Chưởng Thượng Kiều

Chương 47: Sâu trong hồng trần (5)




Từ Trí thâm nói xong, nhìn cô một cái, khi mới bước vào căn phòng này, liếc mắt một cái đã thấy cô gái mà bà nội của anh cưới cho anh.
Hình như cô vẫn còn rất nhỏ, nhiều lắm cũng chỉ chừng 16, 17 tuổi, trong giây phút anh nhìn thấy cô, anh bỗng nhiên liên tưởng tới hoa lê ep ấp dưới ánh trăng khuya.
Ở trong cái huyện thành, thậm chí trong toàn bộ Trung Hoa Trung Quốc này, lướt qua một cái cũng thấy được những cô gái ở độ tuổi như cô ôm vài đứa con nhỏ, chưa rõ sự đời đã làm mẹ, Bạch phu nhân cũng sinh ra anh trai anh khi đang ở độ tuổi này, còn ở những nơi như Bắc Kinh, Thiên Tân, những cô gái tầm độ tuổi của cô bị người ta lừa lọc rồi bán đi kiếm hàng nghìn đô la, càng nhìn càng quen mắt.
Nhưng đối với anh mà nói, cô quá nhỏ, anh không tưởng tượng được mình sẽ cưới một cô vợ nhỏ như vậy, mặc dù cô đẹp, nhưng lại không mấy thú vị, anh nhìn cô gái này cũng chẳng có hứng thú để tìm tòi nghiên cứu gì cả, qua mấy năm nữa, cô sẽ trưởng thành, sẽ lớn, nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới anh, anh không có kiên nhẫn, cũng không có lòng dạ nào dồn hết lên người con gái xa lạ đã định trước là khách qua đường này.
Bà nội của anh nói, dù anh không thích cô, cũng có thể nuôi cô trong nhà.
Nhưng Từ Trí Thâm không muốn, tính cách của anh sắc bén như thanh kiếm, nếu cuộc minh hôn này đã là hiểu lầm, lại chẳng có ràng buộc gì, cô đi rồi, với anh hay với cô đều có lợi như nhau.
Từ Trí Thâm chờ cô sẽ cầu xin, thậm chí là khóc lóc.
Những thủ đoạn đến tự phụ nữ, đối với người như anh mà nói, trong lòng cũng chẳng gợn lên bao nhiêu cơn sóng, mặc dù anh cũng có chút thương xót cho cô.
Cô nhìn anh không chớp mắt, ánh mắt giao nhau với anh, cũng chẳng phản ứng với lời nói của anh.
Từ Trí Thâm chần chờ một lát, rốt cuộc cũng phải chủ động, tới gần cô một bước, nói. "Em nghe tôi nói không?"
Cô nhẹ gật đầu, nhưng lại đột nhiên cất bước đi tới trước mặt anh, sau đó, dưới ánh mắt tò mò và khó hiểu của anh, cô chậm rãi giơ tay về phía lồng ngực anh, chạm vào cái túi áo bên trái, rút ra cây bút mực mà anh kẹp ở đó.
Hành động này quá mức lớn mật, cũng nằm ngoài dự liệu của anh.
Anh lập tức đoán được, cô muốn viết chữ, muốn nói chuyện với anh, vì vậy không hỏi nữa, muốn nhìn xem cô muốn nói với anh chuyện gì.
Cô lấy được bút mực, cúi thấp đầu xuống, dùng ngón tay trắng như tuyết của mình vặn nắp bút ra, chuyện này khiến Từ Trí Thâm vô cùng ngạc nhiên.
Có người nói, cha cô từng là tiến sĩ nhà Thanh, cô có thể biết chữ cũng chẳng có gì kỳ lạ. Thế nhưng cô có thể thuần thục mở được cái nắp bút mực của nước Anh này, giống như bình thường vẫn hay sử dụng, chuyện này khiến anh cảm thấy kỳ lạ. Dù sao, bây giờ có nhiều nơi ở Trung Hoa vẫn dùng bút lông để viết, bút mực không mấy ai sử dụng, nói là để viết, chi bằng nói rằng bút mực là đồ trang trí, ở những nơi xa xôi này, sao cô có thể thấy được một cây bút mực, còn có thể thuần thục mở nắp bút rồi biết như vậy?
Từ Trí Thâm còn chưa hết ngạc nhiên, lại cảm thấy tay trái mình hơi lành lạnh, bàn tay được một bàn tay nhỏ bé nắm chặt rồi nâng lên.
Anh thuận theo cô, để cho cô nâng bàn tay mình lên, nhìn cô cúi đầu tách ngón tay của anh ra, tay trái giữ tay anh, tay phải dùng cách cầm bút mực theo tiêu chuẩn, bắt đầu viết chữ trên lòng bàn tay anh.
Chứ bắt đầu viết từ lòng bàn tay của anh, thẳng tắp, một lát sau, lòng bàn tay của anh nhiều thêm vài cái nét bút mực, sau đó, cô nắp bút lại.
Khi ngòi bút mực di chuyển trong lòng bàn tay anh, anh cảm thấy giống như một con gà con mới nở mổ lên lòng bàn tay mình, cảm giác này rất kỳ lạ, hơi ngứa, giống như chảy vào xương tủy, khi cô viết chữ, anh thực sự muốn nắm tay mình lại, ngăn chặn cảm giác ngứa ngáy lan tràn đến từng khớp xương, nhưng lại không làm vậy, mặt không đổi sắc. Đợi cô viết xong, anh cúi xuống nhìn bàn tay của mình, phán đoán mơ hồ kia, bây giờ anh đã chắc chắn.
Chuyện này khiến anh khá thoải mái, cũng chứng minh anh phán đoán chưa từng sai.
Anh thấy cô viết trong lòng bàn tay mình "Đừng đưa em đi."
Nét chữ mềm mại, thoạt nhìn rất đẹp, khuyết điểm duy nhất là sai lỗi chính tả ở một vài chỗ, nhưng chuyện này cũng không sao cả, anh vẫn hiểu, huống chi, cô viết được những chữ này đã khiến anh cảm thấy ngạc nhiên, nếu có người dạy cô, chắc chắn cô sẽ tiến bộ hơn.
Từ Trí Thâm liếc mắt nhìn cô.
Đôi mắt của cô cũng đang nhìn anh.
Anh nhướng mày, nói. "Tôi nói rồi, tôi sẽ bồi thường cho em."
Giọng nói của anh vẫn ôn hòa nhưng trong lời nói lại có cảm giác khiến người ta không thể từ chối.
Chân Chu nhìn anh, bỗng nhiên nở nụ cười.
Mặc dù cô không hợp với sở thích của Từ Trí Thâm anh, nhưng không thừa nhận cũng không được, cô thực sự rất đẹp, nụ cười cũng như vậy, hấp dẫn ánh mắt của anh.
Chân Chu lại cầm tay anh, viết tiếp. "Anh là một người tốt."
Viết xong, cô cười tủm tỉm nhìn anh, đuôi lông mày lẫn đáy mắt đều toát lên ý cười.
Trong giây phút ấy, Từ Trí Thâm đột nhiên cảm thấy, bây giờ cô khác xa với cô gái vừa rồi.
Trong lòng anh nghi ngờ, chắc chắn cô cũng giống như anh, hơn nữa hình như còn đang thiết kế một cái bẫy để chờ anh nhảy xuống.
Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nghiêm nghị, lạnh nhạt nói. "Nếu em nghĩ tôi là người tốt, vậy tôi khiến em thất vọng rồi."
Cô lắc đầu, lại nắm tay anh lần nữa, tiếp tục viết chữ. "Nếu như em đồng ý đi, anh sẽ bồi thường cho em? Cái gì cũng được sao?"
"Đương nhiên." Từ Trí Thâm lập tức nói, suy nghĩ một chút lại bổ sung. "Chỉ cần tôi làm được."
Cô thở dài một hơi, đôi mắt trong trẻo nhìn anh, cúi đầu tiếp tục viết. "Cái gì em cũng không cần..."
Viết tới đây, bàn tay của anh đã chi chít nét chữ, cô lại nắm bàn tay kia của anh, cúi đầu tiếp tục viết. "Tiếc nuối lớn nhất của em là không thể nói, em cảm thấy lưỡi mình cứng đờ. Nếu như cả đời này em là người câm, anh cho em nhiều tiền hơn nữa em cũng không thể gả cho người đàn ông tốt. Vậy nên em hy vọng anh có thể đưa em đi gặp bác sĩ, nếu anh giúp em chữa khỏi bệnh, đây là sự bồi thường lớn nhất đối với em rồi. Anh có thể đồng ý không?"
Cô viết từng nét từng nét, cuối cùng cũng viết xong, ở giữa xen lần một vài lỗi chính tả, dòng chữ chiếm trọn bàn tay anh.
Nắp bút lại, cô ngẩng đầu nở nụ cười áy náy với anh, sau đó dùng anh mắt mong chờ nhìn anh.
Từ Trí Thâm ngẩn cả người.
Vốn anh cho rằng cô gái này là cô gái ngây thơ, yếu mềm, không ngờ trong lòng cô lại chôn giấu mong muốn như vật, thật sự khiến anh bất ngờ.
Cảm giác của anh không sai, cô gái nhỏ này, chắc chắn không phải hoa lê hồn nhiên không biết sự đời.
Chuyện anh thấy lo lắng nhất là cô không chịu đi, nếu như khóc sướt mướt xin anh đừng đuổi, anh thực sự không đuổi cô được, mặc dù không muốn cũng chỉ có thể nghe lời bà nội, để cô sống trong Từ gia.
Bây giờ cô lại thoải mái đồng ý, hơn nữa điều kiện này, tuy ngoài ý muốn nhưng lại hợp tình hợp lý, cũng không quá đáng cho lắm.
Đáng lẽ ra anh phải vui vì chuyện này được giải quyết êm đẹp, nhưng không biết tại sao, khi thấy những nét chữ trong lòng bàn tay mình, lòng anh lại bị cái gì đó chặn lại.
Mặt Từ Trí Thâm không đổi sắc, ngẩng đầu nhìn ánh mắt chờ mong của cô, nói. "Tôi đồng ý với em."
Đôi mắt cô sáng lên.
Từ Trí Thâm trầm ngâm một chút. "Tôi quen một bác sĩ người Tây ở Kinh Tân, có thể chữa bệnh giúp em. Thế này đi, đợi mấy hôm nữa tôi lựa thời gian rồi mang em đi gặp bà nội, nói mọi chuyện với bà, sau đó gọi người nhà tới đón em về, khi nào tôi đi, tôi sẽ gọi người tới đón em, đưa em đi khám bệnh."
Chân Chu gật đầu, cuối cùng nắm tay anh, nhìn trái nhìn phải, dùng đầu bút viết vào kẽ tay anh hai chữ "Cảm ơn".
Từ Trí Thâm cong môi lên, giống như chế giễu lại giống như chê cười. "Chữ bị sai chính tả rồi kìa, chờ về nhà, lấy chồng rồi, nhớ phải đọc nhiều sách một chút."
Chân Chu gật đầu thật mạnh, vẻ mặt nghiêm túc.
Từ Trí Thâm đè cảm giác không thoải mái trong lòng xuống, liếc mắt nhìn cô rồi đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.