Chưởng Thượng Kiều

Chương 10: Tiên duyên (3)




"Sao thế?"
Chàng bước nhanh hơn, đi tới cạnh tiểu đồng, hỏi.
Giọng nói sạch sẽ, trầm ổn.
Nếu như nói, trước đó mấy giây, khi thấy chàng đi về phía mình, nàng vẫn háo hức, vậy thì khi giọng nói quen thuộc vang lên bên tai mình, rốt cục nàng cũng không thể nhịn nữa rồi.
Năm trăm năm dài dằng dặc, con người những tưởng sẽ mãi xa cách như trời với đất kia rốt cục cũng đã xuất hiện trước mắt nàng.
Xúc động, mừng rỡ, đau khổ, chua xót, sống trong thế giới hàng vạn người, cô đơn bao nhiêu cũng không thấy đau đớn, khi thấy chàng rồi, tủi thân nơi đáy lòng lại đột nhiên trào ra, hòa chung với tất cả tình cảm, hóa thành một giọt nước mắt lăn xuống từ hốc mắt của nàng.
"Thượng Quân! Nó khóc! Nó khóc! Có phải do nó quá đau hay không?"
Tiểu đồng này tên Thính Phong, từ nhỏ đã thích nói chuyện với những động vật nhỏ trong núi, hai, ba ngày lại ôm một con thú vị thương tới nhờ Thượng Quân cứu giúp, Thanh Tử Dương tập mãi cũng thành quen, liếc mắt nhìn Chân Chu dưới đất.
Hạc tiên Xích Đan này canh giữ sơn môn đã ngàn năm, mỏ hạc sắc bén như móc sắt, vừa rồi chỉ mới mổ một cái nhưng eo của Chu Chân đã chảy máu rất nhiều.
Chân Chu cố nén nước mắt, phơi bày cơ thể mới mà mình mới lột xác, dưới ánh mắt trong trẻo của chàng, cơ thể nàng trở nên run rẩy.
Run rẩy là vì đau đớn, cũng là vì chàng, bộ dáng thoạt nhìn rất đáng thương.
Thanh Dương Tử nhìn con rắn cái nhỏ hai mắt rưng rưng, chớp mắt một cái, nhíu mày nhìn xung quanh, thấy một gốc đào ở gần đó, hoa đào trên cây đang thi nhau bay xuống, thuận tay cầm một cánh hoa, ngón tay nhẹ xoa một cái, cánh hoa hóa thành một dải lụa.
Chàng ngồi xổm xuống, đầu ngón tay nhẹ chạm lên làn da mềm mại của Chân Chu, ngừng lại chỗ vết thương đang chảy máu, ngay lập tức máu ngừng chảy.
Sau đó chàng lại dùng dải lụa kia cẩn thận vòng mấy vòng trên vết thương của nàng, nhẹ nhàng buộc lại, sau đó đứng lên mỉm cười nhìn tiểu đồng. "Được rồi, nó không sao nữa."
Tiểu đồng vỗ tay, nhìn Chân Chu trên đất, một lát sau năn nỉ. "Thượng Quân, nhìn nó thật đáng thương, ta sợ nó lại gặp nguy hiểm, ta có thể mang nó về nuôi không?"
Khi chàng ngồi xuống chữa thương cho nàng, chẳng những Chân Chu cảm giác được ngón tay chàng dừng lại trên da thịt mình, còn cảm nhận được hơi thở nhàn nhạt do nhiều năm tu hành, thấm vào trong xương cốt của chàng.
Theo bản tính của rắn, không thích loại cảm giác này.
Nhưng Chân Chu thì khác.
Nghe được hơi thở mang theo nhiệt độ cơ thể của chàng, cô bỗng nhiên có cảm giác say mê, cả người bỗng nhiên trở nên yếu mềm, mềm mại tới tận xương tủy, biến thành vũng nước để mặc người ta nhào nặn.
Vị trí được bàn tay hắn xoa, vết thương bên eo đã không đau nữa, Chân Chu đắm chìm trong cảm giác này, mãi cũng không thể tự kiềm chế nổi, bỗng nhiên nghe tiểu đồng nói muốn đưa nàng về nhà nuôi, tim đập thình thịch, mở to hai mắt, dùng ánh mắt cầu xin để nhìn chàng, mong chàng có thể gật đầu.
Có thể là lòng chàng quá lạnh lùng, không suy nghĩ thêm một giây nào nữa, nói. "Ở đây không hợp nuôi loại súc sinh này."
Chàng liếc mắt nhìn nàng. "Huống chi loại súc sinh này có linh lực, không phải là loài động vật ngu ngốc, nếu đã sống tới hôm nay, vậy cứ để nó tự sinh tự diệt đi."
Tiểu đồng không dám cãi lại, con mắt vẫn cứ nhìn Chân Chu không rời.
Sắc mặt của chàng trở nên nghiêm túc, lời nói sâu xa. "La thiên đại hội chẳng mấy chốc sẽ được tổ chức, đến lúc đó sẽ chọn đồ đệ, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng ngươi không thể mê muội mất cả lý trí như vậy, nếu cứ như vậy làm sao có thể theo chính đạo?"
Chàng dạy dỗ tiểu đồng xong, tiếp tục đi lên thềm đá bước về phía sơn môn, cũng không ngoái đầu lại nhìn thêm lần nào nữa.
Thích Phong vâng vâng dạ dạ, xoay người đuổi theo.
Chân Chu ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng kia, bỗng nhiên ngây dại.
Nàng muốn đuổi theo chàng, quấn quít lấy chàng, mãi mãi không xa nhau.
Nhưng nàng không dám làm, chỉ có thể đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn về phía changd, bóng lưng xanh thẫm kia biến mất ở sơn môn, không thấy nữa.
Lúc Ô Uy tìm được Chân Chu, trời đã sắp tối, y thấy Chân Chu cuộn thành vòng tròn, nhìn chằm chằm sơn môn rồi ngẩn người, nhưng hình như cũng không có chuyện gì lớn, suýt chút nữa đã khóc.
"Tốt quá, tốt quá! Ngươi không sao! Ta nghĩ tới chuyện ngươi bị con hạc kia ăn, nó trông coi sơn môn, vô cùng hung ác...."
Y bỗng nhiên hồi hộp, lắp bắp nói.
"Chúng ta đi nhanh đi, ở đây là sơn môn, lỡ như nó quay lại, ta thì không sao, nhưng nếu nó bắt người đi lần nữa, ta không cứu được ngươi!"
Y thúc giục Chân Chu.
Chân Chu nhìn con nhím tinh, cẩn thận bước đi.
...
Trong khoảng thời gian này, nơi Chân Chu ở là hốc cây thông già nghìn năm.
Nàng ở trên cây, con nhím tinh đào một hang động dưới tàng cây.
Ô Uy cũng đào cho Chân Chu một hang động, sạch sẽ lại chắc chắn, trời mưa cũng không bị ướt, nhưng y nhận ra nàng không muốn ở dưới, chỉ ngủ trên cây, cũng không thấy kỳ lạ, hớn hở dọn dẹp nhà cửa giúp nàng.
Nàng đẹp như vậy, lại dễ thương như vậy, làm gì y cũng đồng ý.
Trong hốc cây, mưa gió không vào được, bên trong khô ráo, Chân Chu xếp một đống cỏ khô thật dày vào trong, ngắt một đóa hoa tươi đặt trên cửa hang, buổi tối tỏa hương khắp nơi, mùi hoa cỏ khô mát lạnh quẩn quanh trong phòng ngủ, sáng sớm trong sơn môn đều vang lên một tiếng chuông báo thức, bắt đầu một ngày mới.
Tối hôm nay nàng lại khó ngủ, ban đầu nhớ lại cảm giác dịu dàng khi ngón tay chàng chạm lên da nàng, nhớ tới hơi thở nhàn nhạt của chàng khiến nàng thần hồn điên đảo, rồi lại nghĩ tới Hướng Tinh Bắc kiếp trước vẫn luôn gọi cô là Trư Trư, tim gan lại càng đau đớn, mãi tới gần sáng nàng mới mơ mơ màng màng ngủ đi.
Sáng hôm sau, nàng lại giống như bình thường, lúc tiếng chuông vang lên, nàng mở mắt, phát hiện dải lụa chàng buộc trên người mình đã không thấy đâu.
Nơi con hạc mổ lên hôm qua đã khôi phục lại như thường, không có dấu vết bị thương.
Thế nhưng chuyện làm nàng kinh ngạc là, trên eo nàng, nơi buộc dải lụa đã hiện lên dấu vết màu hồng, giống như dải lụa kia đã hòa tan vào cơ thể nàng, hòa vào da nàng, vô cùng đẹp.
Đối với sự thay đổi của cơ thể mình, Chân Chu cảm thấy vô cùng vui mừng.
Đây là dấu vết mà chàng để lại trên cơ thể nàng, sao nàng có thể không yêu cho được?
Tuy hôm qua nàng bị chàng chặn ở ngoài cửa, nhưng cả ngày hôm nay, hễ thấy dấu vế chàng để lại trên người mình, trong lòng của nàng lại cảm thấy vui vẻ, nếu như không phải sợ sẽ dọa con nhím tinh kia sợ chết, cô sẽ nhảy cẫng lên vì sung sướng, chỉ như vậy mới có thể diễn tả hết thảy sự vui mừng trong nàng. Nghĩ tới mấy ngày nữa sẽ diễn ra đại hội Thiên La, khi đó nàng không sợ kết giới kia nữa, có thể đi vào sơ môn, còn có cơ hội gặp lại chàng, cả người nàng lại bắt đầu căng tràn sức sống, khó khăn bao nhiêu cũng không thể dập tắt quyết tâm gần gũi chàng của nàng.
Cứ như vậy, trong sự chờ đợi của nàng, đại hội Thiên La ở Thượng Cảnh đã tới.
Với người phàm mà nói, danh tiếng của Hồng Quân Lão Tổ, có thể không nổi tiếng về tu hành nhưng lại có địa vị vô cùng cao giữa hai giới thần phật, ngay cả Phật tổ ở Tây Thiên cũng phải nể mặt Hồng Quân Lão Tổ.
Đại hội Thiên La nghìn năm một lần còn rầm rộ hơn cả hội bàn đào của Tây Vương Mẫu.
Tuy lão tổ còn đang bế quan, đến lúc đó chưa chắc sẽ hiện thân, nhưng hai ngày nay có rất nhiều người tu hành mang theo đệ tử của mình tự tới đây bái sư, tiên phật khắp tứ hải bát hoang cũng lũ lượt kéo tới đây, phượng hoàng kỳ lân, ông Thọ cùng hồ tiên cũng tới đây, Thượng Cảnh yên tĩnh bấy lâu đột nhiên trở nên náo nhiệt.
Ngày mai sẽ là ngày khai hội, ngay cả Ô Uy luôn sợ nước mà cũng đi tắm sạch sẽ, xuống nước đạp vài cái rồi bò lên, thái độ thành kính, chỉ sợ trên người mang theo mùi hương khác thường, không vào được đại hội Thiên La.
Chân Chu thích sạch sẽ, nghĩ tới chuyện ngày mai có thể thấy Thanh Dương Tử, bỗng nhiên càng thêm nghiêm túc.
Chạng vạng tối, nàng đi tới một suối nước trước kia mình phát hiện ra, bảo Ô Uy canh giữ thanh mình.
Ô Uy da dày thịt béo, hạnh đạo ba nghìn năm, tuy không bay nổi nhưng sức chiến đấu trên mặt đất cũng xem như tạm được, chỉ với cái tuyệt chiêu phóng gai kia, muông thú bên ngoài sơn môn không ai dám chọc y.
Có y trồng chừng, Chân Chu rất yên tâm.
Nàng xuống dòng nước mát mẻ, tẩy sạch bùn đất dính trên người, nghịch nước một lát rồi biến thành hình người..
Nàng đã có thể biến thành người bình thường, tuy nhiên phải mất nhiều linh lực để duy trì.
Trong làn nước, tóc nàng dài đến eo, mềm mại không xương, từng tấc da thịt trắng như tuyết, vòng eo thon nhỏ, có một vết bớt màu hồng cạnh eo, vừa đẹp lại vừa mị hoặc. Một người như vậy, sợ rằng thần tiên bình thường cũng phải động lòng phàm, khó có thể giữ mình.
Chân Chu ngồi bên bờ, nửa người chìm trong nước, dùng nước hoa mấy ngày trước nàng tự chiết xuất, chậm rãi gội đầu, ngón tay xuyên quá mái tóc mềm mượt, đang chải chuốt, bỗng nhiên vùng nước ở giữa hồ hơi chấn động, chậm rãi nổi bong bóng lên, bọt khí càng lúc càng nhiều, sau đó tụ thành một chỗ rồi cuộn lên, sau đó cả vùng nước lay động theo, giống như sắp đổ về phía nàng.
Chân Chu kinh hãi, nhanh chóng mặc y phục, chưa kịp lên bờ, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, giữa những gợn sóng, một cột nước lớn bỗng nhiên bùng lên, một con rồng xuất hiện trong nước, tiếng gầm lên, xoay quanh Chân Chu vài vòng, sau đó biến thành một chàng trai trẻ tuổi.
Hắn ta mặc y phục màu đỏ, ánh mắt long lanh, nhìn Chân Chu ướt nhẹp mới vừa lên bờ, ngơ ngác một lát, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, một lát sau mới bình tĩnh lại. "Ngươi là rắn tinh?"
Chân Chu không trả lời, nhìn hắn với ánh mắt đề phòng.
Hắn ngẩn người ra, sờ sờ mặt mình, cười haha một tiếng rồi bước về phía nàng.
"Đừng sợ! Ta không phải con rồng hoang nào, dì ta ở dưới Thượng Đế một bậc, ta là Thái tử Thiên Trì, Hỗn Nguyên Kim Long Vân Biểu là ta, trong Thiên đình không ai không biết ta."
Hắn ta dừng trước mặt Chân Chu, đôi mắt đỏ sậm nhìn nàng chằm chằm.
"Ngươi tên gì? Hình như đạo hạnh rất ít, e rằng ai cũng có thể thịt ngươi, nhưng ngươi đừng sợ, chỉ cần ngươi đi theo ta, ta sẽ đối xử tốt với ngươi, bảo vệ ngươi, dạy ngươi mọi thứ, sau khi ngươi theo ta lên trời, chắc chắn sẽ tu thành chính quả!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.