Trước mặt các đệ tử Hồng Quân và chư vị thần tiên, kiếm khí của mình bị Thanh Dương Tử hóa giải, Lý Thông Thiên không tránh khỏi chuyện mất mặt, bình tĩnh nói. "Sư đệ, đệ làm gì vậy? Sư huynh không hiểu. Con rắn tinh kia làm tổn thương đồ đệ của ta, cũng khiến sơn môn biến thành đống đổ nát, rõ ràng là đang gây chuyện, mưu đồ thâm sâu! Thượng Cảnh là nơi nào, há lại để cho lũ yêu tinh làm càn như vậy? Đệ không trị chúng thì thôi, sao lại còn ngăn cản ta?"
Thanh Dương Tử áy náy giải thích. "Sư huynh hiểu lầm rồi, không phải là sư đệ ngăn cản sư huynh. Ta biết sư huynh yêu thương Vân Biểu, thấy nó bị thương đương nhiên sẽ sốt ruột, đó là chuyện bình thường. Vân Biểu bị thương, sơn môn cũng bị đổ, chuyện này không phải chuyện nhỏ, vì không phải chuyện nhỏ, thân làm giáo trưởng như đệ phải điều tra cẩn thận. Lúc chuyện xảy ra, con rắn tinh kia ở đây, nhưng mọi chuyện chưa điều tra rõ, không thể giết chết nàng được."
"Còn điều tra gì nữa? Con yêu nghiệt này có mưu đồ! Chết không hết tội!" Lý Thông Thiên lạnh lùng nói.
Thanh Dương Tử gật đầu. "Sư huynh nói có lý, đệ cũng nghi ngờ, cho nên trước khi sư huynh tới đây, đệ đang tra hỏi nàng ấy. Sư huynh tới thật đúng lúc, hay là nghe xem nàng giải thích như thế nào, nếu nàng nói dối, giết nàng cũng chưa muộn!"
Chàng nói xong, liếc nhìn con rắn tinh đang quỳ rạp dưới đất không dậy nổi, hai mắt nàng nhắm nghiền, cái đầu nhỏ ngoẹo sang một bên, không nhúc nhích, chắc là mới rồi bị dọa sợ nên ngất đi, Thanh Dương Tử mặt không đổi sắc, giơ tay lên độ khí cho nàng, linh khí dịu dàng tựa như thủy triều nhẹ nhàng bao phủ lấy cơ thể Chân Chu, cơ thể nàng trở nên dễ chịu, sau đó run lên, khẽ ngâm nga. Một lát sau đã tỉnh lại, vừa mở mắt đã chạm phải ánh mắt sắc như dao của Thông Thiên giáo chủ, nhớ tới chuyện vừa rồi, trong lòng sợ hãi, toàn thân cứng ngắc.
"Ngươi đứng lên đi."
Thanh Dương Tử lên tiếng, giọng nói bình thản, không mang theo cảm xúc gì dư thừa.
"Ta hỏi ngươi, ngươi bảo chuyện tối nay không liên quan tới ngươi, nhưng vì sao lại phạm phải quy củ sơn môn, khuya khoắt hiện thân ở đây? Nói rõ mọi chuyện ra, ta sẽ không làm khó ngươi nữa."
Chân Chu nằm rạp một buổi tối, dưới bao nhiêu con mắt nhìn nàng, rốt cuộc cũng chậm rãi bò dậy, lấy lại bình tĩnh, dựa theo cái lý do thoái thác mà mình nghĩ ra khi nãy, thấp giọng nói. "Đại hội Thiên La nghìn năm mới có một lần, ta may mắn nên mới có thể tham gia, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Trong bảy ngày này, ngày nào ta cũng đi nghe các thần tiên giảng kinh, chỉ sợ bỏ sót câu chữ nào đó. Đêm nay là lần giảng kinh cuối cùng, là do Thượng Quân tự giảng, ta đã đợi rất lâu rồi. Mặc dù ta ngu dốt nhưng cũng nghe được Thượng Quân giảng kinh rất hay, giống như ánh trăng sáng, rọi khắp muôn nơi. Ta thấy ngài ngồi trên Tốn Phong Đài giảng kinh một lúc, sau khi giảng kinh xong, mặc dù Thượng Quân đã đi nhưng ta vẫn đắm chìm trong từng câu chữ của ngài, nghĩ rằng đây là đêm cuối, phải đợi thêm nghìn năm mới có lần sau..."
"Đối với những vị thần tiên mà nói, nghìn năm cũng chỉ là chớp mắt, nhưng đối với một con yêu tinh nhỏ như con kiến hôi, sau nghìn năm không biết ta còn sống hay đã chết, thậm chí ai biết đã trải qua luân hồi hay chưa, càng không biết còn cơ hội nghe Thượng Quân giảng kinh lần nữa hay không, vậy nên ta mãi cũng không đi được, dừng lại trên Tốn Phong Đài một lúc lâu, ngẫm nghĩ lại từng chữ mà Thượng Quân đã giảng, đêm đã khuya, ta cũng biết quy củ ở đây, e là làm lỡ thời gian nên vội vàng chạy tới sơn môn định rời khỏi đây, ai ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau đó con hạc nhìn thấy ta..."
Tuy rằng Chân Chu tự bịa ra mọi chuyện nhưng trong giọng nói của nàng lại chứa đựng đầy tình cảm, khiến người ta cứ ngỡ là thật, cộng thêm cả âm thanh êm tai của nàng, xung quanh dần yên tĩnh lại. Không ít đệ tử đang nhao nhao đã trở nên yên lặng, nhìn ánh mắt của nàng, bỗng nhiên cảm thấy thương xót.
Chân Chu lặng lẽ giương mắt nhìn về phía Thanh Dương Tử.
Chàng đang nhìn nàng, nhưng đôi mắt ấy lại tối đen, trên khuôn mặt vẫn tĩnh lặng như nước.
Không thể đoán được chàng đang nghĩ gì.
Chân Chu nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, bỗng nhiên lấy hết can đảm nhìn thẳng vào đôi mắt chàng. "Mặc dù ta là yêu nhưng từ khi sinh ra chưa từng giết hại bất kỳ ai, chỉ dựa vào trái cây mà sống qua ngày, bảo vệ mình chưa xong, còn dám gây thù với ai. Linh lực của ta rất thấp, một trong những người đứng ở đây, phất tay một cái cũng có thể dồn ta vào chỗ chết. Sao ta có thể không biết lượng sức mình mà hủy sơn môn, làm bị thương Kim Long? Xin hãy tin tưởng ta, chuyện hôm nay thực sự không liên quan tới ta."
Xung quanh lặng ngắt, ngay cả thần tiên cũng thấy cảm động, trong đó có Tiên ông Bồng Lai, Hoàng Giác Đại Tiên, tuổi đã lớn, nghe xong khẽ gật đầu tán thành.
Con hạc Xích Đan kia ban đầu cũng ngơ ra, mặc dù không dám...trách nàng nữa nhưng vẫn cứ nói thầm. "Hừ, rõ ràng ta thấy Thái tử Kim Long bò từ đống đổ nát ra ngoài muốn bắt ngươi, ai ngờ mới đi mấy bước đã phun ra máu, ngất đi..."
Giọng nói tuy rất nhẹ nhưng xung quanh chỉ toàn là người mắt sáng tai thính, ai cũng nghe rõ rành rành.
Lý Thông Thiên không nói gì nhưng Linh Bảo đại nhân - đồ đệ của ông ta lại mở miệng nói với Chân Chu. "Yêu nghiệt! Nếu như ngươi vô tội, sao đêm hôm khuya khoắt sư huynh ta lại muốn bắt ngươi? Nhất định là ngươi có mưu đồ, bị sư huynh ta phát hiện, huynh ấy muốn bắt ngươi nhưng lại bị ngươi đả thương."
Có vô số ánh mắt nhìn về phía Chân Chu.
Chuyện Chân Chu và Kim Long có xích mích, nàng không muốn nhắc tới, dù sao, bất kể là đối với mình hay đối với Lý Thông Thiên cũng không phải chuyện vẻ vang gì, muốn qua cửa ải này, nói càng ít thì càng tốt. Ai ngờ cái con Xích Đan kia chắc sợ nàng rũ sạch liên quan, đổ hết mọi tội lỗi lên cho nó nên mới nắm chặt không buông.
Chân Chu liếc mắt nhìn Xích Đan, ban đầu không hé răng, nhưng bỗng nhiên bị Linh Bảo đại nhân tra hỏi, biết mình không thể giấu giếm nữa, nói toạc ra. "Lúc ta đi tới sơn môn, vừa muốn bước ra, Thái tử Kim Long đột nhiên hiện thân, cản đường của ta, nói muốn dẫn ta lên trời, ta không chịu đi nên mới đắc tội với ngài ấy.."
Nàng ngừng lại, trong mắt hiện lên vẻ khó chịu.
Hỗ Nguyên Kim Long Vân Biểu hoang dâm háo sắc, ỷ có người chống lưng, trên trời dưới đất, chỉ cần là người mà hắn ta nhìn trúng sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay hắn ta, trước đó còn cùng lén lút qua lại với phu nhân của Ngọc Thanh Chân Vương, sau đó hắn ta đá nàng đi, phu nhân kia không cam lòng, nói Vân Biểu ép mình, Chân Vương giận dữ, cùng mấy vị thần tiên khác tâu chuyện này với Thượng Đế, khiến mọi chuyện vỡ lở.
Cô nương này mặc dù là yêu tinh nhưng lại vô cùng xinh đẹp, mấy ngày nay đã lọt vào mắt Vân Biểu, Vân Biểu cũng không quan tâm gì cả. Nếu như con rắn tinh này chọc giận hắn ta, hắn ta bắt nàng cũng là chuyện đương nhiên.
Hai giới Tiên phật không ai là không biết tiếng xấu của Kim Long Vân Biểu, Lý Thông Thiên cũng dung túng hắn ta làm chuyện bây, mắt nhắm mắt mở cho qua. Chư vị thần tiên nhìn con rắn nhỏ nói chưa hết đã ngừng, cô đơn đứng đó, không dám nói thêm, chắc là sợ Lý Thông Thiên lại hại mình, bỗng nhiên mọi người cảm thấy cảm thông cho nàng, nhao nhao bàn luận.
Linh Bảo đạo nhân nhìn sư phụ của mình, vốn định muốn cứu danh dự của Thái tử Kim Long, ai ngờ lại khiến mọi chuyện rốt rắm thêm, vội vàng quát. "Yêu nữ! Rõ ràng ngươi câu dẫn sư huynh ta trước, với địa vị và thân phận của sư huynh ta mà để mắt tới ngươi sao? Nhất định là ngươi quyến rũ không thành công, bị cắn ngược lại nên mới cùng đồng đảng làm huynh ấy bị thương, hủy sơn môn. Đồng đảng của ngươi là ai? Còn không mau gọi ra đây!"
Tiếp theo là sống hay chết, có thể hoàn thành vòng luân hồi này hay không, nàng không biết nữa.
"Ta đã khai toàn bộ mọi chuyện! Ta không có đồng đảng, cũng không biết cái vệt sáng đánh Thái tử bị thương xuất hiện khi nào!"
"Các ngài đều là những người tu tiên, muốn giết ta, dễ như trở bàn tay." Nàng ngẩng đầu, ánh mắt liếc nhìn Thanh Dương Tử ở phía đối diện, không chớp mắt. "Cuối cùng ta chỉ có thể nói, nếu như các ngài chắc chắn ta có đồng đảng, chỉ cần đi điều tra, trên trời dưới đất ai có thể tránh nổi? Nếu như tìm được đồng đảng của ta, ta chết không hối hận."
Linh Bảo đạo nhân và chúng tiên đều tin lời Chân Chu rồi, liếc mắt nhìn Lý Thông Thiên vẻ mặt lạnh lùng, dĩ nhiên là không thoải mái, Lý Thông Thiên vô cùng sĩ diện, vừa rồi bị Thanh Dương Tử năn cản, làm mất mặt Thông thiên giáo, cũng nôn nóng muốn lấy lại mặt mũi, lớn tiếng quát lên. "Ngươi có nói gì cũng vô dụng! Hôm nay ta thay trời hành đạo, diệt trừ con yêu nghiệt nhà ngươi!" Nói xong đang muốn triệu hồi pháp bảo để giết nàng.
"Tam sư huynh!"
Thanh Dương Tử vẫn luôn im lặng đột nhiên bước lên trước một bước, xoay người đối diện với Lý Thông Thiên, các đệ tử bên cạnh và đông đảo chúng thần tiên.
Mọi người biết chàng sắp sửa nói ra suy nghĩ của mình, chăm chú nhìn về phía chàng.
Linh Bảo đạo nhân sửng sốt, ngượng ngùng thu pháp bảo, lui về sau.
Thanh Dương Tử nhìn mọi người xung quanh, chậm rãi mở miệng. "Chuyện tối nay vẫn còn nhiều chi tiết kỳ lạ. Sư chắt Vân Biểu bị thương không nhẹ, bây giờ cũng không còn sớm, đêm nay cứ như vậy đã. Sư huynh dẫn nó về trị thương đi, ta giữ con rắn tinh kia lại, điều tra rõ ngọn nguồn, chờ sư phụ xuất quan sẽ định đoạt mọi chuyện."
Chàng nhìn Lý Thông Thiên. "Sắp xếp như vậy huynh thấy có được không?"
Lúc hắn nói ra, mặc dù vẫn nở nụ cười, trong miệng không nặng không nhẹ nhưng Lý Thông Thiên không thể không đồng ý, ông ta biết đây là quyết định cuối cùng của Thanh Dương Tử, không thể bàn bạc thêm nữa.
Mặc dù Thanh Dương Tử là đồ đệ cuối cùng nhưng bây giờ lại đang làm giáo trưởng, hắn đã lên tiếng rồi, còn bảo lão tổ xử lý mọi chuyện, dù Lý Thông Thiên có không vừa lòng cũng không thể bác bỏ, huống chi bản thân mình cũng đứng đầu một giáo phái, địa vị cao quý, không thể cò kè mãi với con rắn tinh kia.
Lý Thông Thiên nhếch mép một cái, miễn cưỡng mỉm cười, nói. "Ta khăng khăng muốn diệt trừ con yêu nghiệt này vốn cũng vì muốn thay trời hành đạo, nếu sư đệ đã lên tiếng, sư huynh cũng tin tưởng đệ. Chờ sư phụ xuất quan, để sư phụ quyết định là được."
Ông ta nói xong sai người nâng Thái tử Kim Long chưa tỉnh lại lên, xoay người vội vã đi.
Thanh Dương Tử tiễn Lý Thông Thiên và đồ đệ đi khỏi, quay đầu mỉm cười xin lỗi. "Tối nay quấy rầy mọi người rồi, tất cả là lỗi của ta, xin mọi người thứ cho, cũng không còn sớm nữa, để ta tiễn mọi người về nghỉ ngơi."
Chúng thần tiên biết vở kịch đêm nay đã tới hồi kết, ai dám để chàng đưa về, đồng thanh nói không cần, sau đó tốp năm tốp ba vừa đi vừa thấp giọng nói chuyện, ai về phòng người nấy.
Quảng Thành Tử cũng đã để môn đồ đệ tử về, sơn môn mới vừa rồi còn đông đủ, bây giờ đã không còn một ai.
Quảng Thành Tử nhìn Thanh Dương Tử chắp tay sau lưng, đứng đó nhìn sơn môn bị sụp một nửa, không nhúc nhích, ánh trăng chiếu lên cơ thể chàng, in trên đất một bóng lưng cô đơn, không biết chàng đang suy nghĩ cái gì. Quảng Thành Tử chờ một lát rồi quay đầu nhìn Chân Chu, thấp giọng hỏi. "Sư thúc...yêu nữ này xử lý thế nào?"
"Đưa nàng tới Khô Thiền Cư Lý, chờ xử lý."
Chàng không quay đầu lại, nói xong cũng cất bước đi.