Âm thanh của Xích Đan xuyên thấu trời đêm, phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Cái sơn môn hùng vĩ này, không biết đã đứng ở đây bao lâu, mưa gió cũng không đổ, cũng không thay đổi theo thời gian. Trong mắt người tu tiên, sơn môn là cảnh tượng hùng vĩ, còn trong mắt đồ đẹ của Hồng Quân, sơn môn là nơi không thể xâm phạm.
Cửa Nam của Thiên Đình có thể sụp đổ, nhưng không ai có thể tưởng tượng nổi, có một ngày sơn môn của Hồng Quân Thượng Cảnh lại đổ sụp?
Trong chốc lát, cả tòa Ngự Hư đèn đuốc sáng trưng, bốn phía trở nên ồn ào, bên cạnh sơn môn đã tụ tập rất nhiều người, tất cả đều bị tiếng động vang trời và tiếng rít gào chói tai của tiên hạc kinh động, ngoại trừ đồ đệ Hồng Quân, ba bốn đệ tử cũng thay mặt tới đây, còn có cả mấy vị thần tiên chưa rời khỏi, tốp năm tốp ba ùn ùn kéo tới.
Mọi người đều không thể tin nổi, mãi tới khi tận mắt thấy một nửa sơn môn bị phá tan tành, đá sỏi đầy đất mới sợ ngây người, đầu óc ong ong, liên tục bàn luận.
Chấp sự Quảng Thành Tử vội vã xuyên qua dòng người đang đứng, thấy một nửa sơn môn đổ sụp cùng một mớ hỗn độn, biến sắc, chất vấn Xích Đan. "Ngươi trông giữ sơn môn thế nào? Sao lại để nó sụp đổ?"
Quảng Thành Tử là đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn - đệ tử đời thứ hai của Hồng Quân, mặc dù tu vi chưa đạt tới cảnh giới cao nhất nhưng tính tình thận trọng, không thiên vị cho ai, lão tổ rất coi trọng đồ tôn nay, cho nên để y ở trong đây làm chấp sự.
Nhưng cho dù là y, gặp phải chuyện này cũng không nén được tức giận.
Xích Đan ở trong núi đã lâu, cậy già lên mặt, đêm nay uống trộm rượu ngon, trở về đã mệt rã rời, nghĩ sơn môn không sao nên đứng bên cạnh ngủ gà ngủ gật, ai ngờ trong lúc mơ màng nghe được tiếng vang ầm ầm, tỉnh lại thấy sơn môn đã đổ một nửa, sợ tới mức hồn phi phách tán, bây giờ bị Quảng Thành Tử chất vấn, nó tỉnh lại, bỗng nhiên nhớ tới Chân Chu vẫn đang còn nằm dưới đất, nói. "Nữ yêu tinh! Nữ yêu tinh! Là nàng ta! Nhất định là nàng ta đã đánh đổ sơn môn! Mới vừa rồi ta nghe được một tiếng vang lớn, chạy tới thấy Thái tử Kim Long thổ huyết ngã dưới đất, sơn môn cũng đỏ sụp! Chính là do nàng ta làm!"
Mấy đệ tử đời sau của Hồng Quân nghe hạc tiên xác nhận, trong cơn giận giữ, mấy đạo sĩ nổi giận vây quanh Chân Chu, nói mấy câu "Yêu nữ, mau nhận lấy cái chết", "yêu nữ, mau nộp mạng" quanh tai nàng, mồm năm miệng mười, giận giữ mắng mỏ nàng.
Trong lòng Chân Chu vô cùng oan ức!
Nàng có biết cái bùa hộ mệnh mà Lục Áp cho lại lợi hại đến vậy, nếu như y sớm nhắc nhở nàng, mới vừa rồi nàng sẽ không niệm chú nữa, bây giờ gây ra chuyện lớn rồi, khiến người trong đại diện đều tới đây, nàng biết mình chạy không được, mới vừa rồi còn định ở lại đây, bây giờ lại bị mấy đạo sĩ vây quanh, không dám lộn xộn nữa, cúi đầu xuống, khóe mắt bỗng nhiên liếc nhìn Thái tử Kim Long đang hôn mê trên mặt đất, suy nghĩ một lát, cũng diễn y hệt như hắn ta, giả vờ ngất đi, không nhúc nhích.
Quảng Thành Tử và môn đệ đi tới trước mặt Chân Chu, thấy nàng nằm trên mặt đất không nhúc nhích, tóc đen che nửa mặt, thân hình tuy mềm mại nhưng liếc mắt một cái đã nhận ra nàng là rắn tinh, linh lực không nhiều, bây giờ đang hôn mê.
Quảng Thành Tử hơi ngẩn ra.
Sau giờ Tý tối nay, sơn môn không cho phép yêu tinh đi vào đây, nửa đêm con rắn tinh kia lại ở đây, hành động vô cùng khả nghi, nhưng với trình độ tu vi của nàng, cho dù cao gấp trăm gấp ngàn lần bây giờ cũng không thể phá được sơn môn.
Phải biết rằng, sơn môn ngày không phải cánh cửa bình thường, nó được tạo thành từ ngọc lưu ly mà lão tổ luyện trong lò luyện đan bảy bảy bốn chín ngày, không phải thần khí hay pháp lực bình thường có thể khiến sơn môn này sụp đổ, Hồng Quân từng nói, dùng tu vi của mình, sợ rằng cũng không khiến nó đổ sụp.
Tại sao con rắn này lại có thể làm được, hơn nữa còn khiến đồ đệ của Tam sư thúc - Thông Thiên giáo chủ trở nên như vậy?
Lẽ nào pháp lực của nàng sâu không lường được, bây giờ đang dùng một cách nào đó che giấu pháp lực đi, làm bộ đáng thương?
Quảng Thành Tử vừa sợ lại vừa nghi ngờ, sợ yêu nữ này làm bị thương đệ tử môn hạ, để mọi người lui xuống, còn mình tiến lên một bước. Đang muốn mở miệng hỏi, chợt nghe được giọng nói sau lưng. "Sư thúc tới!" Quay đầu lại, nhìn người tới là Thanh Dương Tử, vội vàng nghênh đón, sau đó thuật lại mọi chuyện một lần.
Mỗi đêm trước khi đi ngủ, Thanh Dương Tử sẽ ngồi thiền một lát. Tối nay cũng giống như bình thường, ngồi trên tràng kỷ vận khí, mới vận khí được một lát, phía sơn môn truyền tới một tiếng vang, thu hồi lại nguyên thần, sau đó ra ngoài mới thấy sơn môn đã đổ sụp, dưới đất là một mớ hỗn độn, Vân Biểu thổ huyết, hôn mê ngã dưới đất, qua vạn năm rồi nhưng chàng chưa bao giờ gặp cảnh như vậy, cho dù là chàng cũng phải thấy kinh ngạc, vừa đi vừa nghe Quảng Thành Tử bẩm báo mọi chuyện, bước nhanh tới cạnh Vân Biểu, bắt mạch cho hắn ta.
Chàng tu hành vạn năm, chẳng những thông thạo đạo kinh, còn tinh thông y thuật, Vân Biểu bị thương lục phủ ngũ tạng, mạch đập yếu ớt, vết thương nghiêm trọng, chàng lập tức cho Vân Biểu ăn nguyên đan, một lát sau, hô hấp Vân Biểu dần dần ổn định, sắc mặt cũng tốt lên, không có gì đáng lo nữa, chàng gọi môn đệ lại đây, sau đó quay đầu nhìn con rắn tinh quỳ rạp dưới đất không nhúc nhích, cất bước về phía nàng.
"Yêu nữ! Thượng Quân tới rồi, ngươi giả chết cũng vô dụng! Còn không mau hiện nguyên hình, mau nhận lấy cái chết!"
Một đệ tử của Tam Thanh nhìn Chân Chu, giận dữ nói.
Tuy Chân Chu quỳ rạp trên mặt đất, cúi đầu làm bộ hôn mê bất tỉnh, nhưng giờ khắc này, khi cảm thấy Thanh Dương Tử đang đứng trước mắt mình, biết nên tỉnh rồi, giả bộ làm như mới tỉnh dậy, cơ thể giật giật, bất chấp khó khăn mở mắt ra, chậm rãi ngẩng mặt lên, rốt cuộc cũng đối diện với hàng vạn ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Một giây kia khi nàng ngẩng đầu lên, xung quanh yên tĩnh lại, âm thanh bàn luận cũng dần dần ngừng lại, ngay cả Tam đại đệ tử cũng há hốc miệng, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát rồi rời đi.
Quảng Thành Tử ngẩn ra, chưa từng nghĩ tới con rắn tinh kia lại xinh đẹp như vậy, nhanh chóng liếc nhìn các đệ tử bên cạnh mình, những đệ tử trẻ tuổi kia đều nhìn chằm chằm con xà yêu, trong mắt chứa đầy vẻ say đắm không giấu nổi, chưa từng nghĩ tới có con rắn tinh nào xinh đẹp như vậy, xa xa còn có rất nhiều thần tiên cũng nhìn, sợ rằng sẽ phá đi danh tiếng đạo môn, vội và nhìn Thanh Dương Tử, chàng không có biểu cảm gì, không biết là vui hay giận, đêm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không biết bây giờ chàng đang nghĩ gì, Quảng Thành Tử ho khan một cái, nghiêm khắc nhìn những đệ tử trẻ tuổi xung quanh, mọi người vội vàng tỉnh lại, không dám nhìn nữa.
Quảng Thành Tử trầm mặt, lệnh tất cả đệ tử rút lui, sau đó nhìn rắn tinh trên mặt đất, nổi giận. "Yêu nghiệt to gan! Xích Đan nói sơn môn bị ngươi phá, còn làm Vân Biểu bị thương, có đúng không?"
Từ những ngày đầu tiên tới thế giới này, Chân Chu chỉ ôm lấy khát khao được gặp chàng, trong ảo tưởng của nàng, lúc hai người gặp mặt, khung cảnh thơ mộng biết nhường nào, nước chảy mây trôi, nàng nở một nụ cười duyên dáng đi về phía chàng, ai ngờ lần đầu tiên gặp mặt, khung cảnh cũng bết bát y như hôm nay.
Còn chưa nó thêm, dù sao lúc đó nàng vẫn chưa biến thành hình người, vậy nên lần đó cũng không tính là lần gặp đầu tiên.
Đêm nay không giống như vậy.
Nàng đã biến thành hình người, vẫn là khuôn mặt ấy, chàng cũng đứng trước mặt nàng, mặc quần áo của người tu đạo, dáng vẻ tiêu sái biết bao nhiêu, còn nàng lại chật vật giống như ngày đó, cái dáng vẻ này, ngay cả nàng cũng thấy tự ti mặc cảm.
Chân Chu giật giật, muốn từ dưới đất bò dậy rồi nói tiếp, đỉnh đầu lại xuất hiện một vệt ánh sáng, Quảng Thành Tử chỉ kiếm về phía nàng, khí lạnh dày đặc, sát ý đập vào mặt nàng.
"Mau trả lời!" Y lớn tiếng quát.
Chân Chu lén lút nhìn Thanh Dương Tử, ánh mắt chàng đen như mực, vẻ mặt lạnh nhạt, hiển nhiển là đã cho phép Quảng Thành Tử động chân động tay, nàng không dám....lộn xộn nữa, lông mi khẽ run lên, cúi đầu. "Đạo trưởng, ngài đang nói gì, ta không biết..."
Nàng không thể thừa nhận là do mình làm, thế nên vừa rồi mới học theo Kim Long, giả bộ hôn mê bất tỉnh.
Lục Áp Đạo Nhân sau khi truyền chú cho nàng từng nói qua, không được nhắc tới tên y với người khác.
"Chính là nàng! Là nàng! Nàng muốn chối cãi! Thượng Quân, Chấp sự, hai người không được để nàng ta lừa!"
Xích Đan đứng bên cạnh vội nói, trừng đôi mắt chim lòng trắng nhiều hơn lòng đen nhìn nàng, bộ dạng vô cùng ghét bỏ.
Con chim thối tha! Chờ ngày nào đó ta sẽ vặt sạch lông ngươi, biến ngươi thành con chim đầu trọc!
Chân Chu liếc nhìn Thái tử Kim Long vẫn chưa tỉnh lại, gương mặt vô tội. "Thượng Quân, đạo trưởng, thực sự không liên quan tới ta. Hắn ta là rồng, hắn ta có pháp lực gì, ta có pháp lực gì, sao ta có thể đánh hắn thành như vậy? Đừng nói sơn môn, cho ta gan trời ta cũng không dám đụng tới hắn ta!"
"Nói dối!" Quảng Thành Tử quát lên. "Nơi đây chỉ có mình ngươi và Vân Biểu, còn ai vào đây nữa sao?"
Hai hàng lông mày của Chân Chu cau lại, lộ ra biểu cảm đau đớn, quỳ rạp trên mặt đất lắc đầu. "Ta không biết. Mới vừa rồi ta chỉ thấy một vệt ánh sáng bay tới từ đằng sau ta, đánh trúng Thái tử Kim Long, Thái tử bay ra ngoài, sau đó ánh sáng ấy phá vỡ sơn môn, lúc đó ta bị dọa sợ, cũng bị ánh sáng đó đánh một chưởng, hôn mê bất tỉnh, chờ khi ta tỉnh lại, các ngài đã tới đây rồi. Rốt cục là xảy ra chuyện gì ta cũng không rõ."
Trên mặt đất tỏa ra linh lực của Chân Chu, dù cho yêu tinh tu luyện ngàn năm, tu thành chính quả, nhưng trong linh thần của bọn họ vẫn mang theo mùi tanh tưởi thấm nhuần từ trong xương, người phàm không ngửi được nhưng những người tu hành chỉ cần đến gần một chút là có thể ngửi thấy.
Đây cũng là lý do vì sao những chính đạo thần tiên và người phàm tu tiên đều xem thường yêu tinh. Yêu tinh nào cũng như vậy, càng không phải nói tới con rắn tinh linh lực yếu này.
Nhưng tuy nàng là rắn tinh, nhưng lại không có mùi tanh tưởi, hơi thở trong trẻo, sạch sẽ, trong như ngọc, chuyện này khiến Quảng Thành Tử thấy lạ, sau đó nghe nàng nhắc tới chuyện lạ mới xảy ra, hình như cũng chẳng phải bịa đặt, chần chờ một chút, sau đó thu kiếm về, nhìn Thanh Dương Tử đứng bên cạnh từ đầu đến cuối chưa nói lời nào.
"Sư thúc, ngài xem....cần phải xử lý thế nào?"
Vẻ mặt Thanh Dương Tử đoan trang, nhìn Chân Chu đang quỳ rạp trên mặt đất, lạnh nhạt hỏi. "Tối nay sau giờ Tý sơn môn sẽ vây kết giới, chuyện này ngươi cũng biết, tại sao lại cùng Vân Biểu - sư chắt của ta ở trong sơn môn?"
Chân Chu hơi giật mình.
Quả nhiên là sẽ hỏi chuyện này!
May mắn khi giả vờ hôn mê, nàng đã nghĩ ra cách đối phó.
Nhưng nàng lại không dám nhìn đôi mắt trong trẻo hiểu rõ lòng người kia, đôi mắt cụp xuống, đang muốn mở miệng lại nghe được bước chân từ phía xa, ngẩng đầu nhìn lên, lại là một vị đạo sĩ.
Vị đạo sĩ kia râu tóc vừa đen vừa trắng, tay cầm phất trần, mặc áo cà sa, mặt mày hồng hào, vừa nhìn đã có phong thái của một người tu tiên, nhưng y phục lại khác những đạo sĩ bình thường, áo choàng trên người vô cùng lộng lẫy, tay áo dùng tơ vàng dệt nên đường vân của Đạo gia, ánh sáng lóa mắt, vừa nhìn đã biết là người giàu sang, phía sau có mười mấy đồ đệ đi theo, chính là Thông Thiên giáo chủ Lý Thông Thiên bảy ngày trước từ Bích Dung Cung ở Tử Chi Nhai tới thăm sư phụ của mình.
Lý Thông Thiên là đồ đệ thứ ba của Hồng Quân Lão Tổ, phẩm vị cũng không phải loại thường vừa mới hiện thân, mấy vị thần tiên đang đứng bên cạnh đã nhao nhao bắt chuyện với ông ta, ông ta cũng không có tâm trạng trả lời, nói qua loa vài câu rồi vội vã đi về bên kia.
Thanh Dương Tử thấy y tới, xoay người nghênh đón, gọi một tiếng "Tam sư huynh", Lý Thông Thiên gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Vân Biểu đang nằm trên đất, biến sắc, vội vàng đi lại đó gọi tên hắn ta, thấy hai mắt hắn ta nhắm chặt không có phản ứng gì, quay đầu lại giận dữ nói. "Là người nào to gan lớn mật làm đồ đệ của ta bị thương?"
Tim Chân Chu run lên, cuống quýt cúi đầu.
Thanh Dương Tử liếc mắt nhìn nàng, lập tức nhìn Lý Thông Thiên, áy náy nói. "Tam sư huynh đừng trách cứ, là do ta canh phòng không nghiêm ngặt nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, làm hại tới đồ đệ của Tam sư huynh. Cũng may nó đã ăn nguyên đan của sư phụ luyện, tính mạng không còn nguy hiểm, Tam sư huynh cũng đừng lo lắng, trước tiên mang nó đi dưỡng thương, chờ ta hỏi rõ ngọn nguồn rồi sẽ nói với Tam sư huynh."
Hồng Quân Lão Tổ có bốn đệ tử, Thanh Dương Tử nhập môn chậm nhất, tuổi còn nhỏ, lai lịch bình thường nhưng từ nhỏ đã thông minh, được lão tổ yêu thích, một ngàn năm qua, lão tổ bế quan, Thanh Dương Tử tạm thời đảm nhiệm làm giáo trưởng, hai giới thần phật đều biết, lão tổ có ý định truyền Thượng Cảnh cho chàng.
Dùng địa vị trên Thiên Đình và dưới phàm trần của Lý Thông Thiên mà nói, ông ta không thèm ngó tới vị trí giáo trưởng của Thượng Cảnh, chỉ là trong lòng ông ta vẫn nghi ngờ lão tổ đã lén lút truyền cho Thanh Dương Tử những phương pháp tu luyện bị thất truyền, lại còn nhớ mãi không quên chuyện Thiên Cơ Kính chỉ có giáo trưởng mới có, vậy nên mặc dù khách sáo với tiểu sư đệ này nhưng trong lòng ông ta vẫn luôn cảm thấy khúc mắc, huống chi Thái tử Kim Long Vân Biểu này chẳng những bái ông ta làm thầy mà còn có cả chỗ dựa vững chắc trên thiên đình, hôm nay xuống đây bị người ta làm cho trọng thương, sao ông ta có thể nuối trôi mối hận này? Đôi mắt đảo qua đạo lại, lập tức nhìn thấy Chân Chu, liếc mắt một cái đã biết nàng là con rắn tinh, Xích Đan đứng bên cạnh cũng đã nói mọi chuyện cho ông ta nghe, càng nghe lại càng thêm giận dữ, nhìn Chân Chu chằm chằm, một thanh kiếm khí bay về phái nàng.
Chân Chu sợ hãi, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sư phụ của Vân Biểu vừa tới đã muốn giết nàng.
Nàng bị thanh kiếm khí dọa sợ, đầu óc trống rỗng, quên mất câu chú mà Lục Áp Đạo Quân dạy cho mình, không có phản ứng gì, chỉ trợn to mắt, ngơ ngác nhìn kiếm khí lao về phía mình.
Kiếm khí tỏa ra ánh sáng màu trắng, chiếu vào con ngươi đen láy của Chân Chu, tia sáng màu trắng giống như cảm nhận được mùi máu xung quanh, đột nhiên lao nhanh về phía nàng, vọt lên không trung, biến hóa khôn lường, ôm theo niềm vui giết chóc bao phủ quanh người Chân Chu.
Lý Thông Thiên bỗng nhiên giết Chân Chu, ai nấy cũng ngạc nhiên, hình như mọi chuyện đều nằm ngoài dự liệu của mọi người, trong đó có cả Quảng Thành Tử.
Trong mắt Hồng Quân Lão Tổ, yêu quái trong thiên hạ không phải loài nào cũng có tội, nếu như có thiện duyên, cũng có thiện niệm, yêu quái cũng có thể tu thành chính quả, đây là lý do mà đại hội Thiên La cho phép tất cả các loại yêu quái đi vào.
Nghe theo lời lão tổ, Quảng Thành Tử cũng không phải là người tu đạo gặp yêu thì giết, vừa rồi y cũng cảm thấy con rắn tinh kia không phải là người làm sơn môn đổ sụp, cũng không phải là người làm Vân Biểu bị thương, cho nên mới không lấy mạng nàng. Bây giờ Lý Thông Thiên đột nhiên ra tay, y vô cùng hãi hùng, muốn ngăn cản nhưng lại ngại vai vế, trong lúc y còn đang chần chừ, tia sáng kia đã cách cổ rắn tinh khoảng nửa tấc, lúc này y muốn cứu cũng không còn kịp nữa rồi, e là hôm nay có người phải đổ máu. Bàn tay Thanh Dương Tử khẽ động, ngón trỏ và ngón giữa kẹp cây phất trần, đột nhiên một luồng sáng xanh nhạt hiện lên, bao phủ xung quanh Chân Chu, ánh sáng xanh giống như một vòng xoáy, hút hết tất cả tia sáng kia vào trong, chớp mắt đã chẳng còn dấu vết gì nữa.
Mọi người đứng ở đằng xa chưa hiểu xảy ra chuyện gì, mới ngó lại đã thấy không còn gì nữa.
Lý Thông Thiên không thể tin nổi, nhìn về phía sư đệ mình.
Con mắt Thanh Dương Tử không có một gợn sóng, thu tay lại, luồng ánh sáng xanh trên người rắn tinh cũng biến mất.
Sắc mặt Chân Chu trắng bệnh, đôi mắt đang trợn tròn kia dần khép lại, nghiêng đầu về một bên, ngất đi.
Bây giờ thực sự bị dọa sợ nên ngất rồi.