Chưởng Thượng Kiều

Chương 5: Hướng tinh bắc (5)




Thành phố B.
Chân Chu liên lạc với Phương Quyên, người mấy năm nay vẫn luôn xử lý mọi chuyện của cô xong, nhìn xung quanh, nhìn sofa và đồ gia dụng đều đã được phủ vải chống bụi lên, thở một hơi thật dài.
Bởi vì Hướng Tinh Bắc và mẹ Trác Khanh Hoa của anh bất hòa, mấy năm nay Hướng Tinh Bắc không về nhà, Chân Chu cũng dứt khoát rời khỏi Hướng gia, trả lại căn phòng lớn ở Long Bắc, tự mình dọn tới căn hộ này.
Bây giờ đã kết thúc, chờ mọi thủ tục đều được giải quyết xong, sáng mai cô sẽ rời khỏi đây.
Chân Chu dọn xong hành lý, kiểm tra vé máy bay và hộ chiếu lần cuối, châm một điếu thuốc, kẹp giữa hai ngón tay, đứng trước cửa sổ thủy tinh phòng khách, nhìn ánh đèn đường sáng trên đường cùng những chiếc ô tô như mai rùa, chậm rãi di chuyển như dòng lũ.
Trong phòng không bật đèn, làn khói uốn lượn trên không, nuốt khói rồi lại nhả ra, dưới chân là đô thị rực rỡ ánh đèn, chậm rãi phủ khắp thành phố.
Chân Chu chợt nhớ tới hòm thư dưới lầu.
Thời buổi này, không còn ai dùng bút viết thư nữa, trong hòm thư phần lớn chỉ có quảng cáo và giấy thông báo, nhưng Hướng Tinh Bắc và sở nghiên cứu vẫn liên lạc với nhau, mấy năm nay, giáo sư Tôn thường xuyên gửi tư liệu cho anh, dùng địa chỉ nhà cô, cho nên cứ một tuần Chân Chu lại dọn hòm thư một lần, cầm tài liệu của anh, chờ anh về rồi đưa cho anh.
Mấy tháng rồi cô chưa mở hòm thư.
Chân Chu dập tắt nửa điếu thuốc, cầm chìa khóa hòm thư rồi xuống lầu.
Mấy tháng nay không dọn dẹp, trong hòm thư là các loại giấy rác và quảng cáo, ngay cả trong lỗ hổng cũng chất đầy quảng cáo, Chân Chu mở hòm thư ra, lấy tất cả giấy tờ bên trong, ôm một đống đồ lớn về nhà, ném trên sàn nhà, ngồi bên cạnh phân loại các thứ ra.
Ngoại trừ hai phong thư có dấu của sở nghiên cứu ra, tất cả các thứ còn lại cô đều ném đi.
Chân Chu cầm hai bộ tài liệu, định đưa cho Phương Quyên, lúc nào rảnh rỗi cô có thẻ giúp mình gửi tới Hướng gia, sau đó cô dọn tất cả giấy tờ còn lại, định ôm xuống thùng rác vứt, bỗng nhiên chồng giấy kia trượt một cái, rơi đầy sàn nhà.
Chân Chu ngồi xổm xuống, bắt đầu dọn giấy, lại thấy giữa hai tờ quảng cáo lộ ra cái góc màu nâu của một bức thư.
Cô rút thư ra, ánh mắt đảo qua rồi bỗng nhiên ngừng lại.
Người nhận thư là cô, người gửi thư...mặc dù không ghi chú nhưng chữ trên bức thư rất đẹp, cô liếc mắt một cái đã nhận ra.
Là chữ viết của Hướng Tinh Bắc!
Chân Chu cầm thư lên, lật qua lật lại, nhìn ghi chú trên thư, phát hiện đã từ lâu rồi, đúng là ba tháng trước, sớm hơn nửa tháng trước khi cô lên thuyền tới chỗ anh.
Người hiện đại không hay viết thư, Hướng Tinh Bắc cũng chưa bao giờ viết thư cho cô.
Tay Chân Chu cầm bức thư, sững sờ trong chốc lát, xé mở, lấy ra bức thư bên trong.
Đúng là anh biết, là bức thư anh tự tay viết.
"Chu Chu, cách lần trước chúng ta gặp nhau đã qua bảy tháng lẻ ba ngày. Lần trước chia tay nhau trong không vui, tất cả đều là lỗi của anh, là do anh không kiềm chế được tính cách của mình. Kết hôn mười năm, anh cũng lớn, đã sắp già rồi, chẳng những không thực hiện được lời hứa với em mà tính tình càng ngày càng tệ, ngày nào cũng háo hức giống như đứa nhóc mười mấy tuổi, lúc anh mười mấy tuổi cũng không như thế, điều này thực sự hoang đường, cũng khiến anh cảm thấy vô cùng hối hận.
Nửa năm nay, anh liên tục suy nghĩ về bản thân. Anh hiểu em, trên thực tế cũng chưa bao giờ nghĩ em sẽ phản bội tình cảm của chúng ta, nhưng đối với đàn ông mà nói, em quá giàu...sức hút rồi, chúng ta ở hai nơi khác nhau, anh không thể bầu bạn bên cạnh em nên mới bị ghen tị và lo được lo mất làm mờ mắt. Đúng vậy, anh là người đàn ông nhỏ mọn, ước gì có thể khóa chặt em trên người, anh phải thừa nhận điều này. Anh thành khẩn cầu xin em tha thứ cho anh. Giả sử lần này có được sự tha thứ của em, em đồng ý quay về bên anh, anh sẽ dùng tín ngưỡng và sinh mệnh của anh hứa với em, sau này anh sẽ không như vậy nữa, không tức giận, càng không bỏ em một mình như ngày hôm đó. Là lỗi của anh, anh xin lỗi em.
Anh muốn nói chuyện điện thoại cùng em, nhưng em lại không muốn anh làm phiền em, thậm chí không muốn nghe giọng nói của anh nữa, chỉ nói mấy lời nhưng miệng lưỡi anh không ngọt, thực sự không thể biểu đạt hết tình cảm của mình đối với em, để tránh chọc giận em lần nữa cuối cùng anh không dám làm phiền em, anh biết em mỗi tuần sẽ dọn dẹp hòm thư một lần, thế nên anh mới viết bức thư này. Dù cho em giận anh, cũng hy vọng em có thể đọc nó xong rồi mới ném vào thùng rác.
Chu Chu, lần trước khi cãi nhau, em cũng hỏi anh, trong lòng anh có em hay không.
Lúc đó anh không trả lời em.
Bây giờ anh trả lời em, hy vọng không chậm.
Anh yêu em, là tình yêu của đàn ông với phụ nữ, là chồng yêu vợ.
Anh biết nói như vậy nhưng nếu anh nói ra, thực sự không phù hợp, thậm chí có lẽ sẽ bị em chê cười, thế nhưng Chu Chu, anh vẫn yêu em như cũ, tình cảm của anh đối với em vẫn y như 10 năm trước, chưa từng thay đổi, thậm chí còn tích lũy theo thời gian, càng ngày càng yêu em hơn, nhưng trách nhiệm với quốc gia và tình yêu đối với em, anh phục vụ tổ quốc vô điều kiện, phụ lòng em.
Khi đó anh không dám xin em tha thứ, không thể cam đoan chuyện gì với em, đây cũng là nguyên nhân mà anh mãi cũng không có được dũng cảm để liên lạc với em. Thế nhưng chuyện may mắn nhất là bây giờ anh cũng có dũng khí để viết bức thư nà cho em, sau khi được sự phê chuẩn của cấp trên, rốt cục anh cũng báo tin về cho em, anh muốn đây là một bức thư khiến chúng ta rẽ sang con đường tốt hơn.
Trước kia em luôn hỏi anh, sao lại muốn đi vùng đảo xa như vậy, bây giờ anh có thể nói cho em biết, mấy năm trước khi anh chưa tới đảo, anh và một người ưu tú nhất đoàn đội cùng nhau tham gia công việc này. Bây giờ anh trải qua nhiều lần thực nghiệm và chiến đấu thực tế, anh đã thành thục hơn nhiều. Một ngày nào đó thành công, có thể được công bố ra bên ngoài, cương vị công tác của anh cũng sẽ được thay đổi, có thể trở về đất liền cùng em rồi. Chuyện cụ thể anh không thể nói nhiều với em, nhưng anh cam đoan với em, thời gian sẽ không xa nữa.
Đến khi đó, chúng ta có thể kết thúc những ngày tháng gặp nhau thì ít, xa cách thì nhiều, anh sẽ có thời gian chăm sóc em hơn.
Chu Chu, tin anh, mấy năm nay anh không bên em, nhưng lòng anh, tim anh vẫn mãi mãi thuộc về em. Anh cũng không quên trách nhiệm với quốc gia, nhưng em cũng là trách nhiệm mà ông trời ban cho anh, trách nhiệm đàn ông cùng trách nhiệm của một người chồng.
Ngày 16 tháng này sắp tới là ngày kỷ niệm 10 năm kết hôn của chúng ta, anh vẫn không thể về nhà trải qua ngày kỷ niệm với em, anh xin lỗi em lần nữa. Để bày tỏ áy náy và tâm nguyện muốn giảng hòa với em, anh đã đặt một bó hoa hồng mà em thích ở cửa hàng LF, nhân viên cửa hàng cam đoan với anh vào ngày 16 sẽ giao đến tận tay em, hy vọng đến khi đó em sẽ vui vẻ, có thể nhận tấm lòng này của anh, đồng thời cũng không được chê bai hành động ngây thơ của anh.
Hình như đã nhiều năm anh không nói với em anh yêu em rồi, nếu đã quyết định viết bức thư này, vậy anh sẽ mượn một câu trong bài hát tiếng Đức để bày tỏ với em "Hơi thở của em, là rượu mạnh của anh." Chờ thời gian này qua đi, anh nhất định sẽ xin nghỉ, về nhà thăm em, đến lúc đó bất kể em mắng anh, đánh anh ra sao anh cũng chấp nhận. Chỉ tưởng tượng thôi anh đã không đợi được nữa rồi.
Hướng Tinh Bắc."
Chân Chu cầm lá thư trong tay, nhìn hai lần, ngẩn người trên sàn nhà, bỗng nhiên cầm điện thoại di động lên, gọi một số.
Đối phương không nghe máy, sau nhiều tiếng tút tút, giọng nói máy móc "Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau" vang lên.
Chân Chu không ngừng gọi, không ngừng gọi, rốt cục gọi tới cuộc thứ tư, đầu bên kia đã truyền tới giọng nói của Tuệ Lan. "Chu Chu, là con sao? Chuyện gì, gọi nhiều cuộc như vậy giống như gọi hồn.."
"Ngày 16 của ba tháng trước, cũng chính là ngày mẹ tới nhà con, có phải mẹ nhận một bó hoa giúp con không? Hoa đâu?"
Điện thoại mới được kết nối, chưa đợi Tuệ Lan nói xong, Chân Chu đã rống lên.
Tuệ Lan ngẩn ra, lập tức phủ nhận. "Nói bậy, hoa gì? Mẹ không biết."
Chân Chu đè cơn giận trong lòng mình xuống. "Con nhớ rõ! Hôm đó mẹ tới vay tiền, con đi tắm, mẹ ngồi trong phòng khách, con nghe thấy tiếng chuông cửa, mẹ đi mở cửa, sau khi tắm xong con hỏi ai tới, mẹ bảo ấn lộn chuông! Bây giờ con biết rồi! Thực ra không nhấn sai chuông cửa! Cửa hàng LF phục vụ vô cùng tỉ mỉ, nhận lời của khách hàng, lúc hoa đưa tới sẽ hỏi tên họ của đối phương, bảo đảm không sai mới đưa hoa! Có phải mẹ giả mạo tôi rồi nhận hoa của Hướng Tinh Bắc, sau đó vứt đi?"
Cô cười nhạt. "Mẹ, cả ngày mẹ chỉ thích phẫu thuật thẩm mỹ, muốn dựa vào nhan sắc thu hút mấy tên có tiền trẻ tuổi, chưa thấy câu được ai nhưng giả dạng con gái của mình thì giỏi vậy sao?"
Cô không phải đứa con gái cay nghiệt, nhưng giờ đây quá giận dữ, lời nói chưa kịp suy nghĩ đã thốt lên.
Tuệ Lan ở bên kia bị Chân Chu nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận thốt lên "Có đứa con nào nói mẹ mình như thế sao? Tao móc tim móc phổi ra đối xử tốt với mày, mày báo hiếu mẹ mày thế sao? Nếu tao không sinh mày ra, cho mày điều kiện sống tốt như thế, phát hiện ra tài năng của mày từ nhỏ, không tiếc tiền dạy dỗ mày, mày còn có được hôm này sao? Đúng đấy! Bó hoa đó tao vứt rồi! Vậy thì sao? Không phải mày muốn ly hôn sao? Nó còn gửi hoa tới làm gì? Tao không vứt đi chẳng lẽ còn mang đi cúng? Xa thì xa, ly hôn mới tốt, đỡ phải chịu đựng người nhà nó. Người đàn bà kia, mắt để trên đỉnh đầu, khinh thường mẹ thì thôi nhưng lại còn đối xử không tốt với mày. Hướng Tinh Bắc muốn dùng một bó hoa để khiến mày hồi tâm chuyển ý? Không có cửa! Con gái của mẹ không phải ai muốn là được!"
Gần đây bà không làm được chuyện gì, bị con gái chống đối như vậy, tức giận dồn nén bấy lâu cũng không giữ được nữa, càng nghĩ càng giận. "Người đàn bà kia dựa vào gì mà xem thường tao? Nếu ông trời cho tao cơ hội đầu thai như bà ta, có chỗ dựa, có một người chồng tốt, có sự nghiệp, Tuệ Lan tao sẽ không xui xẻo như hôm nay, sẽ trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, không kém hơn bà ta là bao! Mày không nói thì thôi đi, nhưng nếu nói ra, tao cũng không rõ mày bám dính trên người con trai bà ta mười mấy năm, bây giờ ly hôn, ly thì ly, cái gì cũng không cần, cứ thế mà đi sao? Sao tao lại đẻ ra cái đứa con không có đầu óc như mày? Thôi không nói nữa, Phương Quyên nói sự nghiệp của mày đang phát triển, có thể bước lên một nấc thang nữa! Bao nhiêu nhà sản xuất, đạo diễn xem trọng mày, mời mày đi đóng phim sao mày từ chối? Mày nhảy giỏi, có danh tiếng, nhưng sao có thể kiếm nhiều tiền hơn minh tinh được? Mày vẫn nghĩ bây giờ mày mới hai mươi? Sau khi mày học xong về đây ai còn nhớ mày nữa? Tao nói với mày rồi, giờ không nghe lời thì sau này sẽ hối hận."
Tuệ Lan ở bên kia nói liên tục, thấy con gái vẫn im lặng, biết tính của cô nên dịu giọng lại. "Tính kỹ chút đi, bây giờ ly hôn rồi, còn nói những chuyện này làm gì! Mẹ cũng không chấp nhặt với mày nữa. Mẹ nói cho mày nghe, Trình Tư Viễn thật sự rất được. Nói về tướng mạo, sự nghiệp hay nhân phẩm cũng chẳng kém hơn Hướng Tinh Bắc. Mấu chốt là người ta tỉ mỉ săn sóc, cái gì cũng đặt mày lên đầu tiên, đối xử tốt với mày. Trước đây mày chưa ly hôn thì không nói, bây giờ ly hôn rồi, khôi phục tự do, người đàn ông tốt như vậy mày phải nắm thật chặt, bỏ lỡ thì không còn đâu..."
"Mẹ, con đi rồi mẹ phải giữ sức khỏe! Đây là tâm nguyện lớn nhất của con. Tuổi mẹ không nhỏ nữa, phải sống cuộc sống thoải mái rồi, đàn ông không đáng tin cậy đâu, chuyện của con con sẽ tự giải quyết."
Chân Chu nghe giọng nói của mẹ mình ở đầu dây bên kia, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy uể oải, nói xong rồi tứt.
Giống như không cam lòng, chuông điện thoại lại vang lên.
Chân Chu vứt điện thoại sang một bên, một lát sau, bên tai rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.
Chân Chu nhìn lá thư trên sàn nhà, rơi vào hỏng loạn, tiếng chuông ngoài cửa vang lên.
Cô lấy lại tinh thần, bỏ thư vào, đi tới cửa, thông qua mắt mèo nhìn ra ngoái.
Trình Tư Viễn tới, đang đứng ngoài cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.