Chân Chu được Vương sĩ quan dẫn đi, đầu tiên là tới cửa hàng trang phục cổ truyền Trung Quốc nổi tiếng nhất Thiên Tân, tên là Lão Hương Cẩm.
Bây giờ một làn gió từ phương Tây thổi tới đây, bao nhiêu phu nhân tiểu thư ở Thiên Tân, Bắc Kinh, Thượng Hải đua nhau mặc âu phục, các cửa hàng âu phục cũng mọc lên như măng sau mưa, thế nhưng cửa hiệu Lão Hương Cẩm ở Thiên Tân vẫn không thay đổi, dù sao cũng không phải ai cũng thích âu phục, cũng không phải khi nào cũng mặc được âu phục. Các tiểu thư nhà giàu và đám phu nhân vẫn là khách quen lâu năm trong cửa hàng này, quần áo ở đây chất liệu thượng hạng, được may thủ công, giá cả tự nhiên cũng xa xỉ hơn.
Trong giới quyền quý ở Thiên Tân, không người nào không biết Từ Trí Thâm, chủ cửa hàng Lão Hương Cẩm là người giao thiệp với giới nhà giàu, đương nhiên cũng từng nghe tới cái tên này, biết cô gái vào đây là người nhà của Từ Trí Thâm, mặc dù không nói những cũng dùng ánh mắt khác xưa để nhìn cô, tự mình đón tiếp, đề cử nhiều mẫu quần áo đẹp, có những loại quần áo được làm bằng tơ tằm, the hương vân phù hợp với thời tiết bây giờ, hoặc là những chất liệu như gấm, nhung dành cho thời tiết lạnh giá, hoa văn và màu sắc cũng hợp với những cô gái trẻ tuổi.
Chân Chu không định mua nhiều như vậy, huống chi Từ Trí Thâm là người đưa cô đi khám bệnh, ăn uống ở chùa nhà anh. Với quan hệ bây giờ của hai người, da mặt cô tuy dày cũng không thể mua những bộ quần áo đắt đỏ này được, vì thế cô lắc đầu. Vương sĩ quan hiểu ý cô, ghé vào tai cô giải thích, đây là ý của Từ trưởng quan, sau chuyện xảy ra ở khách sạn Pháp Hoa, Trương đại soái khen cô không dứt miệng, cho cô một số tiền thưởng. Đây là những thứ mà cô nên được nhận.
Nghe Vương sĩ quan nói vậy, Chân Chu cũng không từ chối nữa.
Phụ nữ trời sinh đã thích quần áo đẹp, cô cũng không ngoại lệ. Trước đây cô làm vũ công, rất yêu thích những loại trang phục truyền thống của Trung Quốc, lại có ánh mắt thẩm mĩ. Tất cả quần áo trong cửa hàng này rất đẹp, dưới sự gợi ý của chủ cửa hàng, cô chọn một bộ tự may bằng tay, trên áo khoác, dưới váy, vạt áo xẻ, màu xanh khói, cổ áo và tay áo được thêu hoa tinh xảo.
Mặc dù chỉ là váy kiểu cũ nhưng khi cô mặt lên lại phơi bày được sự xinh đẹp mềm mại cùng lịch sự tao nhã của con nhà dòng dõi Nho học, nếu như không nói, không ai biết được cô là một cô gái câm sống trong trấn quê ở Xuyên Tây, bị nhà chồng ruồng bỏ.
Khi đi ra khỏi phòng thay quần áo, chủ cửa hàng khen cô không dứt miệng, nói cô xinh đẹp thế nào, duyên dáng ra sao, ngay cả anh mắt Vương sĩ quan luôn chững chạc cũng trở nên sáng ngời, nhìn cô chăm chú mãi tới khi cô ngước lên nhìn hắn, Vương sĩ quan mới đỏ mặt, nhanh chóng rời mắt.
Kế tiếp là chuyện Vương sĩ quan nói với Từ Trí Thâm. Sau khi đi ra cửa hàng quần áo, hai người chuẩn bị đi lấy hành lý ở khách sạn, bỗng nhiên lại phát hiện xe hơi bị thủng săm, khi đang đứng chờ, Thạch Kinh Luân bỗng nhiên xuất hiện, nửa mời nửa kéo đưa Chân Chu lên xe hơi của mình, nghênh ngang đưa cô đi.
Vương sĩ quan về rồi mới biết Thạch Kinh Luân vẫn chưa đưa Tiết tiểu thư về nhà, dường như trưởng quan có vẻ không vui, trong lòng cũng lo lắng không yên, dù sao cái tiếng phong lưu của Thạch công tử mọi người ở Thiên Tân ai mà không biết, Tiết tiểu thư mới ở nơi khác tới, không biết gì, lỡ như có gì đó...
Cũng khó trách trưởng quan lại lo lắng như vậy.
"Trưởng quan, là do tôi làm việc không chu đáo. Để tôi đi tìm."
Vương sĩ quan vội vàng nói, xoay người muốn đi.
"Thôi." Từ Trí Thâm nhíu mày.
Tuy Thạch Kinh Luân phong lưu nhưng biết cô là người của Từ Trí Thâm, chắc không dám làm xằng làm bậy.
Vương sĩ quan lau mồ hôi.
Người gác cổng đưa một bức thư tới, Từ Trí Thâm mở ra đọc.
Thư được gửi tới từ phủ Tổng thống Bắc Kinh, không phải thư của chính phủ mà là thư của riêng tổng thống gửi cho anh, giọng nói cũng không làm cao, trong thư nói mình biết được chuyện xảy ra ở khách sạn Pháp Hoa, cảm thấy rất tức giận, may là anh giải cứu kịp thời, đúng lúc ngăn thảm án lại, vô cùng vui mừng, lại biết anh bị thương, cảm thấy lo lắng nên cố ý gửi bức thư tới đây thăm hỏi anh, bảo anh yên tâm dưỡng thương, sớm ngày bình phục, đồng thời cũng nói mình đã gửi công văn tới tổng cục cảnh sát Thiên Tân để điều tra mọi chuyện, nhanh chóng đưa hung thủ ra ánh sáng.
Từ Trí Thâm nhìn bức thư, trầm ngâm một lát, lên lầu, môt lát sau đi xuống dưới, thay đổi quân phục, chuẩn bị ra ngoài.
Vương sĩ quan vội vàng khuyên. "Trưởng quan, Trương đại soái đã dặn dò, bảo mấy hôm nay trưởng quan ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."
Từ Trí Thâm không nói chuyện, chỉ khom lưng thắt dây giày, đứng dậy ra bên ngoài.
Vương sĩ quan vội vàng đuổi theo.
...
Từ Trí Thâm đi tới một nơi giam giữ tội phạm bí mật ở phía Tây, sau khi đi ra ngoài, anh lại tới biệt thự của Trương Hiệu Niên.
Đêm hôm đó Trương Hiệu Niên không sao, chỉ là trái tim của ông ta không tốt, tiếng nổ quá lớn nên cũng bị ảnh hưởng, theo lời dặn của bác sĩ, cả ngày ở trong biệt thự tĩnh dưỡng, khi Từ Trí Thâm đi vào trong, bác sĩ mới đi ra, một người vợ bé đang nắm vai cho ông ta, nghe người nói anh tới, Trương Hiệu Niên lập tức bảo vợ bé lui xuống dưới, tự mình ra phòng khách nghênh đón, thân thiết kéo anh đi vào, ngồi xuống, trách cứ. "Vết thương sao rồi? Tôi đang muốn gọi điện thoại hỏi cậu đây. Mấy ngày nay bảo cậu nghỉ ngơi cho tốt, sao bây giờ lại tới đây? Thanh niên các cậu tuy cơ thể khỏe mạnh nhưng cũng phải chú ý, đừng cậy mạnh, lỡ như về già đau ốm liên miên không rời nổi thuốc thì phải làm sao? Tôi chính là ví dụ đây."
Từ Trí Thâm ngồi xuống, mỉm cười nói. "Vết thương đã sắp khỏi rồi, cảm ơn đốc quân quan tâm, ngồi nhà cũng không có chuyện gì làm, mới rồi đi một chuyến tới phía Tây."
"Sao rồi? Có kết quả thẩm vấn chưa?" Vẻ mặt Trương Hiệu Niên lập tức trở nên nghiêm túc.
Từ Trí Thâm lắc đầu, giọng nói bình thản. "Tất cả thủ đoạn đều đã dùng rồi, mới rồi tôi cũng tận mắt thấy, ý chí của người này đã không còn nữa, chắc chắn không còn giấu giếm gì nữa. Cậu ta chỉ là một sát thủ được thuê, sau khi khai ra mọi chuyện, sáng nay đồn cảnh sát báo với tôi, nói phát hiện thi thể, đoán là bị sát hại sau vụ nổ không lâu. Nói cách khác, không còn manh mối nào nữa."
Trương Hiệu Niên nghiến răng nghiến lợi. "Con mẹ nó, nếu như bắt được, ông đây chắc chắn sẽ róc xương lột da nó."
Từ Trí Thâm không nói.
"Được rồi, cô gái kia nhận diện được hai tên kia đúng không? Cậu cần phải bảo vệ cô ấy an toàn." Trương Hiệu Niên bỗng nhiên nghĩ tới, căn dặn.
Từ Trí Thâm gật đầu.
Bây giờ Trương Hiệu Niên liên tục thăng quan tiến chức, gặp nạn lớn mà không chết, chắc chắn may mắn tới cuối đời, trong lòng ông ta cũng dần vui vẻ, cười nói. "Trí Thâm, cậu cũng biết, lão Trương tôi cả đời này cưới mười mấy người vợ bé, không biết có phải tổ tông không tích đức hay không, ngoại trừ một đứa con gái, cũng không còn đứa con trai nào nữa. Tôi xem cậu như con trai mình, cuối tháng nay là ngày đại thọ 50 tuổi của tôi, tôi biết chuyện xảy ra tối hôm qua có người vẫn đứng sau xem trò vui, chắc chắn còn nói tôi không dám tổ chức đại thọ, lão Trương tôi đi tới hôm nay thì còn sợ gì nữa? Chẳng những muốn làm còn phải tổ chức cho lớn, đến lúc đó cậu nhất định phải tới, tôi sẽ chuẩn bị cho cậu một bất ngờ."
Trương Hiệu Niên có chút đắc ý.
Từ Trí Thâm cười nói. "Đại thọ 50 tuổi của đốc quân, tôi cần phải chuẩn bị quà, sao dám để đốc quân cho tôi một bất ngờ."
Trương Hiệu Niên cười haha, thân thiết vỗ bả vai không bị thương của anh. "Cậu còn khách sáo gì với tôi, của tôi cũng là của cậu, chuyện vui của tôi cũng là chuyện vui của cậu, đến lúc đó cậu nhất định phải tới."
...
Khi Từ Trí Thâm quay lại biệt thự, trời đã tối sầm.
Anh bước xuống xe hơi, ánh mắt nhìn về phía căn phòng cuối lầu hai kia.
Căn phòng cũng chưa bật đèn sáng trưng như anh nghĩ.
Anh đi vào phòng khách, chị Đức nghe được tiếng bước chân, trên mặt lộ ra nụ cười, ân cần hỏi chuyện cơm tối của anh, anh nói anh ăn bên ngoài rồi, nói xong liếc nhìn lên lầu hai, thuận miệng hỏi một câu. "Tiết tiểu thư về rồi sao? Ngủ chưa?"
Chị Đức lắc đầu. "Chưa về."
Từ Trí Thâm đứng ở đó, chân mày thoáng cau lại, ánh mắt nhìn về phía đồng hồ treo ở trong phòng khách.
9 giờ một phút.
Chị Đức cũng không cảm thấy gì lạ, vẫn giống như thường ngày, xoay người vội vàng chuẩn bị trà cho anh để mang vào thư phòng.
....
Bây giờ Chân Chu đang bị Thạch Kinh Luân kéo tới khu tô giới của Anh, ngồi trong rạp chiếu phim nổi tiếng và sang trọng, nhìn một bộ phim điện ảnh tình cảm của hãng Metro-Gold của Mỹ.
Rạp chiếu phim này mới mở không lâu, là do một người Ấn Độ quốc tịch Anh, một ngày chỉ chiếu hai bộ phim, giá vé rất cao, một tấm vé 4 đồng, tương đương với một phần ba số lương tháng của công nhân, mới mở cửa, các người giàu có đã tới đây xem, đua theo trào lưu.
Ban ngày, sau khi Chân Chu lên ô tô Thạch Kinh Luân, giống như rơi vào tay tên bán hàng đa cấp, rời khỏi khách sạn, Thạch Kinh Luân cũng không lập tức đưa cô về, mượn cớ ngày hôm đó mình bất chấp nguy hiểm dò la tin tức giúp cô, nửa ép nửa buộc, nửa lại thuyết phục, đầu tiên đưa cô đi dạo cửa hàng bách hóa, cũng không để ý chuyện cô có đồng ý hay không, thích cái gì thì mua mua mua, sau đó đưa cô đi tới nhà hàng cơm Tây ăn cơm, lại đi xem đua ngựa. Sau khi trời tối đen, anh ta đưa cô tới rạp chiếu phim, bảo để cô mở mang tầm mắt, nhìn người phương Tây tự do yêu đương thế nào, lãng mạn thế nào.
Phim điện ảnh quả thật rất lãng mạn, xem xong một bộ phim, ra ngoài đã hơn 10 giờ, thời gian không còn sớm nhưng đây lại chỉ mới là lúc bắt đầu cuộc sống về đêm của những nhà giàu trong Thiên Tân. Đứng ở cửa rạp chiếu phim, Thạch Kinh Luân vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, vui vẻ đòi đưa cô đi khiêu vũ.
Chân Chu vội vàng lắc đầu.
"Không sao đâu, tôi dạy cho em."
Chân Chu lắc đầu lần nữa.
"Đi thôi, đi thôi..."
Anh ta kéo tay cô, Chân Chu tránh tay, xụ mặt xuống, xoay người muốn gọi xe kéo tự mình về nhà.
Thạch Kinh Luân than một tiếng, không thể làm gì khác hơn, nhượng bộ. "Được rồi được rồi, hôm nay vậy là đủ rồi, tôi đưa em về."
Bây giờ Chân Chu mới nở nụ cười, gật đầu.
Thạch Kinh Luân phong lưu, phóng khoáng, biết đủ loại oanh oanh yến yến, nhưng không hiểu tại sao, khi đứng trước mặt cô gái câm mới quen vài ngày, anh ta lại có phong độ đàn ông nhưu vậy, không có suy nghĩ đen tối, mới rồi ngồi trong rạp chiếu phim cũng không còn tâm tư để ý màn hình, nhớ lại khuôn mặt cô khi lần đầu gặp mình, nhịn không được lén quay sang nhìn cô, thấy cô đặt hai tay trên đầu gối, bộ dạng ngoan ngoãn khiến người ta yêu thương, mấy lần định đưa tay ra cầm tay cô nhưng lại không dám. Bây giờ thấy cô sống chết cũng không chịu đi khiêu vũ, khuôn mặt cũng lộ vẻ mệt mỏi, không ép cô nữa, vậy nên mới lái xe đưa cô về nhà, đến trước cổng biệt thự, dừng xe đưa cô xuống.
"Đồ của em!"
Thấy cô không muốn nhận, Thạch Kinh Luân xuống xe tự mình làm nhân viên phục vụ xách đồ mình mua xuống cho cô, đồ ăn đồ chơi gì cũng mang xuống, đi vào trong phòng khách với cô.
Chị Đức nghe tiếng, chạy ra ngoài.
"Mau, đem tất cả những thứ này tới phòng tiểu thư đi."
Thạch Kinh Luân nhét mọi thứ trong tay vào tay chị Đức.
Chị Đức than một cái, xách một đống đồ lớn đi vào trong.
Chân Chu không biết làm sau, đứng trên bậc thang nhớ tới chuyện anh ta đi với mình ngày hôm nay, cô xoay người làm động tác cảm ơn với Thạch Kinh Luân,cũng nói tạm biệt với anh ta.
"Sáng mai tôi lại qua đón em ra ngoài! Tôi nói với em rồi, Thiên Tân còn nhiều nơi đẹp nữa, hôm nay thời gian có hạn."
Chân Chu vội vàng lắc đầu.
"Lắc gì mà lắc! Cứ quyết định vậy đi! Em yên tâm, sáng mai anh nói với anh Từ là được, giờ muộn rồi, anh ấy lại đang bị thương, anh không quấy rầy nữa, đi trước đây."
Anh ta nói xong còn vẫy tay với Chân Chu, xoay người đi về phía cửa chính.
Chân Chu gấp gáp vội đuổi theo kéo ống tay áo của anh ta, lắc đầu.
Thạch Kinh Luân dừng bước lại, quay đầu nhìn.
Anh ta biết rõ ý cô nhưng lại giả vờ không hiểu.
Đèn đuốc bên ngoài sáng rực, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt cô, anh ta bỗng nhiên nhớ lại hình ảnh cô bị bông hoa hồng đập phải, trong đáy lòng đột nhiên muốn trêu chọc cô.
"Không muốn cho tôi đi sao?"
Anh ta trêu chọc, giọng nói trầm thấp, khuôn mặt kề sát vào cô.
"Lần trước em hôn tôi một cái, hay bây giờ hôn thêm cái nữa đi?"
Anh ta chỉ chỉ gò má mình.
Chân Chu liếc mắt nhìn anh ta, xoay người đi vào trong.
Thạch Kinh Luân cười khẽ, hai tay đút vào túi quần, nhìn bóng lưng cô biến mất sau cánh cửa phòng khách mới rời khỏi.
....
Trên lầu hai đen nhánh, không sáng đèn.
Khi Chân Chu bỏ lại Thạch Kinh Luân xoay người đi vào trong, nếu như hơi ngẩng đầu một chút, có thể thấy nơi hẻo lánh trên ban công có đốm lửa đỏ của thuốc lá nhấp nháy trong màn đêm.
Từ Trí Thâm hòa vào cùng màn đêm, nhìn Thạch Kinh Luân vui vẻ huýt sáo đi ra ngoài, đèn ô tô sáng lên, anh ta nổ máy rồi lái đi. Anh dập thuốc lá đi, thuận tay ném xuống dưới rồi đi vào trong.