Mãi cho đến khi lửa được dập tắt mà vẫn không tìm thấy bóng dáng của Diệp Tiêu Nhiên, trải qua tầng tầng đào bới, cẩn thận tìm kiếm, xác định không có người thương vong, trừ bỏ Lưu Hưởng bị bỏng một chút ra thì khách hàng và nhân viên đều an toàn. Lưu Hưởng là người phụ trách nên được cảnh sát đưa về cục lấy lời khai, trận hỏa hoạn này là cố ý hay vô tình thì cảnh sát cũng đã muốn nhúng tay điều tra.
Người sống sờ sờ không thể nào tự nhiên biến mất, Nghiêm Văn Khâm tìm Liễu Thi muốn nghe kể lại mọi chuyện nhưng Liễu Thi lại không đề cập chuyện gì, chỉ nói mình không biết, lúc xảy ra hỏa hoạn chỉ lo sơ tán khách nên cũng không để ý hành tung của ba người Diệp Tiêu Nhiên, Niên Thiếu Dương và Hạ Diệp.
Người của Dạ Kiêu sẽ như thế nào? Mỗi người dưới tay cô đều nhạy bén trí tuệ, trung thành không nhiều lời, biết cái gì có lợi với chủ nhân, biết cái gì bất lợi, trong lòng thập phần hiểu rõ, cho dù là Lưu Hưởng bị đưa đến Cảnh cục cũng vẫn là một bộ bình tĩnh ứng đối các loại câu hỏi.
"Lửa cháy lớn như vậy mà cũng không diệt được một Diệp Tiêu Nhiên?". Tô Kính có chút phẫn nộ nhìn Tô Kính, Tô Trung bị trách mắng thì chỉ im lặng cúi đầu.
"Mạng Diệp Tiêu Nhiên cũng quá cứng đi, phòng bị khóa hết nhưng vẫn có thể đào thoát, giống y hệt năm đó. Chẳng lẽ cô ta thật sự không thể tuyệt mệnh sao?". Tô Trung có chút nghi hoặc lo sợ nói.
"Câm miệng! Làm không xong còn muốn đổi lỗi cho ý trời? Để mấy người làm thành ngoài ý muốn thì liền hết lần này đến lần khác thất thủ!". Tô Kính ném tẩu thuốc lên bàn, mặt mày âm trầm.
Tô Hoằng vẫn không nói lời nào, vài lần Diệp Tiêu Nhiên gặp nạn hắn không phải là hoàn toàn vô tâm, thậm chí có chút hi vọng cô có thể bình an thoát nguy. Khi hắn biết được cô không có nguy hiểm gì thì lại thở dài nhẹ nhõm, nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện như ý muốn của phụ thân, đó là muốn Diệp Tiêu Nhiên phải biến mất vĩnh viễn.
"Không phải nói bar Dạ Vũ có thông đạo ngầm sao? Có thể từ nơi đó thoát ra hay không?". Tô Hoằng phân tích, tự nói cô còn sống thì được rồi.
"Mặc kệ là như thế nào đều phải lập tức tìm cô ta cho tôi!". Tô Kính hạ mệnh lệnh, Tô Trung liên tục gật đầu, rời khỏi văn phòng. Lúc này có điện thoại của thư kí gọi đến, nói là Tề Phi đã đến. Tô Hoằng nghe xong thì kinh ngạc không thôi ngẩng đầu nhìn Tô Kính, chuyện này Tề Phi không hề nói với mình, trong lòng hắn bỗng có dự cảm không tốt chút nào.
"Anh không cần làm ra biểu tình như vậy, là tôi dặn cô ta không được nói với anh là tôi tìm cô ta. Hôm nay tôi muốn nhìn xem cô ta đến tột cùng là dạng nữ nhân gì mà có thể ở bên người anh lâu như vậy, còn có liên tiếp ra chủ ý, giúp anh thông thoát mọi chuyện". Tô Kính chỉ Tô Hoằng nói, ý bảo hắn tạm thời tránh qua phòng nghỉ bên trong văn phòng.
Người có thể trực tiếp đối mặt nói chuyện với Tô Kính không nhiều lắm, hắn không dễ dàng tin bất cứ ai, nhưng hắn là người biết trọng dụng người mới, hắn biết Tề Phi luôn ở sau lưng giúp Tô Hoằng xử lý mọi chuyện, người tài như vậy mà không dùng thì có chút đáng tiếc. Tuy rằng mấy năm qua hắn tiếp xúc với đủ loại người, dù chỉ là người mới nhưng một người phụ nữ mà có thể làm được nhiều chuyện như thế thì nếu không phải là đàn bà có dã tâm thì nhất định là có ý đồ khác. Bối cảnh của nàng tuy nhìn qua không có gì khả nghi nhưng chuyện năm đó đến tột cùng là nàng có biết hay không thì không ai biết được, cho nên hắn cần phải tự mình nhìn qua một chút.
"Tô đổng". Tề Phi đứng trước mặt Tô Kính lễ phép chào hỏi, không có khiêm tốn, không có luống cuống, chỉ mang theo vẻ mặt tươi cười, mà tươi cười này nhìn không ra cái gì, biểu tình cũng bất biến.
Một luật sư, chẳng những tinh thông tâm lí học mà càng giỏi nắm bắt chi tiết, biết được cái gì quan trọng với người khác lại càng không để đối phương biết được điểm yếu của mình. Đây là phản ứng bình thường của loại nghề này, là một loại phòng bị vô hình.
"Tề Phi?". Tô Kính nheo mắt đánh giá nàng, có vài phần tư sắc, tính cách trầm ổn, ngũ quan sáng sủa, ánh mắt kiên định hữu lực, nếu nhìn theo tướng mạo thì là người cố chấp kiên cường.
Tô Kính cầm lại tẩu thuốc trên bàn, hít vài hơi, phả ra làn khói mờ ảo, hỏi: "Cô tiếp cận A Hoằng là muốn làm gì?". Tô Kính đi thẳng vào vấn đề, gọn gàng dứt khoát như vậy vẫn không làm Tề Phi loạn trận tuyến, nàng cũng vô cùng bình tĩnh thong dong nhìn hắn, trả lời: "Tiến vào bộ máy lãnh đạo tập đoàn Tô thị".
"Ha? Không hơn?". Tô Kính khiêu mi hỏi lại.
"Đem văn phòng luật sư của mình mở rộng ra cả nước, để cho giới luật không ai không biết đến cái tên Tề Phi này". Tề Phi không chút nào che giấu ý định của mình, nói ra dã tâm bừng bừng, khiến Tô Kính một trận cười ha hả.
Hắn nâng tâu thuốc, thật sâu hít một hơi, thả ra làn khói dày đặc, khóe mắt nhếch đầy nếp nhắn, ánh mắt đè ép ý cười nhìn Tề Phi đến có chút đoán không ra ý tứ.
"Một người phụ nữ như cô lại có dã tâm như vậy, ngay cả chức luật sư đại diện cho tập đoàn cũng không thể thỏa mãn cô được". Tô Kính đứng dậy khỏi ghế, chậm rãi đến gần Tề Phi.
"Không có dã tâm làm sao có thành tựu. Tô đổng nếu không phải một thân hùng tâm tráng chí thì làm thế nào có được Tô thị ngày hôm nay". Lòng tham của Tề Phi không hề khiến Tô Kính phản cảm mà còn khơi dậy hứng thú trong hắn, hắn một tay nâng hông, một tay cầm tẩu, nói: "Cô cảm thấy mình có năng lực gì mà muốn đặt chân vào Tô thị? Cô chẳng qua chỉ là một luật sư nho nhỏ của thành phố A, cũng chỉ mới giúp A Tô Hoằng vài chút chuyện quan trọng nho nhỏ mà thôi".
"Bằng vào việc tôi có thể giúp Tô đổng giải quyết chi ưu". Tề Phi tự tin mười phần, tiếp lời của Tô Kính không chút trúc trắc phân vân nào. Năng lực phản ứng nhanh nhẹn như vậy thật khiến Tô Kính không phân biệt được nàng đến tột cùng là giả trang hạy thật sự thông minh.
"Có vẻ cô đã biết chút chuyện không nên biết?".
"Thực tế mà nói, không có chuyện gì không nên biết, quan trọng là có thể giúp chủ nhân phân ưu được hay không thôi".
"Hahaha, rất thú vị, cô nói xem, tôi đang có ưu sầu gì, và cô sẽ giải quyết nó như thế nào". Tô Kính ngồi xuống sofa, ý bảo Tề Phi cũng ngồi xuống.
Nghe đối thoại của hai người Tô Hoằng thay Tề Phi đổ một thân mồ hôi lạnh, xong lại thong thả yên lòng. Hắn tin tưởng ánh mắt nhìn người của mình, nếu không phải thiên ý trêu ngươi thì có lẽ người thông minh sáng dạ bây giờ bên cạnh mình, giúp mình phát triển sự nghiệp chính là Diệp Tiêu Nhiên. Nếu như vậy hai người đã có một gia đình mỹ mãn, hắn có được giang sơn cùng mỹ nhân, như thế tốt đẹp biết bao. Nhưng hết thảy những điều đẹp đẽ đó cũng là hắn tưởng tượng rồi chôn giấu dưới đáy lòng mà thôi, tâm tư này chỉ mình hắn biết là được rồi.
Hiện giờ Tề Phi đã được Tô Kính tín nhiệm, chuyện Tô Kính để Tô Hoằng tiếp xúc tập đoàn PE sẽ rất nhanh thôi, nếu có Tề Phi hỗ trợ thì hắn có thể dùng tốc độ nhanh nhất đánh vào miếng thịt béo bở mang tên tập đoàn PE này. Tập đoàn này không chỉ tập trung tài chính cùng hạng mục triệu đô mà bên trong còn tụ tập rất nhiều công ty tài chính cùng tài phú cả nước gia nhập. Đó là những hạng mục có tiềm lực, kế tiếp còn có thể triển khai ra nước ngoài. Đây mới chính là trung tâm sản nghiệp của Tô thị, mặt khác còn là phụ trợ cho tập đoàn, Tô Kính vẫn luôn đặt nó lên hàng đầu, cho nên một thành phố A nho nhỏ này làm sao thỏa mãn được dã tâm của Tô Hoằng.
*****
Diệp Tiêu Nhiên mất tích đã vài ngày, không hề có chút tin tức nào, Nghiêm Văn Khâm dù sốt ruột nhưng biết cô vẫn còn sống, trong lòng cũng nhẹ nhõm một chút. Mỗi ngày nàng đều mở di động 24/24 chờ Diệp Tiêu Nhiên liên lạc với mình, nhưng trước sau vẫn không có gì, mà nàng gọi đi thì luôn luôn là không liên lạc được, chỉ sợ di động của Diệp Tiêu Nhiên cũng đã bị hủy trong trận hỏa hoạn kia rồi. Nhưng vì sao cô ấy không liên lạc gì với mình, để cho mình yên tâm, chẳng lẽ cô ấy bị thương? Hay là cô ấy không thể tự do hành động?
"Đã muốn vận dụng tất cả mạng lưới quan hệ ở thành phố A đi tìm người nhưng vẫn không có nửa điểm tin tức.". Nghiêm Văn Huy nhìn Nghiêm Văn Khâm đang đỡ trán, quanh thân tản ra cảm giác mỏi mệt, sắc mặt cực kì khó coi.
"Chị, có phải không thoải mái ở đâu không?". Nghiêm Văn Huy có chút lo lắng hỏi.
"Không có gì, đau nửa đầu thôi". Nói xong lấy thuốc trong túi xách, rất quen thuộc lấy thuốc trong hộp, đem thuốc uống hết, đang muốn cất vào thì bị Nghiêm Văn Huy giật lại, Nghiêm Văn Huy nhìn nhìn thì thấy là thuốc giảm đau.
"Chị có phải là muốn em gọi Lý Đào qua đây khám cho chị hay không?". Giọng nói Nghiêm Văn Huy có chút ý trách cứ, Nghiêm Văn Khâm bất đắc dĩ nhìn nàng, nói: "Làm sao lại lãng phí nhân tài quốc gia như vậy, để cho một bác sĩ nghiên cứu lâm sàng cấp tỉnh bị chị kinh động chứ". Nói xong ra vẻ thoải mái cười cười.
"Bệnh đau nửa đầu của chị nghiêm trọng như vậy nhưng chỉ uống chút thuốc giảm đau thôi thì được gì. Thế nào mà không chịu đi bệnh viện khám thử?". Lời vừa nói ra Nghiêm Văn Huy liền thấy không đúng, lại vòng vo trở lại: "Cho dù chị không muốn đến bệnh viện thì phòng bệnh trong nhà cũng tốt mà".
"Được được, chị đáp ứng em, xong chuyện lần này sẽ trở về để tiên sinh nhà em giúp chị kiểm tra, được chưa?". Nghiêm Văn Khâm vì trấn an Nghiêm Văn Huy mà liên tục gật đầu. Nàng hiểu rõ cô em gái này, luôn khẩn trương vì mình hơn bất luận kẻ nào. Dù không phải chị em ruột nhưng cảm tình còn hơn như vậy, cho nên Lý Y Y không khác gì con của Nghiêm Văn Khâm, được nàng sủng, nàng che chở, không để con bé chịu nửa điểm ủy khuất, trong nhà bất kì ai cũng không thể ở trước mặt Nghiêm Văn Khâm phê bình con bé, dù đó có là Lý Đào hay Nghiêm Văn Huy đi chăng nữa.
Lát sau trợ lí Tiểu Dương mang theo chồng văn kiện đi vào, nhìn thấy Nghiêm Văn Khâm thì lễ phép gật đầu. Tiểu Dương là trợ lý và tâm phúc của Nghiêm Văn Huy, truyền thông Trung Á nhiều chuyện như vậy, cũng nhờ có Tiểu Dương mà Nghiêm Văn Huy mới có thể xử lý gọn gàng tất cả. Giới giải trí vô cùng phức tạp, Nghiêm Văn Huy dù tính tình không giống Nghiêm Văn Khâm nhưng dù sao cũng là chị em chung dòng máu, tâm tình cả hai đều đạm mạc, không màng danh lợi, rất nhiều buổi xã giao nếu có thể không đi thì nàng nhất định sẽ không đi.
"Tiểu Dương, có tiến triển gì không?". Nghiêm Văn Huy ngẩng đầu hỏi, nàng biết nhiều chuyện đều được Nghiêm Văn Huy phân phó cho Tiểu Dương.
Hiện giờ hắc bạch lưỡng đạo đều đang ra sức tìm Diệp Tiêu Nhiên nhưng một hơi thở cũng không thấy, cả thành phố A lúc này như muốn đào đất lật sông nhưng vẫn công cốc. Nhưng Nghiêm Văn Khâm tin Diệp Tiêu Nhiên nhất định sẽ sớm xuất hiện, cô nhất định không thể bỏ lại con gái của mình, cô không liên lạc với nàng tất có nguyên nhân của mình, chỉ là nếu không tận mắt nhìn thấy cô không sao thì Nghiêm Văn Khâm không thể yên lòng nổi.
"Không có ghi chép xuất cảnh, bến xe nhà ga sân bay đều không có, cô ấy nhất định còn ở thành phố A". Tiểu Dương trả lời, Nghiêm Văn Khâm nghe xong chỉ gật gật.
"Tiếp tục tìm, có tình huống mới thì lập tức nói cho tôi biết". Nghiêm Văn Huy phân phó, Tiểu Dương lúc này mới ra khỏi văn phòng.
Nếu không phải chuyện lần này quá mức đặc biệt thì Nghiêm Văn Khâm sẽ không công khai xuất hiện ở truyền thông Trung Á như vậy. Vì tránh nhàn ngôn toái ngữ không cần thiết nên nàng luôn làm việc bí mật, nhưng quan hệ chị em của hai người vẫn được xem là bí mật được công khai ngầm ở công ty. Mọi người đều biết thái độ làm người của Nghiêm Văn Khâm cho nên cũng không dám nhiều lời.
"Mỗi tháng ba đều kí giấy tài chính từ nơi này, chỉ là trừ những hạng mục cũ thì tập đoàn làm gì còn đầu tư chỗ nào. Nghiêm gia cũng không có đầu tư vào sản nghiệp, chẳng lẽ ba đang muốn đầu tư ngành sản xuất?" Nghiêm Văn Huy xem văn kiện nói, Nghiêm Văn Khâm có chút đăm chiêu, nhưng cái gì cũng chưa nói, Nghiêm Văn Huy cầm văn kiện đưa qua cho Nghiêm Văn Khâm xem.
Khoản này nhìn qua liền hiểu được, nhưng thiếu hụt tài chính lớn như vậy thật khiến người ta nghi hoặc, điều động lớn như vậy theo lý phải trải qua sự đồng ý của ban giám đốc. Nhưng cũng vì Nghiêm Quốc Lương làm chủ tịch tập đoàn có quyền hạn nên không có ai dám hỏi đến. Càng thêm kì lạ chính là mỗi lần mỗi lần xuất tài chính ra đều sẽ có kim ngạch bù vào sau đó, cứ vòng qua vòng lại như vậy liền xuất hiện điểm đáng nghi, cho nên Nghiêm Văn Huy mới cùng Nghiêm Văn Khâm bàn bạc thử.
"Ban giám đốc chỉ bận tâm tổng số kim ngạch và lợi nhuận, còn có cổ đông chỉ chia hoa hồng. Nhưng mấy tháng nay con số này cứ liên tục tăng cao, mỗi lần nhìn đến sổ sách em đều có loại nghi ngờ không nói được, không biết có nên đến ba chứng thực một chút hay không."
"Thỉnh thoảnh thăm dò một chút những mặt khác của công ty, âm thầm điều tra, đừng để người khác phát hiện, càng không nên để chú hai biết". Nghiêm Văn Khâm dặn dò, Nghiêm Văn Huy gật đầu đồng ý, về công về tư bọn họ đều tôn trọng người phụ thân này, cho dù tập đoàn này là giang sơn do hắn đánh hạ nhưng trên lưng vẫn gánh ích lợi của công nhân và cổ đông. Tập đoàn Trung Á có quy mô rất lớn, xuất hiện vấn đề là không thể khinh thường, chỉ là Nghiêm Văn Huy tin tưởng loại chuyện này không chỉ xuất hiện ở truyền thông Trung Á, công ty khai thác mỏ, công ty bất động sản, công ty kim loại nặng có lẽ cũng có chỉ số kim ngạch không bình thường như vậy.
Không đành lòng để chuyện công tác khiến Nghiêm Văn Khâm có thêm gánh nặng, Nghiêm Văn Huy cưỡng chế nàng về nhà nghỉ ngơi, bản thân lại nhận được điện thoại của trại cai nghiện, nói Vu Bối Nhi cai nghiện thành công, không lâu sau có thể trở về. Tin tức này làm cho chân mày đang chau lại của Nghiêm Văn Huy cũng phải giãn ra, mà Nghiêm Văn Khâm cuối cùng cũng giải quyết gánh nặng trong lòng, dù sao Bối Nhi cũng giống như em gái của mình, không phải chỉ riêng tầng quan hệ với Thư Thấm Tuyết trước kia. Chỉ là nhìn thấy Nghiêm Văn Huy vui vẻ như thế trong lòng nàng lại mơ hồ lo lắng, tuy nàng tin lý trí cùng sức phán đoán của em gái nhưng nàng biết thế gian chỉ có duy độc tình yêu là khiến con người làm mất đi bản ngã của mình, hãm sâu không có cách nào kéo ra được.
Tuy biết Diệp Tiêu Nhiên vẫn còn trong thành phố nhưng không có chút tin tức của cô thì nơi đây liền trở nên ảm đạm, ngọn đèn đường không còn rực rỡ, sao trời cũng không sáng như mọi khi, mà tâm Nghiêm Văn Khâm càng thêm trống rỗng. Không biết cô ấy đang ở đâu nhỉ? Nhìn bầu trời, một cỗ tưởng niệm nồng đậm tràn lên trong lòng, bước chân của nàng chợt nhanh hơn, hướng về nhà Diệp Tiêu Nhiên mà chạy đi.
Cầm trong tay chìa khóa nhà mà Diệp Tiêu Nhiên từng đưa, chuyển động ổ khóa, hi vọng có thể nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, nhưng trong nhà vẫn một mảnh tối tăm. Nàng tiện tay mở đèn phòng khách, trong nhà thập phần chỉnh tề sạch sẽ, giống như thật lâu không có ai tới đây, một chút cũng không có hơi thở của Diệp Tiêu Nhiên. Lúc Diệp Tiêu Nhiên đưa chìa khóa cho Nghiêm Văn Khâm nàng đã rất kinh ngạc, tâm lí phòng bị nặng như vậy lại tình nguyện tin tưởng mình, một khắc kia ngoại trừ cảm động còn là ấm áp. Ai nói cô là băng sơn mỹ nhân, ai nói cô tâm ngoan thủ lạt, cô rõ ràng là người phụ nữ nhu tình như nước, chỉ là đã chịu đựng quá nhiều tang thương mà thôi. Làm người yêu, Nghiêm Văn Khâm bây giờ chỉ có thể thúc thủ vô sách, bó tay không có được tin tức của cô.
Chưa bao giờ cảm thấy bất lực như vậy, tựa như sự bất lực khi nhìn thấy Thư Thấm Tuyết nằm trên giường bệnh năm đó. Nàng đã từng hi vọng người nằm ở đó là mình, giống như lúc ấy nàng thà nhận viên đạn kia cũng muốn bảo vệ Diệp Tiêu Nhiên. Nhìn một lượt căn phòng không có hơi thở của Diệp Tiêu Nhiên, nàng đi vào thư phòng, bố trí ở đây đơn giản phóng khoáng, không gian rất lớn dù rất ít đồ vật. Mỗi chỗ ở của Diệp Tiêu Nhiên đều có một đặc điểm chung, đó là không gian lớn nhưng rất ít đồ đạc, nhìn qua có chút trống trải. Bố trí kì lạ như vậy nàng đã từng hỏi qua Diệp Tiêu Nhiên, nhưng câu trả lời của cô chỉ là cô thích phòng lớn mà thôi.
Đến giá sách, lấy xuống mấy quyển sách, muốn nhìn xem những lúc Diệp Tiêu Nhiên không ngủ được sẽ đọc sách gì, mấy năm nay cô chưa bao giờ ngủ an ổn, càng không ngừng đổi chổ ở, vì an toàn và tránh người khác đuổi giết, cô chưa bao giờ trải qua cuộc sống bình thường. Nghĩ như vậy khiến lòng Nghiêm Văn Khâm đầy rẫy khó chịu, cô ấy làm thế nào vượt qua những giày vò trong những năm tháng không có mình? Giống như tất cả bất hạnh đau thương trên thế gian này đều đổ ập lên thân hình cao gầy đó.
Sau này đã có tôi. Hứa hẹn còn vang bên tai nhưng lúc này lại mất đi tin tức của của cô, Nghiêm Văn Khâm khẽ cắn môi dưới, vuốt ve mỗi một góc của bàn làm việc, bỗng nhiên chạm đến một nút nhỏ bên dưới mặt bàn. Nghiêm Văn Khâm tò mò ấn nó, thanh âm lạch cạch vang lên, cả giá sách như một cánh cửa đang mở ra, đằng sau giá sách có cửa nhưng không hề khóa, chỉ cần đẩy nhẹ một cái thì cửa liền mở.
Bên trong tối như mực, không khí lạnh lẽo mang theo tia hàn ý, Nghiêm Văn Khâm nâng chân muốn bước vào nhưng thế nào cũng bước không đi. Nếu hôm nay nàng đi vào thì sẽ thế nào? Nghiêm Văn Khâm đối mặt với mật thất trống trơn lại có chút ý sợ hãi, đáy lòng mãnh liệt dâng lên cảm giác bất an, loại cảm giác sắp tiếp cận chân tướng này thế nhưng lại khiến nàng có tia lo sợ không yên. Nàng không có tiến lên trước, dừng chân lại, lui về sau đóng cửa, sau đó ấn nút, cả thư phòng trong chốc lát đã khôi phục nguyên trạng.
Nhìn thư phòng, Nghiêm Văn Khâm chậm rãi lui ra, nếu có thể, nàng hi vọng một ngày nào đó có thể nghe chính miệng Diệp Tiêu Nhiên thành thật với mình.