Thịnh Giai Ngọc bị hỏi đến ngẩn ra, không khỏi nhìn về phía Thịnh Giai Lan, trong lòng hiện lên nghi hoặc.
Đúng vậy, rõ ràng Nhị muội nói có chút đau đầu muốn về phòng ngủ thêm, vì thế còn từ chối lời mời đi dạo cửa hàng son phấn, vì sao lại xuất hiện ở bên hồ?
Lạc Sanh bình tĩnh nói: “Chẳng lẽ biểu muội cho rằng ở trong phủ có người có thể kéo Thịnh Giai Lan tới bên hồ?"
Thịnh Giai Ngọc cứng lại.
Nắng sớm ngoài cửa sổ rực rỡ, đúng vào thời điểm náo nhiệt nhất trong phủ, sao có thể kéo một người đi cả đoạn đường dài tới bên hồ mà không ai nhận ra?
Huống chi đó cũng không phải tiểu nha hoàn tầm thường, đó là nhị cô nương trong phủ.
Sự nghi ngờ trong lòng Thịnh Giai Ngọc tăng lên, nhìn Thịnh Giai Lan gọi một tiếng “Nhị muội”.
Thịnh Giai Lan mới vừa bị Hồng Đậu kéo đánh, tóc đen tán loạn, sắc mặt tái nhợt, giống như bông hoa nhỏ xinh đẹp vừa bị cơn gió mạnh vùi dập, đáng thương lại chật vật.
Nhưng cho dù chật vật, nàng ta vẫn quỳ đến thẳng tắp, nhẹ giọng nói: “Sau khi ta với đại tỷ tách ra, vốn định nghỉ ngơi một chút, nhưng đột nhiên phát hiện thiếu một cái khuyên tai trân châu, vậy nên mới nhanh quay lại tìm bên đường, sau đó thì nhìn thấy biểu tỷ còn ngồi ở bên hồ ——”
Thịnh Giai Lan càng nói thì giọng càng nhỏ.
Những người trong phòng không khỏi nhìn về phía hai tai nàng ta, thấy bên tai trái có đeo một chiếc khuyên tai trân châu được xâu thành hình hồ lô, bên tai phải thì không có gì hết.
Cảm nhận được tầm mắt của mọi người, Thịnh Giai Lan nhẹ cắn môi: “Đôi khuyên tai này là di nương để lại cho ta, ta, ta không muốn làm mất……”
Thịnh lão thái thái nhìn con dâu cả một cái.
Đại thái thái bưng chung trà, thần sắc không có biến hóa.
Bà ta và phu quân là kiểu phu thê tôn trọng nhau như khách, sau khi sinh trưởng tử xong thì đưa một nha hoàn chải tóc*, vậy nên mới có Thịnh Giai Lan.
*Chải tóc ở đây có nghĩa là đổi kiểu tóc, từ kiểu tóc cô gái chưa lấy chồng thành kiểu tóc phụ nữ có chồng, ý là đưa nha hoàn của Đại thái thái làm thiếp cho chồng.
Tuy bà ta chưa từng đối xử khắt khe với mẹ đẻ của thứ nữ, nhưng cũng không có khả năng gặp thì sẽ vui mừng, chẳng qua coi như là một vật trang trí có thể có cũng có thể không.
Không nghĩ rằng kẻ ấy bạc mệnh, vào năm thứ nữ chín tuổi đã chết bệnh.
Ngược lại, từ nhỏ thứ nữ đã hiểu chuyện, cùng lớn lên với Giai Ngọc cũng coi như là bạn.
Đối với Thịnh Giai Lan, Đại thái thái có vài phần yêu thương, chỉ là liên lụy đến biểu cô nương làm người đau đầu, nên không tiện tỏ thái độ.
Thịnh Giai Ngọc bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách Nhị muội vội vã quay lại tìm, vậy có tìm được chưa?”
Thịnh Giai Ngọc vẫn luôn coi Thịnh Giai Lan như muội muội ruột thịt mà ở chung, nghe nàng ta nói như vậy nhất thời đã quên những nghi ngờ kia, ngược lại trở nên lo lắng.
Thịnh Giai Lan lộ ra vẻ khổ sở, nhẹ nhàng lắc đầu: “Còn chưa tìm được.”
Lúc này đại nha hoàn Thải Hà hầu hạ Thịnh lão thái thái tiến vào bẩm báo: “Lão thái thái, vừa nãy Châu Nhi giao cho nô tỳ một cái khuyên tai, nói là nhặt được ở thềm đá cạnh cửa.”
Trong lòng bàn tay Thải Hà là một cái khuyên tai trân châu tinh xảo, mọi người tập trung nhìn vào, không khác gì chiếc mà Thịnh Giai Lan còn đang đeo.
Ánh mắt Thịnh Giai Lan sáng ngời, vui mừng nói: “Chính là cái này!”
“Có thể tìm được thật là tốt quá.” Thịnh Giai Ngọc nhẹ nhàng thở ra thay muội muội, đột nhiên nghĩ tới gì đó, quay đầu cười lạnh với Lạc Sanh, “Lạc Sanh, ngươi thấy chưa, Nhị muội ta là vì tìm khuyên tai mới quay lại, không nghĩ tới bị ngươi làm hại!”
“Ta nhổ vào!” Hồng Đậu nhảy lên cao ba thước, ngón tay đầy đặn suýt nữa chỉ vào chóp mũi Thịnh Giai Ngọc, “Rõ ràng là nhị cô nương chạy đến bên hồ hại cô nương của chúng ta, chính mắt ta nhìn thấy. Đầu cô bị lừa đá à, sao cứ nhất định muốn bao che yêu tinh hại người?”
Trong phủ đâu từng có nhà hoàn kiêu ngạo vô lễ như vậy, Thịnh Giai Ngọc lập tức tức giận đến sắc mặt xanh mét: “Chủ nào tớ nấy. Tổ mẫu, chẳng lẽ người tin tưởng lời một tiểu nhà hoàn thô lỗ vô lễ như vậy?”
“Ai thô lỗ vô lễ, ai thô lỗ vô lễ hả?” Hồng Đậu chống nạnh chất vấn, suýt nữa chọc Lạc Sanh phì cười.
Lạc Sanh uốn gối với Thịnh lão thái thái: “Ngoại tổ mẫu, người không cần nghĩ có nên tin tưởng lời của một tiểu nha hoàn hay không, mà là có muốn tin tưởng cháu hay không.”
Thịnh lão thái thái sửng sốt, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của thiếu nữ, trong lòng sinh ra một chút khác thường.
Đúng vậy, Hồng Đậu nói là Giai Lan đẩy Lạc Sanh vào trong hồ, mà từ đầu đến cuối Lạc Sanh đều không tỏ vẻ dị nghị, vậy bà phải đưa ra lựa chọn là tin tưởng nhị tôn nữ hay là ngoại tôn nữ, không liên quan đến một tiểu nha hoàn.
Thịnh lão thái thái nhìn Lạc Sanh, lại nhìn Thịnh Giai Lan, thở dài trong lòng: Tin tưởng ai, đây thật là một vấn đề khiến người ta đau đầu.
Thật ra bà tin tưởng nhị tôn nữ trước giờ vẫn ngoan ngoãn hơn, nếu thật sự cứ vậy xử lý ngoại tôn nữ chỉ sợ sẽ không tốt, nói không chừng sẽ ồn ào đến chỗ con rể.
Trước tiên, không đề cập tới thân phận của con rể, cũng chỉ coi như nhà người ta đưa nữ nhi đến Thịnh gia, làm như thế thì có hơi không ổn.
Thôi, vẫn là để Giai Lan uất ức một chút đi, trấn an ngoại tôn nữ trước đã, quay đầu lại ngầm bồi thường thêm cho tôn nữ thì hơn.
Thịnh lão thái thái mới vừa có quyết định, đã nghe một giọng nói có hơi hổn hển của thiếu niên truyền đến từ cửa: “Ngoại tổ mẫu, cháu đã nhìn thấy.”
Tiếp theo là giọng Thịnh Tam Lang truyền đến: “Biểu đệ, đệ không ở trong phòng nghỉ ngơi, sao lại chạy tới đây?”
Một tay Lạc Thần chống vào cửa, vì đi vội mà ngực hơi hơi phập phồng, hai má phiếm hồng từng mảng lớn.
Nghe Thịnh Tam Lang nói xong, Lạc Thần thu bàn tay chống cửa lại, nói với Thịnh lão thái thái: “Cháu có mấy lời phải nói với ngoại tổ mẫu.”
Thân thể Lạc Thần vốn yếu, vừa rồi nhảy xuống nước cứu người đã gần như rút cạn sức lực cả người, lúc này nhìn càng thêm yếu đuối mong manh.
Thịnh Tam Lang có chút sốt ruột: “Nói cái gì mà không thể chờ khoẻ lên rồi lại nói chứ.”
Lạc Thần lắc lắc đầu: “Cần phải nói bây giờ.”
“Thần Nhi muốn nói gì với ngoại tổ mẫu?” Sự xuất hiện của Lạc Thần không ngờ làm cho Thịnh lão thái thái cảm thấy ngoài ý muốn.
Nghe nói ngoại tôn đã xuống nước cứu ngoại tôn nữ khiến bà sợ khiếp vía, sau khi đại phu đến đáp rằng có khả năng nhiễm phong hàn, đến giờ lòng bà vẫn còn lo lắng.
Lạc Thần liếc Lạc Sanh một cái, nói từng chữ một: “Chính mắt cháu nhìn thấy Thịnh Giai Lan đẩy tỷ tỷ của cháu vào trong hồ.”
Lời này vừa được nói ra, trong phòng lập tức yên tĩnh, sau đó liền vang lên tiếng la của Thịnh Giai Ngọc: “Không có khả năng!”
Lạc Thần nhìn Thịnh Giai Ngọc một cái, hỏi: “Biểu tỷ không tin lời tỷ tỷ của ta nói, cũng không tin ta sao?”
Thịnh Giai Ngọc bị hỏi đến nghẹn họng.
Trước nay biểu đệ đều rất hiểu chuyện, không thể nào nói dối, nhưng Nhị muội cũng không có khả năng làm chuyện như vậy ——
Thịnh Giai Ngọc nhìn về phía Thịnh Giai Lan, cắn môi hỏi: “Nhị muội, rốt cuộc chuyện như thế nào?”
Sắc mặt Thịnh Giai Lan trắng như tuyết, cả người run rẩy.
Thịnh lão thái thái đã mở miệng: “Thần Nhi, cháu kể lại cho ngoại tổ mẫu kĩ càng hơn xem.”
“Dạ vâng.” Lạc Thần ho nhẹ một tiếng, sẵng giọng nói, “Khi đó cháu tản bộ ở trong vườn, đi đến bên hồ thì phát hiện tỷ tỷ của cháu ngồi ở chỗ đó, đang do dự có nên rời đi hay không, không nghĩ tới Thịnh Giai Lan đi qua…”
Mọi người đã nghe ra được thái độ của Lạc Thần đối với Thịnh Giai Lan có thay đổi rất lớn.
Trước kia Lạc Thần gọi Thịnh Giai Lan nhị biểu tỷ, hiện giờ mở miệng ra là gọi thẳng tên.
Mọi người lại nhớ tới vừa nãy Lạc Sanh cũng gọi như vậy, theo bản năng nhìn về phía nàng.
Sắc mặt Lạc Sanh vẫn trầm tĩnh như cũ, trong lòng lại có thêm vài phần ấm áp vì lời Lạc Thần nói.
Nàng tin tưởng rằng Lạc Thần thấy chân tướng sẽ làm chứng cho nàng, lại không nghĩ rằng Lạc Thần sẽ xuống nước cứu người, càng không nghĩ tới Lạc Thần sẽ không màng thân thể mà tới đây làm sáng tỏ trước.
Tuy rằng người Lạc Thần để ý chính là tỷ tỷ chân chính, nhưng nàng đã thành Lạc cô nương, vậy cần nhận lấy phần tình cảm này.
Chẳng qua —— nhìn thiếu niên gầy yếu tái nhợt, Lạc Sanh hiếm khi cong cong môi.
Đứa nhỏ này cũng rất nhanh nhạy, rõ ràng là gặp Hồng Đậu nên mới đến bên hồ, giờ phút này lại tránh không đề cập tới.