Chưởng Ôn

Chương 47: Oan gia ngõ hẹp




Mưa rơi trên mái hiên bắn lên những giọt nước trong suốt li ti, ở trong không trung phá lệ xinh đẹp, chân trời buổi chiểu một đường uốn lượn phản chiếu những vũng nước trên mặt đất, lóe lên hào quang. Bỗng nhiên một trận tiếng bước chân có tiết tấu chỉnh tề vang lên, đạp trên mặt nước, đánh vỡ thời khắc yên tĩnh lúc này, cùng lúc đó cảnh cửa sắt của ngục giam chậm rãi nặng nề mở ra.
Một chiếc xe áp giải phạm nhân tiến vào bên trong, xe dừng lại, trên xe đi xuống vài người. Bọn họ mặc quần áo phạm nhân màu vàng, còng tay kiên cố khóa trụ hai tay. Cước bộ của họ có chút trầm nặng, biểu tình trên mặt u buồn, còn chưa chính thức tiến nhập ngục giam mà họ đã quay đầu dùng ánh mắt mong chờ nhìn cổng nhà giam. Trong số họ chỉ có một người bình thản như nước, nhìn không ra đau thương, bên trong lộ ra tầng băng lãnh sâu thẳm. Ánh mắt của cô vẫn luôn nhìn ngắm trời chiều sắp tàn, ánh mặt trời còn sót lại chiếu lên gương mặt của cô, tái nhợt mà tuyệt mỹ. Dung mạo xinh đẹp ấy có chút không tương xứng với một nơi như thế này, cho nên khi cô tiến vào thì một trận trầm trồ nổi lên.
Dạ Kiêu, nhân vật truyền kì của thành phố A, là người phụ nữ khiến người ta vừa nghe tên đã không rét mà run. Truyền thuyết cùng quá khứ của cô được lưu truyền trong hai giới hắc bạch, thế nhưng lần này vì đắc tội với thế lực quá lớn mà bị phán ngồi tù. Ai cũng nghĩ đây là quả báo mà cô nên nhận.
Trên mặt cô không hề xuất hiện tia hoảng sợ, cùng ngày xét xử hôm nay với cô gồm có ba người, từ buôn bán lừa gạt cho đến gây tai nạn chết người mà phải ngồi tù. Cùng với Diệp Tiêu Nhiên thì cả bốn có hình phạt cao nhất không quá ba nắm, thế nhưng trên mặt cùng trong mắt 3 người bọn họ giấu không được tuyệt vọng và hoảng sợ.
Họ là những người đã từng sống trong cuộc sống sung túc, vô tử hưởng thụ thú vui nhân gian, ngay một khắc còn tay khóa trên tay thì đã định cuộc đời này phải trải qua một đoạn thời gian không thể tưởng tượng trong ngục giam này.
"Diệp Tiêu Nhiên, phạm tội cố ý đả thương người, bị phán một năm ba tháng tù giam. Giao ra vật phẩm tùy thân, chuẩn bị cắt tóc". Tựa hồ bây giờ không có thứ gì có thể lạnh lẽo bằng ngôn ngữ của những cảnh ngục này.
Cô không mang theo vật phẩm tùy thân, trải qua đo cân nặng chiều cao thi được đưa đi thay quần áo tù, cuối cùng là đi cắt tóc. Cảnh ngục tuy cũng là nữ nhưng cũng không hề tươi cười gì, động tác của Diệp Tiêu Nhiên cũng không trúc trắc, cũng không hề phản khán, nhưng vẫn bị vây vào trạng thái áp giải. Động tác thô lỗ của nữ cảnh ngục khiến cô rõ ràng cảm nhận được "đối đãi khác biệt", sau đó lại bị đẩy mạnh về phía trước, cô quay đầu lại, ánh mắt phụt ra tia sắc bén kinh người: "Tôi có thể tự đi được".
Nữ cảnh ngục bị ánh mắt đó làm kinh sợ nhưng vẫn cố chống đỡ uy nghiêm nói: "Ít nói nhảm đi". Động thủ đem cô kéo lại ghế dựa, ấn ngồi xuống, Diệp Tiêu Nhiên nhẹ nhàng nhíu mi, cũng không nói thêm gì nữa.
Thợ cắt tóc nơi này không thể nói là giỏi gì cho cam, cô ta chỉ cầm kéo, nắm mái tóc của cô, từng nhát đúng chỗ, cắt một lúc thì phát hiện cũng không đến nỗi liền chỉnh sửa qua loa. Mái tóc dài vốn dĩ nhẵn mịn như tơ lụa chậm rãi rơi trên mặt đất, quần áo dính đầy tóc, Diệp Tiêu Nhiên hạ mi mắt nhìn thoáng qua, bên tai vang lên lời nói lúc trước của Nghiêm Văn Khâm khi nàng chạm vào mái tóc và vành tai của mình.
"Làm thế nào mà tóc của em lúc nào cũng đẹp như vậy chứ?"
Từng là lời nói nhỏ nhẹ tốt đẹp bên tai, bây giờ nhớ đến giống như một nhát kiếm sắc bén đâm vào lòng cô, càng thêm nhắc nhở cô cho dù đi đến bước đường này thì sinh mệnh của Diệp Tiêu Nhiên cô không phải đã chấm dứt rồi.
"Đánh số 0624, đến tổ 1 khu nhà giam số 1, là người phạm tội cố ý đả thương người, hình phạt một năm ba tháng. Lập tức tiến hành giam giữ". Cảnh ngục đọc xong lời giới thiệu đơn giản về cô thì liền đem cô giao vào tay của ngục trưởng phân đội của mình. .
||||| Truyện đề cử: Thẳng Nam Đáng Khinh Sa Đoạ Thành Đồ Chơi Của Kí Túc Xá |||||
Ngục trưởng này gọi là Hứa Mẫn, dáng người thấp bé, trên người tản ra hương vị thành thục của nữ nhân trung niên, mặc dù mặc cảnh phục nhưng cũng có thể nhìn ra dấu vết của năm tháng, bốn mươi tuổi nhưng trên mặt không có hung thần ác sát. Ánh mắt nàng nhìn Diệp Tiêu Nhiên vô cùng bình thản, một đường cô đều bị ánh mắt tò mò nhìn đến, chỉ có Hứa Mẫn có phong phạm của đội trưởng, đã từng duyệt qua vô số phạm nhân, luôn bình tĩnh, thản nhiên lại hờ hững.
"Sắp xếp đến phòng số 7". Nàng phân phó một tiếng liền để cấp dưới mang Diệp Tiêu Nhiên đến phòng số 7. Cô vừa mới bước vào phòng thì nhìn thấy nhóm người ở đây vừa kết thúc công việc, bọn họ có chút mệt mỏi nhưng nhìn thấy đội trưởng đến thì lập tức xuống giường ngay ngắn đứng thẳng.
"0627, kia là giường của cô, từ nay về sau mọi người cố gắng chung sống cho tốt". Nữ cảnh ngục chỉ về chiếc giường trống, Diệp Tiêu Nhiên cầm vài thứ đồ sinh hoạt đơn gian rồi đi qua.
Nhóm nữ phạm nhân nhìn thoáng qua nhau, dùng ánh mắt đánh giá nhìn cô, phía sau vang lên tiếng của Hứa Mẫn: "Đây là người mới của các cô, chắc các cô đã biết tiểu đội tôi quản lí không cho phép phát sinh những chuyện không nên có. 0624, nơi này không cho phép những hành vi tiêu cực ảnh hưởng đến mọi người. Đã tới đây rồi thì nên biết rõ thân phận hiện giờ của mình, mặc kệ trước kia cô là ai thì ở trong này phải phục tùng mệnh lệnh của chỉ huy. Hiểu chưa?". Thanh âm Hứa Mẫn hơi lớn, Diệp Tiêu Nhiên vẫn đứng yên, bình tĩnh trả lời: "Hiểu được".
Quét mắt nhìn nhóm nữ phạm nhân ở đây, Hứa Mẫn mang theo cảnh ngục rời đi, trong phòng tù nháy mắt yên tĩnh trở lại. Diệp Tiêu Nhiên đơn giản dọn dẹp một chút, sau đó thì tựa người vào bên cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần.
Diện tích phòng tù không lớn, bốn góc tường đặt giường hai tầng, thêm Diệp Tiêu Nhiên vào là có tổng cộng tám người. Những người có thời gian thi hành án dài thì không nhận ra cô, những người có chút kiến thức thì chỉ thấy mặt mũi cô hơi quen, nhưng người đã đến đây thì cũng đã từng một thời phong vân, vẫn lớn tiếng phá vỡ không gian trầm lặng tĩnh mịch hiện tại.
"Cô sẽ không phải là.... Dạ Kiêu chứ?". Nữ phạm nhân A đánh giá cô hồi lâu thì có chút không xác định hỏi.
"Cái gì Dạ Kiêu?". Nữ phạm nhân B hỏi lại.
"A, đó là một nữ nhân khó lường, nhà tư bản nắm trong tay ngành vui chơi giải trí của thành phố A, ăn thông hai giới hắc bạch. Gia tài bạc triệu không nói, còn lại trợ thủ đắc lực của lão đại Trầm Uy, dưới tay có vô số thuộc hạ, vô số cao thủ, vì muốn có địa bàn làm ăn mà không từ thủ đoạn, cũng không biết có bao nhiêu người chết trong tay cô ta".
"Thiệt hay giả a? Trâu bò như vậy?".
"Thật a, lúc trước không phải là có thấy trên TV tin tức cô ta bị bắt sao".
"Hình như đúng là có chuyện này".
"Không ngờ tới lại chung phòng với chúng ta, thật không biết là họa hay phúc đây".
"Ách, tôi cũng chỉ nói vậy thôi, cô cũng bớt nói hay câu đi".
"Thất chủy bát thiệt (ý là bà tám đó)??? Thảo luận một lúc thì những người nhát gan này mới ngậm miệng lại, gan lớn lặng lẽ đánh giá cô, giống như thấy được thứ đồ quý hiếm gì đấy, thế nhưng cô vẫn luôn nhắm hai mắt, cũng không có đem những lời nghị luận đó vào tai.
"Hừ, Diệp Tiêu Nhiên, cô bị phân đến khu nhà giam số 1 này thì nhìn ra cũng không hay ho gì". Không biết là ai phát ra tiếng cười lạnh, Diệp Tiêu Nhiên chậm rãi mở mắt, nhưng trước mắt là một mảnh tối đen, không gian nhỏ hẹp chỉ có chút một lỗ thông gió, tám người cùng ơ chung thật sự hơi chật hẹp.
Nhất thời cô cảm thấy hô hấp không thông, cô cúi đầu, cả người dính sát vào vách tường, hai tay không tự giác nắm lấy chăn đơn trên giường, trán thấm ra một lớp mồ hôi dày đặc.
Đây là chướng ngại cả đời của cô, chứng sợ hãi không gian hẹp đã trở thành điểm yếu với Diệp Tiêu Nhiên, cô từng có ý đồ giãy dụa gông xiềng này thế nhưng một lần lại một lần nếm phải mùi vị thất bại. Cuối cùng cô chỉ có thể cố gắng tránh né để nó không xảy ra trong cuộc sống của mình, nhưng bây giờ cô đã lội xuống bùn rồi, đã sớm biết được mình phải đối mặt với điều gì. Cô rất rõ ràng không vượt qua được chướng ngại này đều do bản thân của cô, rất nhiều thời điểm có lẽ chỉ cần buông tha chuyện của mình thì có thể, thế nhưng giờ phút này cô vẫn như trước đây lâm vào vực sâu sợ hãi, nhưng cô không thể để những người ở đây nhìn ra khác thường của mình, chỉ biết cố gắng điều chỉnh hô hấp.
Đến thời gian cơm tối thì cảnh ngục đến mở cửa, mỗi người đều trật tự xếp hàng đi đến căn tin. Căn tin của khu số 1 không lớn, phạm nhân không quá năm mươi người, mỗi người đều mặc tù phục màu xanh lam, trên áo có đính số của mình. Ở trong này cảnh ngục sẽ chỉ gọi số hiệu của phạm nhân mà thôi, mà phạm nhân với nhau trừ bỏ kết bè kéo phái thì chỉ có quan hệ thân thiết mới gọi tên của nhau mà thôi.
Cơm tối ở ngục giam rất đơn giản, lúc ăn cơm không được gây tiếng ồn, bên người cảnh ngục luôn trang bị cảnh côn, đứng bên cạnh quan sát. Một số người sợ phiền phức, hay những tội phạm nhát gan lớn tuổi đều nghiêm chỉnh ăn cơm, đồ ăn tuy không ngon nhưng với những người ngày ngày trải qua trong này thì có thể ăn no ngủ tốt chính là hạnh phúc lớn nhất rồi.
Diệp Tiêu Nhiên bưng mâm cơm của mình, nhìn thấy một chỗ còn trống thì muốn tiến lên, bỗng nhiên bị một người cố ý thúc vào, mâm cơn trong tay rơi trên mặt đất. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy hai nữ phạm nhân miệng lấp vue em đang nhìn mình, cô không nói gì, chỉn trừng mắt với hai người họ. Phía sau có một người khác đi đến, ả ta lộ ra vẻ mặt giảo hoạt, Diệp Tiêu Nhiên nhìn thấy ả thì chỉ bát động thanh sắc, còn ả thì cười cười tà nịnh.
"Yêu yêu, tôi không có nhìn lầm đi, đây không phải Dạ Kiêu người ta vừa nghe đã sợ mất mật sao?". Biểu tình của Hồng Anh làm ra vẻ kinh ngạc rất khoa trương.
"Chị không có nhìn lầm đâu Hồng tỷ, đây đúng là đường đường chính chính Dạ Kiêu của chúng ta a". Một người dưới tay ả nói.
"Cô chị em thẩm phán gì đó của cô không phải rất lợi hại sao, như thế nào cũng đem cô cũng đẩy vào đây?".
Diệp Tiêu Nhiên như thế nào không biết người trước mặt này, lúc trước cũng vì đối nghịch với mình, công khai bán ma túy ở chỗ mình, sau đó thủ hạ bị bắt, cuối cùng bị Nghiêm Văn Khâm phán tù chung thân tội buôn bán ma túy. Mà cũng chính người này, thằng em trai sau khi ám sát mình và Nghiêm Văn Khâm đã tự sát ở Cảnh cục. Ả ta đối với mình không chỉ có mâu thuẫn lúc trước mà bây giờ còn có thù hận giết em, bây giờ gặp nhau ở đây, quả nhiên là oan gia ngõ hẹp. Mà hết thảy những điều này Diệp Tiêu Nhiên biết rất rõ đều không phải là ngẫu nhiên.
Cô cũng không bởi vì Hồng Anh đột nhiên xuất hiện mà làm ra biểu tình gì, chỉ ngồi xổm xuống, chậm rãi nhặt mâm cơm của mình, đm thức ăn bỏ lại trong mâm, nhưng đúng lúc cô cầm mâm cơm muốn đứng dậy thì lại bị một cước đá văng đi. Thủ hạ của Hồng Anh là người biết quan sát sắc mặt người khác, hiểu được lòng của ả nên làm khó dễ Diệp Tiêu Nhiên. Hồng Anh cũng xoay người ngồi xổm xuống bên cạnh cô, nâng tay khơi cằm của cô.
"Chậc chậc, gương mặt cỡ nào xinh đẹp khuynh thành, khó trách Trầm gia bị cô làm cho thần hồn điên đảo".
"Buông tay". Diệp Tiêu Nhiên lạnh lùng nói.
"Cô cho cô vẫn còn là Dạ Kiêu oai phong một cõi sao? Hừ, tôi nói cho cô biết, mặc kệ kĩ năng giường chiếu của cô tốt bao nhiêu thì trong này cũng không có hiếm lạ". (-_-)
Diệp Tiêu Nhiên không nói.
"Không phải a, Hồng tỷ, nói không chừng còn có người thích nha". Thủ hạ dưới tay ả lên tiếng, loại tươi cười này có thể dùng hai từ dâm đãng đến miêu tả.
"Hahaha...". Cả căn tin vang lên một trận cười lớn.
"Các cô đang làm gì? Không được tụ lại một chỗ". Cảnh ngục phía sau nhìn thấy đám đông dồn lại chỗ này, đang muốn đi đến thì lập tức có người che ở trước mặt hai người kia, cầm mâm cơm thành thật chuẩn bị ăn. Cơ hồ mọi người đều hiểu ý nhau, trong khoảng thời gian ngắn Diệp Tiêu Nhiên trở thành mục tiêu công kích của tất cả bọn họ.
"Buông ra!". Âm lượng của Diệp Tiêu Nhiên lại một lần nữa trầm trọng, ánh mắt lạnh lẽo của cô bắn đến người vừa đá mâm cơm của mình, người nọ có chút chột dạ, nhưng bởi vì có Hồng Anh bên cạnh mà không chịu thoả hiệp.
Diệp Tiêu Nhiên buông tay cầm mâm cơm, đang muốn đứng dậy thì bả vai bị một người bên cạnh Hồng Anh đè lại, thân mình cô hơi ngừng một chút, đang lúc mấy người kia đắc ý dào dạt nhìn cô thì cô lấy tốc độ cực nhanh bắt lấy tay người nọ, dùng sức chế trụ đẩy đến phía trước, một tay hung hăng ấn đầu người nọ lên mâm cơm, một tay nhặt chiếc đũa trên mặt đất, dùng sức đâm đến mắt của ả, ngay tại lúc ánh mắt đối phương tràn ngập sợ hãi kinh hoàng thì dừng lại.
Chiếc đũa cách đôi mắt người kia chỉ một li, cơ hồ là chạm vào lông mi của ả, nếu Diệp Tiêu Nhiên hơi dùng sức thì đôi mắt đó khó mà giữ được. Động tác của Diệp Tiêu Nhiên quá nhanh, chuyện phát sinh chỉ trong nháy mắt, không chỉ khiến mấy người Hồng Anh ngây ngẩn mà còn khiến những phạm nhân vốn đang thành thật ăn cơm phải hít một ngụm khí lạnh, hoàn toàn bị một màn trước mắt dọa đến choáng váng.
"Đừng để tôi nói đến lần thứ ba, hiểu chưa?". Diệp Tiêu Nhiên tới gần người nọ nói, ả ta liên tục gật đầu, tựa hồ còn chưa thoát ra khỏi sợ hãi lúc nãy. Diệp Tiêu Nhiên không có buông ả ra mà quay đầu quét mắt nhìn những người bỏ đá xuống giếng ở đây, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Hồng Anh, khóe miệng kéo lên mạt ý cười nguội lạnh, nói: "Cô nghĩ muốn báo thù thay em trai của mình để trút hết giận thì Diệp Tiêu Nhiên tôi lúc nào cũng phụng bồi".
Hồng Anh nắm chặt hai tay, đang muốn tiến lên thì đã thấy vào cảnh ngục chạy lại đây nên đành phải ngừng lại, nhưng ý cười trên mặt không hề giảm. Vài cảnh ngục rút ra côn điện chỉ vào Diệp Tiêu Nhiên nói: "0624, cô làm gì đó? Thả cô ta ra". Diệp Tiêu Nhiên lúc này mới chậm rãi buông tay, người nọ kinh hồn chưa tan đứng dậy chạy đến bên cạnh Hồng Anh.
"0624, cô vừa mới đến đã náo loạn rồi, phạt cô hôm nay không được ăn cơm, giam ở phòng tối". Một cảnh ngục trong đó nói, hai người khác tiến lên áp chế cô, Diệp Tiêu Nhiên cũng không phản kháng, tùy ý để hai cảnh ngục mang mình đi.
"Những người khác đều ăn cơm đàng hoàng cho tôi, 0533, cô an phận một chút, không được gây chuyện nữa". Cảnh ngục chỉ vào Hồng Anh nói nhưng ngữ khí không hề cường ngạnh, Hồng Anh liên tục gật đầu cười cười.
Ở trong ngục giam nếu một phạm nhân phạm sai lầm nhẹ thì bị phạt không được ăn cơm, nhẹ thì phải ở phòng tối, hành động nguy hiểm của Diệp Tiêu Nhiên được xếp vào dạng vi phạm nghiêm trọng, đây không chỉ để lại khủng hoảng với phạm nhân khác mà càng làm làm loạn kỉ luật. Vì muốn để cô ghi nhớ cho nên không hề hỏi nhiều đã áp dụng cả hai hình phạt với cô.
Không ai biết hành động này của Diệp Tiêu Nhiên là do cô cố tình, thứ nhất mà muốn cảnh cáo những người bỏ đá xuống giếng, thứ hai là nàng phải chủ động đến căn phòng tối nhỏ hẹp này để đánh thắng khủng hoảng tâm lý của mình. Ở một nơi mất tự do như ngục giam thì nơi nào cũng là không gian chật hẹp, nếu cô không thể vượt qua chướng ngại tâm lí kia thì căn bản không thể tiếp tục cuộc sống ở đây.
Phòng tối là một căn phòng nhỏ, vì muốn để phạm nhân vi phạm lỗi lớn có thể hối lỗi mà được thiết kế bốn mặt kín bưng, bên trong trừ bỏ ghế dựa, xiềng xích, còng tay thì không có đồ vật gì nữa, không gian nhỏ hẹp như một phòng giam bình thường. Đã vào đây thì không thể ăn uống gì, hôm sau vẫn tiếp tục sinh hoạt như mọi người, này đối với những tội phạm bị giam giữ trường kì ở đây thì thực đúng là trí mạng.
Cửa sắt chậm rãi mở ra, cảnh ngục đẩy một cái thì sau đó liền truyền đến tiếng đóng cửa loảng xoảng. Diệp Tiêu Nhiên đột nhiên vội vàng ngồi xuống, cô bịt kín lỗ tai, gắt gao nhắm chặt hai mắt, thế nhưng vẫn có thể cảm giác ngọn lửa hừng hực trước mặt mình. Thân thể cô run rẩy, không biết làm sao để ngăn cản trái tim một lần lại một lần chìm vào sợ hãi cực điểm, cô thậm chí có thể cảm giác được ngọn lửa xung quanh đang muốn thiêu đến cơ thể mình, thế nhưng cô kiên trì cắn răng, trong đầu từng kí ức như thước phim điện ảnh chậm rãi hiện lên.
Tô Hoằng phản bội cùng truy sát, cái chết ly kì của cha mẹ, những năm tháng dốc sức chịu đựng đủ loại khổ sở, tất cả khiến cô không cách nào quên được, thậm chí ngày cả phản kích và hãm hại của Nghiêm Văn Khâm cũng hiện lên rõ mồn một. Từng ở bên cạnh luôn miệng nói là người yêu của mình, hiện giờ dần dần rời xa, không phải người dưng, lại cũng không phải là kẻ thù. Cô chậm rãi mở hai mắt, mồ hôi chảy xuống từ hai bên thái dương, gương mặt của Nghiêm Văn Khâm ánh vào mi mắt, một đoàn lửa dần nổi lên trong lòng. Cô tuyệt đối sẽ không để mình toi mạng trong này, cô nhất định sẽ có một ngày Đông sơn tái khởi, sau đó khiến tất cả những người phản bội mình phải trả giá lớn.
Bên trong phòng theo dõi, từng biểu tình và động tác của Diệp Tiêu Nhiên đều được quay lại, Hứa Mẫn nhìn Diệp Tiêu Nhiên trên màn hình, phân phó nhân viên công tác đưa những hình ảnh này gởi đến.
Bóng đêm buông xuống, con đường trồng cây ngô đồng hai bên pháp viện bị gió thổi qua ma sát lên những âm thanh sàn sạt, Nghiêm Văn Khâm chậm rãi lái xe, mở một bản nhạc nhẹ. Nàng lái xe rất chậm, có ánh trăng yếu ớt xuyên qua tán cây rơi trên cửa kính. Nàng đang chuyên tâm hưởng thụ sự trầm tĩnh duy mĩ này thì bị âm báo tin nhắn đánh vỡ, nàng liếc mắt nhìn tin nhắn một cái, liền tăng tốc xe lái ra ngoài.
Tốc độ xe rất nhanh, nàng tùy tay mở cửa kính xe, gió đêm mát lạnh thổi bay mái tóc dài của nàng, như khiêu vũ một điệu nhảy mỹ diệu, âm nhạc trong xe được mở đến mức lớn nhất. Ánh mắt nàng sáng như đuốc nhìn phía trước, không có chút ý đồ giảm tốc độ, nhưng khi đi ngang qua một quán bar đang mở cửa thì không tự giác đạp chân ga, thậm chí giảm tốc độ rồi dừng xe lại.
Ánh mắt nàng mê ly nhìn bảng hiệu Phong Trì đang lóe sáng, người đến người đi tiếp nối không dứt, mang theo sự mập mờ khi về đêm, lộ ra khuôn mặt tươi cười mê loạn, giống hệt như bóng đêm bây giờ.
"Ting~". Thanh âm nhận email vang lên, Nghiêm Văn Khâm thu hồi tầm mắt của mình, vặn nhỏ nhạc, tay chạm lên bàn phím mở email, nhìn nội dung bên trong. Hình ảnh hiện lên một thân ảnh quen thuộc, cô ngồi dưới đất, nắm chặt hai tay, đầu chôn thật sâu trong đầu gối, trước sau không hề ngẩng lên. Đến gần có thể nhìn thấy mồ hôi chảy trên trán cô, ống tay áo vén lên để lộ cánh tay trắng nõn, tay cô vô lực ôm thân mình, khi thì thấy bàn tay cô nắm chặt, nhưng rất nhanh đã chậm rãi buông lỏng.
Cô giống như trải qua thống khổ thật lớn, mặc dù không nhìn rõ nhưng có thể cảm giác được cả người cô đang run rẩy. Bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên, nhìn về camera giám thị phía góc phòng, ánh mắt sắc bén như muốn đâm thẳng người giám thị mình. Cô hơi đứng lên, gương mặt bình tĩnh đến gần camera, trên mặt trắng bệt không nhìn ra một tia huyết sắc, không được uống nước khiến đôi môi khô khốc trắng dã của cô nổi bật trên làn da nõn nà.
"Tóc em ngắn nhưng vẫn đẹp như vậy...". Nghiêm Văn Khâm nhẹ ngâm một câu, tắt màn hình, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Nàng khởi động xe, một lần nữa để bản thân biến mất giữa màn đêm dày đặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.