp mắt, sẵng giọng la lớn: “Cứu mạng, cứu mạng ——”
Người nghe được tiếng động ùn ùn kéo đến, rất nhanh trong hoa viên loạn thành một đống.
Trong nước, Lạc Thần nắm lấy cổ tay Lạc Sanh quát khẽ cảnh cáo: “Đừng giãy giụa!”
Lạc Sanh mở mắt ra, nhìn thiếu niên có sắc mặt trắng bệch, cuối cùng đáy mắt có chút kinh ngạc.
Không ngờ Lạc Thần sẽ nhảy vào trong hồ cứu người tỷ tỷ này?
Đây thật đúng là biến số duy nhất trong kế hoạch của nàng.
Lạc Sanh khe khẽ thở dài ở trong lòng: Đứa nhỏ này lấy thân thể nhỏ bé đó xuống nước cứu người, chỉ sợ sẽ có phiền toái.
Nàng mới nghĩ như vậy thôi, đã thấy thiếu niên có sắc mặt trắng bệch chìm xuống, nhưng đôi tay kia lại dùng sức đẩy nàng lên phía trên một cái.
Lạc Sanh phát ra một tiếng than nhỏ đến mức không thể nghe thấy, một tay ôm lấy Lạc Thần, đẩy về phía Hồng Đậu.