Tiệc đã tan.
Mặc dù giữa chừng bị gián đoạn vì Đàm Thanh Lân không mời mà tới, dù cho Đàm gia có tỏ ra yếu thế nhưng cũng chưa chắc vì thế mà giải quyết được ân oán của Đàm gia và Trương Hiệu Niên. Nhưng ít ra trong đêm đại thọ 50 này, Trương Hiệu Niên cũng nở mày nở mặt hơn, giống như lão Tào đã nói, đêm nay ông ta có tới 3 niềm vui, uống say bí tỉ.
Từ Trí Thâm là người được chú ý nhất trong tối hôm đó. Sau khi tiệc tan, anh thoát khỏi những người vây quanh mình, khi về biệt thự cũng đã hơn 2 giờ sáng.
Anh đi lên lầu, tới trước cửa phòng ngủ, im hơi lặng tiếng cầm chốt cửa.
Cửa khép hờ.
Anh biết bây giờ cô đang nằm trên giường trong phòng chờ anh về.
Sau khi bên anh, cô chấp nhận yêu cầu của anh, chuyển sang phòng ngủ của anh, tối nào cũng ngoan ngoãn nằm trên giường chờ anh về.
Khi anh về nhà, nếu như cô tỉnh, cô sẽ xuống giường chạy về phía anh. Nếu như anh về muộn, cô đang ngủ nhưng lại bị anh đánh thức, cô sẽ ngồi dậy dụi dụi mắt, lẩm bẩm trong miệng hỏi anh mấy giờ rồi?
Tay anh khựng lại trên chốt cửa, trong hành lang không để đèn, cung quanh tối như mực, đứng bên ngoài một lúc lâu nhưng anh vẫn không đi vào trong, xoay người bước chân tới phòng khách cuối hành lang, cởi áo khoác, xé cái cổ áo khiến anh không thở nổi, sau đó ngồi xuống.
Trong bóng tối, tàn thuốc màu đỏ lấp lóe, khi trời sắp sáng, Từ Trí Thâm dựa trên sofa, nhắm hai mắt lại.
Cô nhìn anh, cười tủm tỉm nắm lấy tay anh, bắt anh xòe tay ra, vươn ngón tay trắng nõn của cô ra, dùng đầu ngón tay viết một chữ trong lòng bàn tay anh.
"Hoại" (Xấu)
Từ Trí Thâm giật mình choàng tỉnh dậy, đôi mắt giăng đầy tơ máu, liếc nhìn ra cửa sổ.
Trời đã sáng.
Anh mở bàn tay mình ra, cúi đầu nhìn thoáng qua.
Trong lòng bàn tay không có gì cả, nhưng cảm giác bị đầu ngón tay của cô tô tô vẽ vẽ vẫn còn khắc sâu trong xương anh, quanh quẩn bên anh.
Anh cảm thấy tim mình đập nhanh, như sắp vọt lên tận cổ họng, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Anh dùng sức nhéo lên bàn tay mình, đứng lên sofa vươn tay tìm bao thuốc lá, muốn hút một điếu thuốc nhưng lại nhận ra hộp thuốc lá đã trống không.
Anh nuốt một ngụm nước bọt, yết hầu nóng rực lại đau đớn, bước về phía cửa sổ đã mở cả đêm, đứng đó một lúc lâu, bỗng nhiên dưới lầu vang lên tiếng cửa mở kèm theo tiếng bước chân.
Chị Đức đã dậy, đi vào trong bếp nấu ăn sáng.
Hình như cô cũng tỉnh rồi.
Từ Trí Thâm nhắm mắt, thở ra một hơi thật dài, xoay người khom lưng nhặt áo khoác trên sofa, bước nhanh xuống lầu dưới.
"Ôi, Từ tiên sinh, sao cậu dậy sớm vậy..."
Chị Đức nghe tiếng bước chân vang lên trong phòng khách, thấy bóng lưng của anh, ngạc nhiên gọi một tiếng.
Từ Trí Thâm không dừng lại, đi thẳng ra cửa lớn ngoài phòng khách.
Trên đường phố vắng vẻ không có một bóng người, gió mùa thu mát mẻ tràn vào trong cửa sổ xe, anh lái xe tới con đường hôm qua mình đã tới.
"Hỏi khách đi đường về con đường phía trước, giận nắng ban mai còn mờ nhạt [1]"
Câu thơ không hợp với hoàn cảnh xuất hiện trong lòng anh.
[1] Trích từ bài thơ Người đi xa - Đào Tiềm.
***
Trương Hiệu Niên ngủ tới trưa mới tỉnh, được một người vợ bé lên đánh thức, sau khi bảo vợ bé ra ngoài, ông ta ngồi trên ghế thái sư, hai tay xoa xoa trán, đôi mắt vẫn còn hằn tơ máu đỏ, nhìn Từ Trí Thâm ngồi phía đối diện, trong mắt đầy yêu mến. "Trí Thâm à? Bọn họ nói mới sáng sớm cậu đã tới đây rồi, chuyện gì mà vội vã phải đòi gặp tôi bây giờ?"
Quần áo trên người Từ Trí Thâm rất chỉnh tề, cổ áo cũng được khuya cẩn thận, nhìn Trương Hiệu Niên, nói. "Đốc quân, xin đốc quân thu hồi lời nói đốc quân nói tối hôm qua."
Giọng nói của anh không nặng không nhẹ.
Trương Hiệu Niên ngồi dậy, bàn tay đang cầm ấm trà mới pha dừng lại, ánh mắt liếc nhìn Từ Trí Thâm ngồi ở phía đối diện.
"Nói gì cơ?"
Một lát sau, ông ta vẫn như thường, chậm rãi uống một ngụm trà Long Tĩnh, thản nhiên buông chén trà xuống, mở miệng hỏi anh.
"Đốc quân luôn đối xử tốt với tôi, xem trọng con người như tôi, thậm chí còn đưa hòn ngọc quý trên tay mình cho tôi để tôi cưới làm vợ, lẽ ra tôi nên vui vẻ gật đầu, nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, tôi cảm thấy không thể chấp nhận ý tốt của đốc quân, xin đốc quân thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."
Ban đầu Trương Hiệu Niên không tin nổi, nhìn anh chằm chằm, chân mày cau lại, xoa xoa cái trán bóng loáng của mình, hình như hiểu ra gì đó, nói với Từ Trí Thâm. "À, tôi hiểu rồi! Cậu sợ làm con rể của Trương Hiệu Niên tôi sẽ bị người ta nói ra nói vào, nói cậu bám váy đàn bà để đi lên, có đúng không?"
Ông ta có hơi bực bội. "Con mẹ nó, nếu người nào nói cậu như vậy, ông đây biết được sẽ lập tức bắn chết tên đó! Trí Thâm, cậu đừng lo lắng, bản lĩnh, tài năng của cậu ai ai cũng nhìn thấy! Nếu năm đó không có Trương Hiệu Niên tôi, cậu cũng không kém hơn bây giờ là bao! Đừng lo lắng! Người ngay thẳng thì sợ cái gì!"
Từ Trí Thâm mỉm cười. "Đốc quân hiểu lầm rồi. Người đời nói gì, tôi chưa bao giờ quan tâm."
"Vậy cậu tới đây từ chối ý tốt của tôi làm gì?" Trương Hiệu Niên cảm thấy khó hiểu, ông ta vỗ đùi một cái. "Cậu sợ con gái tôi xấu sao? Yên tâm yên tâm, tôi có ảnh của nó, để tôi lấy cho cậu xem, là do tôi sơ ý không nghĩ tới chuyện này..."
Ông ta nói, đứng dậy đi lấy ảnh.
Từ Trí Thâm vội vàng đứng lên. "Đốc quân hiểu lầm rồi."
Trương Hiệu Niên dừng lại, quay đầu nhìn Từ Trí Thâm. Dần dần, ánh mắt của ông ta lóe lên, đồng thời cũng lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
Từ Trí Thâm là cánh tay đắc lực của Trương Hiệu Niên, nhiều năm trôi qua, Từ Trí Thâm còn hiểu rõ Trương Hiệu Niên hơn cả mình..
Anh lập tức đoán được suy nghĩ trong đầu ông ta.
Thoạt nhìn Trương Hiệu Niên không hay để ý nhưng thực ra ông ta rất đa nghi, lão Tào nịnh nọt ông, cố ý mượn sức ông ta, nhất định đã có người tới đây gặp ông ta từ trước.
Anh lập tức nói. "Đốc quân yên tâm, đốc quân có ơn với tôi, trong mắt Trí Thâm, đốc quân như thầy như cha của tôi, cho dù không làm con rể, Trí Thâm cũng không phải loại người chân đạp hai thuyền, vong ân phụ nghĩa."
Trương Hiệu Niên mỉm cười vỗ vai anh. "Nghe cậu nói kìa, cậu là người thế nào tôi hiểu rõ, lại còn cứu tôi mấy lần, dù tôi có nghi ngờ ai cũng không thể nghi ngờ cậu."
Từ Trí Thâm mỉm cười.
"Cái này không phải, cái kia cũng không, rốt cuộc là vì sao cậu không chịu làm con rể Trương Hiệu Niên tôi?"
Từ Trí Thâm chần chờ một chút, nói rằng. "Không dám gạt đốc quân, lần này khi tôi về Xuyên Tây mới biết người nhà đã cưới một phu nhân cho tôi, tôi cũng đã đưa cô ấy tới đây. Chuyện lần trước ở khách sạn Pháp Hoa, người báo tin cũng là cô ấy, nếu đã nghèo hèn rồi, sao dám trèo lên cây cao của đốc quân? Tối hôm qua có bao nhiêu khách khứa ở sảnh lớn cho nên không tiện để từ chối, hôm nay cố ý tới đây là muốn nói cho đốc quân hiểu."
Ban đầu Trương Hiệu Niên sửng sốt, sau đó lập tức cười ha ha. "Tôi còn tưởng chuyện gì, thì ra là vật! Chuyện này thì có gì khó, cô gái kia là do người nhà cậu cưới về, cũng có ơn cứu mạng tôi, cậu đưa cô ấy về quê, cho cô ấy một số tiền là được rồi."
Thấy Từ Trí Thâm muốn mở miệng, Trương Hiệu Niên lại nói. "Đàn ông phải lấy sự nghiệp làm trọng, sao lại có thể vì một người phụ nữ mà dậm chân tại chỗ? Trí Thâm, nếu cậu đã nói vậy, tôi cũng nói cho cậu biết, tôi rất yêu quý cậu, muốn cậu thành người kế nghiệp của tôi, thế nên mới gả con gái tôi cho cậu. Nếu cậu không cưới nó, sao có thể ngồi vững trên thuyền của tôi? Phụ nữ không tính là gì, đàn ông có ba vợ bốn người hầu là chuyện bình thường, nếu như cậu không yên lòng về cô gái kia, khi nào rảnh rỗi thì về quê thăm cô ấy, sinh con dưỡng cái cũng không sao cả! Không có ai sống cả đời với một người đâu, đàn ông mà, gặp dịp thì chơi là lẽ hiển nhiên, tôi không để ý nhiều."
Ông ta đứng lên, muốn kết thúc cuộc nói chuyện. "Cậu còn trẻ, tôi cũng từng trẻ như cậu, biết người trẻ làm việc sẽ mắc lỗi, tôi đối xử với cậu thế nào, cậu là người rõ nhất. Tôi không ép cậu, nhưng cũng đừng từ chối ý tốt của tôi vội. Tôi cho cậu thời gian, bao lâu cũng được, cậu suy nghĩ kỹ rồi thì tới tìm tôi! Hy vọng cậu không phụ lại chờ mong của tôi đối với cậu!"
Ông ta vỗ vỗ bả vai Từ Trí Thâm, nhìn anh rồi rời đi.
***
Tới đêm khuya Từ Trí Thâm mới về biệt thự.
Tối qua trước khi anh về, Chân Chu chờ tới khuya, không chịu được nữa nên ngủ say, sáng sớm tỉnh lại cũng không thấy anh nằm bên cạnh mình, xuống lầu có nghe chị Đức nói trời tờ mờ sáng anh đã ra ngoài, gọi anh một câu nhưng hình như anh không nghe. Chân Chu nghe vậy cũng về phòng, ngẩn ngơ một lúc lâu, không biết đang xảy ra chuyện gì, muốn tìm anh nhưng rồi lại phát hiện phải đợi anh về nhà, nếu không cô không biết tìm anh ở đâu, ngay cả số điện thoại liên lạc cũng không có. Sau đó cô đi vào trong phòng dành cho khách, thấy bao thuốc lá rỗng và mẩu thuốc lá để trên gạt tàn, trong lòng thầm nghĩ, chắc hôm qua anh ở đây cả đêm.
Cả ngày hôm nay cô chỉ chờ anh, anh vẫn không có tin gì, cũng không gọi điện về. Sau khi trời tối, Chân Chu ngồi trong phòng chờ anh, chờ tới khuya mới nghe được tiếng bước chân và tiếng nói chuyện dưới lầu, hình như anh đang nói chuyện với chị Đức.
Anh vào thư phòng, đèn phòng khách cũng tắt, trong phòng yên tĩnh lại.
Trong lòng Chân Chu đầy ắp nghi ngờ, nhẹ đi xuống dưới, đến trước cửa thư phòng khẽ gõ một cái, sau đó đẩy cửa bước vào, ngẩn ra.
Cô còn cho là anh bận rộn trong thư phòng, không ngờ anh đang dựa vào ghế làm việc, hai đùi bắt chéo để lên bàn làm việc, nhắm mắt lại như đang suy nghĩ gì đó, lại giống như đã ngủ say, anh nghe tiếng mở cửa, cũng mở mắt theo, để chân xuống.
Chân Chu chậm rãi tới gần anh, mang theo lo lắng, nhẹ giọng hỏi. "Anh sao thế? Xảy ra chuyện gì?"