Lạc biểu muội làm?
Rời khỏi viện của Lạc Thần, bốn huynh đệ hứng gió đêm, lâm vào hoài nghi nhân sinh.
Mặt Thịnh Tứ Lang nhăn thành một đoàn: “Đại ca, các huynh rút thăm mà không có ta, có phải đã sớm biết rằng Lạc biểu tỷ nấu ăn rất ngon hay không?”
“Bớt nói bậy!” Thịnh Nhị Lang vỗ Thịnh Tứ Lang một cái, vuốt cằm rồi cười cười với Thịnh Tam Lang.
Thịnh Tam Lang mang vẻ mặt cảnh giác: “Cười cái gì?”
Thịnh Nhị Lang duỗi tay ôm lấy đầu vai Thịnh Tam Lang, cười hì hì nói: “Tam đệ, ta bỗng nhiên cảm thấy rút thăm quyết định việc quan trọng như đưa Lạc biểu muội vào kinh quá qua loa, nếu không chúng ta rút thăm lại?”
Thịnh Tam Lang trợn trắng mắt: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Lạc biểu muội làm cá sốt cay ăn quá ngon, đừng nói chỉ là đưa Lạc biểu muội lên kinh, ngay cả bảo hắn cưới Lạc biểu muội cũng có thể suy xét —— không suy xét, hắn nguyện ý!
Trong phòng khách, Phù Tùng thu dọn cả bàn hỗn độn, ước lượng bầu rượu: “Cũng không uống bao nhiêu hết.”
Lạc Thần cười cười, không đáp lại.
Phù Tùng tới tò mò: “Công tử, ngài mời mấy vị công tử uống rượu, là muốn để Tam công tử chiếu cố biểu cô nương cho tốt à?”
“Ngươi không cần nhọc lòng cái này.” Thiếu niên banh mặt, khoanh tay rời khỏi phòng khách.
Trong đình viện là một mảnh yên tĩnh, ánh đèn màu da cam chiếu rọi bốn phía, bao phủ lấy những cây thúy trúc sức sống bừng bừng.
Lạc Thần đứng ở trong viện một lát, cong môi cười cười.
Cậu mời các vị biểu ca uống rượu, đương nhiên là muốn để bọn họ hối hận.
Hừ, ai bảo bọn họ coi khinh tỷ tỷ của cậu!
Nghĩ đến Lạc Sanh, ý cười ở khóe miệng thiếu niên thu lại, ngược lại bắt đầu hờn dỗi.
Nói đi là đi, vẫn tùy hứng như thế.
Hôm sau là một ngày nắng, sáng sớm đầu đường cuối ngõ Kim Sa đã bắt đầu náo nhiệt.
Trước cổng lớn của Thịnh phủ đậu hai chiếc xe ngựa, chiếc đầu tiên để người ngồi, chiếc ở phía sau thì chứa đầy đồ vật. Cạnh xe ngựa có bảy tám hộ vệ đứng, đang chờ các chủ tử từ biệt.
“Sanh Nhi, sau này có rảnh nhớ về thăm ngoại tổ mẫu.” Thịnh lão thái thái lãnh một đám người tiễn Lạc Sanh đến cổng lớn, kéo cổ tay Lạc Sanh lưu luyến không rời.
Lạc Sanh hơi hơi gật đầu: “Vâng. Ngoại tổ mẫu về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Nhất định phải về đó.” Khoé mắt Thịnh lão thái thái đã ươn ướt, vẫn túm lấy Lạc Sanh không buông.
Đại thái thái vội khuyên: “Lão thái thái, để biểu cô nương lên đường nhân lúc còn sớm đi.”
Lỡ biểu cô nương không đi thì phải làm sao!
Lúc này Thịnh lão thái thái mới buông tay, móc ra tấm khăn tay lau nước mắt: “Đi đi, trên đường chú ý an toàn, chờ tới kinh thành rồi thì viết cho ngoại tổ mẫu bức thư bình an…”
Nghe Thịnh lão thái thái dặn dò thao thao bất tuyệt, Đại thái thái và Nhị thái thái hai mặt nhìn nhau.
Xem ý này của lão thái thái vậy mà thật sự thương tâm? Không nên mà.
Tuy rằng nghĩ như vậy có chút không thích hợp, nhưng bọn họ tưởng tượng đến việc biểu cô nương phải rời đi là muốn đốt pháo rồi.
Lạc Sanh hành lễ với đám người Thịnh lão thái thái: “Mấy ngày nay để ngoại tổ mẫu, đại cữu, đại cữu mẫu, nhị cữu mẫu thêm phiền toái.”
Thịnh lão thái thái còn đang lau nước mắt.
Thịnh đại cữu nhẹ nhàng nói: “Vốn nên là cữu cữu đưa cháu, nhưng lại không thoát thân ra được.”
Ông ấy nói rồi liếc qua Thịnh Tam Lang đã thay đổi một thân xiêm y mới tinh một cái, thay đổi giọng nghiêm khắc: “Trên đường chiếu cố biểu muội của cháu cho tốt, nếu xảy ra sai lầm, chỉ hỏi tội cháu!”
Thịnh Tam Lang tươi cười xán lạn: “Đại bá yên tâm đi, cháu nhất định sẽ đưa biểu muội bình bình an an đến kinh thành.”
Nhị thái thái hận không thể tát cho nhi tử một cái.
Dính vào việc khổ sai như thế này, vì sao mà nhìn đứa con trai ngốc này lại mặt mày hớn hở thế?
Lạc Sanh lại làm một lễ ngang hàng với mấy người Thịnh Đại Lang: “Cũng làm các biểu ca thêm phiền toái.”
Thịnh Đại Lang đáp lễ: “Chúc biểu muội thuận buồm xuôi gió.”
Thịnh Nhị Lang ho nhẹ một tiếng nói: “Nếu không hay là ta đưa biểu muội đi, rốt cuộc thì tam đệ tuổi trẻ ——”
Thịnh Tam Lang suýt nữa đánh một quyền qua, trừng mắt nói: “Không được, đã nói là đệ đưa rồi!”
Đại thái thái và Nhị thái thái ngẩn ngơ.
Hôm nay lão thái thái với mấy đứa Đại Lang đều không thích hợp, chẳng lẽ là trúng tà?
Ánh mắt Lạc Sanh lướt qua khuôn mặt Thịnh Giai Ngọc, nhìn về phía Lạc Thần không nói một lời.
Thiếu niên mười hai mười ba tuổi như một cây trúc non, đĩnh bạt xanh tươi, mang theo sự quật cường chỉ có ở tuổi này.
Xuất hiện thì vẫn xuất hiện, nhưng cậu quyết định không phản ứng với Lạc Sanh.
Lạc Sanh đi qua, giọng nói dịu dàng: “Đệ nhớ uống thuốc.”
Lạc Thần nghiêng mặt đi.
“Ta đi đây.” Lạc Sanh không để bụng, xoay người sang chỗ khác.
Nói đến tình cảm tỷ đệ thâm hậu, vốn dĩ Lạc cô nương cũng không có, nàng lại càng không có. Tuy nhiên Lạc Thần có thể nhảy hồ cứu tỷ, vậy nàng sẽ đối xử với cậu như đệ đệ.
Thấy Lạc Sanh thế mà thật sự muốn đi, Lạc Thần không khỏi hô lên: “Tỷ từ từ.”
Lạc Sanh nhìn về phía cậu.
Mặt hiếu niên nghiêm túc: “Đừng có gây hoạ lại bị phụ thân đưa về.”
Nàng không thèm để ý, nhưng cậu còn sĩ diện đấy.
“Biết rồi.” Lạc Sanh cười cười, giơ tay xoa xoa đầu thiếu niên.
Lạc Thần cau mày không tránh.
Thịnh Giai Ngọc đứng ở bên cạnh Đại thái thái, trơ mắt nhìn Lạc Sanh mang theo Hồng Đậu chui vào thùng xe, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không mở miệng.
Náo loạn ra nhiều việc không thoải mái như thế, đúng là nàng ấy và Lạc Sanh không có gì để nói.
Đi đi, sau khi đi là Thịnh phủ có thể khôi phục như thường.
Xe ngựa đè lên tia nắng ban mai đi qua cửa Tô phủ, vừa hay gặp Tô Diệu ra cửa.
Thịnh Tam Lang ngồi trên lưng ngựa chào hỏi với Tô Diệu: “Tô nhị ca đến thư viện à?”
Giống với Thịnh Đại Lang, Thịnh Nhị Lang, Tô Diệu cũng chuẩn bị tham dự kỳ thi mùa thu năm nay.
“Ừ. Thịnh tam đệ đây là ——” Tầm mắt của Tô Diệu lướt qua tấm rèm màu xanh trên xe ngựa.
Thịnh Tam Lang lộ ra một gương mặt tươi cười: “Ta đưa biểu muội về kinh.”
Tô Diệu nghe vậy thì biểu cảm trên mặt không có bao nhiêu biến hóa, mà thư đồng phía sau đã lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ông trời ơi, biểu cô nương Thịnh phủ có ý xấu với công tử nhà hắn ta muốn về kinh!
“Vậy chúc Thịnh tam đệ thuận buồm xuôi gió.” Tô Diệu chắp tay.
“Nhận cát ngôn (lời hay) của Tô nhị ca, đợi khi trở về chúng ta cùng nhau uống rượu.” Thịnh Tam Lang kẹp bụng ngựa một cái, đuổi theo chiếc xe ngựa chưa từng dừng lại.
“Cám ơn trời đất, cuối cùng Lạc cô nương kia cũng đi rồi.” Thư đồng tràn đầy vui mừng trong lòng.
Mặt Tô Diệu không cảm xúc nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa dần dần đi xa hồi lâu mới nhàn nhạt mở miệng: “Đừng nói nhiều.”
Chỉ là hồi kinh, sớm muộn gì cũng sẽ gặp mặt.
Lạc Sanh rời đi giống như đá rơi vào trong hồ, tạo nên một trận gợn sóng rồi cũng tan đi.
Nhưng mà nghe nói Thịnh lão thái thái luyến tiếc ngoại tôn nữ đi, khóc ướt hai cái khăn tay.
Đương nhiên, loại lời đồn này không mấy người tin.
Rời khỏi huyện Kim Sa, đi đường liên tiếp mấy ngày, lòng tràn đầy chờ mong của Thịnh Tam Lang ban đầu đã biến thành mất mát thật sâu.
Căn bản chuyện tốt như biểu muội làm ra các loại mỹ thực khao dạ dày hắn không xảy ra!
Hôm này xe ngựa dừng lại nghỉ ngơi ở bên quan đạo, uống chén trà chát của lều trà ven đường, cuối cùng Thịnh Tam Lang không nhịn được thử: “Biểu muội, nghe nói muội biết nấu cơm.”
Lạc Sanh cũng không phủ nhận: “Biết làm.”
Thịnh Tam Lang lộ ra một nụ cười lấy lòng: “Sao biểu muội không làm lấy một lần vậy?”
Thấy mấy ngày nay Lạc biểu muội ăn cơm canh đạm bạc còn tự tại hơn so với hắn, hoàn toàn không giống người có thể làm ra món cá sốt cay kia.
Không được, nghĩ đến món cá sốt cay là muốn nuốt nước miếng.
Lạc Sanh hơi chuyển tầm mắt nhìn Thịnh Tam Lang, nói: “Bình thường ta chỉ nấu ăn khi tâm tình tốt.”
Mắt Thịnh Tam Lang sáng ngời: “Hôm nay tâm tình của biểu muội như thế nào?”
Tầm mắt của Lạc Sanh chuyển về phía trước, nhàn nhạt nói: “Trong tình huống bình thường, tâm tình ta đều không tốt.”