Chuyên Gia Chữa Trị

Chương 39:




Trước khi tới Hãn Văn, đã từng có nhà xuất bản nổi tiếng ở Bắc Đô tới tìm Lục Viễn. Nhà xuất bản này đã từng có nhiều loại sách bán chạy với lượng tiêu thụ khoảng vài trăm vạn bản, nhìn thoáng qua đã thấy được khí chất đặc biệt ở Lục Viễn. Lúc ấy, Lục Viễn đang viết một bộ sách phân tích tâm lý, quyển sách này anh đã bắt đầu viết từ khi đang học đại học, với một phương thức hoàn toàn mới có thể phân tích được đủ các biểu hiện và hành động khác nhau trong chuyện tình cảm. Thời điểm mới tiếp xúc, nhà sản xuất kia nói hy vọng Lục Viễn có thể viết về tâm lý học nên dễ hiểu hơn. Họ có thể làm cho quyển sách này bán chạy.
Khi đó, Lục Viễn không quan tâm tới thành danh, anh không phải một thương nhân, cũng không cần nhiều tiền, sách bán chạy đối với anh mà nói không quan trọng bằng chất lượng của quyển sách ấy. Sau khi trở về từ Hãn Văn, suy nghĩ của anh đã thay đổi rất nhiều.
Có lẽ trước đó anh đã quá cứng nhắc rồi. Anh nghĩ ngay từ đầu chỉ muốn giúp đỡ người khác, nếu như anh viết sách cho mọi người hiểu và thậm chí là yêu thích, vậy đó chẳng phải là một thành tựu của anh sao?
Năng suất làm việc của nhà xuất bản kia cũng rất nhanh nhạy, nhanh chóng hợp tác cùng đài truyền hình Giang Bắc, đưa Lục Viễn vào chương trình "Tuyên truyền". Ban đầu hai kỳ chương trình và kịch bản gốc đều do đài truyền hình biên tập, lúc ấy Lục Viễn chăm chú và nghiêm túc kể những câu chuyện hoàn toàn trái ngược tạo nên một cảm giác hài hước, chương trình đó nhanh chóng được lan truyền đi.
So với trước kia anh chọc cười rất tệ, thì bây giờ Lục Viễn lại thực sự nổi tiếng. Nhưng đối với bản thân anh, thật ra chẳng có thay đổi gì.
Xong chương trình, chưa ra khỏi đài truyền hình, đúng lúc anh nhìn thấy Tô Linh Uẩn đang đứng ở cổng. Cô đã tới đây khá sớm, luôn ngồi chờ anh trong quán cà phê gần đài truyền hình.
Tô Linh Uẩn rất khác biệt với những cô gái khác. Cô không hề yếu đuối, lại rất trầm tĩnh và dịu dàng, có thể nói không quá thì cô cũng khá giống với một nhân vật trong tiểu thuyết.
Có lúc Lục Viễn cũng có hứng thú tìm kiếm khuyết điểm của cô, nhưng anh không thể nào tìm ra.
Đi ra khỏi thang máy, Lục Viễn cứ nhìn bóng lưng Tô Linh Uẩn, cô để mái tóc dài xõa xuống, luôn mặc quần áo ba màu trắng, đen và xám, nhìn rất ưu nhã và có khí chất. So với phong cách ăn mặc tùy tiện của Văn Thố ra ngoài thật sự rất khác nhau.
Có lẽ là bởi vì Văn Thố rất tùy tiện, cho nên thỉnh thoảng khi cô ăn mặc tử tế, khiến cho Lục Viễn không thể dời mắt khỏi cô.
Nghĩ như vậy, Lục Viễn bỗng cảm thấy mình thật bỉ ổi. Anh đã có một bạn gái xinh đẹp như vậy, sao còn nghĩ tới người khác nữa chứ?
Không biết có phải do nhớ lại quan hệ trước đây với Văn Thố, rồi nhìn Tô Linh Uẩn đi đằng xa, anh cảm thấy hai người nhìn rất giống nhau.
Thấy Lục Viễn ra ngoài, Tô Linh Uẩn mỉm cười chào anh.
Lục Viễn nhìn đồng hồ nói: "Tối nay đi ăn với nhiều người, em có để ý không?"
Tô Linh Uẩn mỉm cười: "Anh đưa em đi giới thiệu với bạn hả?"
Lục Viễn hơi lúng túng, gãi đầu: "Cũng không phải.... Đây chẳng phải là vẫn chưa có cơ hội sao?"
"Không cần giải thích..., em hiểu."
Lục Viễn không nói gì nữa, Tô Linh Uẩn cũng không hỏi nữa. Hai người có thể trở thành bạn thân, có thể cùng nhau đi ăn, đi xem phim, đi dạo, nhưng từ yêu thì luôn luôn chỉ là một chủ đề.
Tần Tiền là một tên đại thô kệch, lại hẹn đi ăn thịt dê nướng, Lục Viễn quan sát quán ăn, đầu tiên là theo bản năng nhìn Tô Linh Uẩn một cái, thấy cô vẫn cười, mới theo Tần Tiền đi vào.
Sau khi Lục Viễn giới thiệu hai người với nhau, thịt dê đã tới nơi, anh thấy xấu hổ vì Tần Tiền vội vàng cầm miếng xương lên bắt đầu cúi đầu gặm. Thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn Lục Viễn và Tô Linh Uẩn.
"Nhìn cái gì chứ?"
Tần Tiền ngại ngần cười một tiếng: "Tớ đang có một cảm giác."
"Cảm giác cái gì?"
"Sao cậu luôn gặp được người đẹp chứ? Còn khiến người đẹp thích cậu nữa?"
Tô Linh Uẩn để đũa xuống, hứng thú hỏi: "Xem ra lịch sử tình trường của Lục Viễn cũng không ít hả?"
Tần Tiền giờ mới biết mình đã nói sai, nhanh chóng hòa giải: "Cũng không phải, đều là người khác theo đuổi Lục Viễn thôi, nhưng Lục Viễn thà chết cũng không chấp nhận, vẫn luôn chờ đợi cô mà."
Tô Linh Uẩn nhìn Lục Viễn, ánh mắt nhìn đầy ẩn ý, cô tự nhiên cúi gần về phía Lục Viễn, vẻ mặt ghen tị, nhẹ nhàng hỏi: "Có thật không?"
Lục Viễn hơi sửng sốt, nhất thời không biết trả lời thế nào. Tô Linh Uẩn thấy anh không biết nói gì, vẻ mặt cũng dần thay đổi.
Tần Tiền thấy bầu không khí không tốt, lập tức cầm ly rượu lên: "Nào nào, cụng li đi, ăn mừng chúng ta đã hết kiếp cô đơn rồi." Nói xong tiếp tục mặt dày nói đùa: "Ý tôi là trước ba mươi tuổi tôi chưa có người yêu, rồi cũng sẽ gặp được người thích hợp mà thôi."
Lục Viễn không nhịn được cảm thấy khinh bỉ: "Tớ biết là cậu luôn không muốn an phận nữa."
Tần Tiền cười lớn: "Đúng là vậy sao?"
..d.i.e.n.da.n.l.e.quy.don....
Ăn xong, Tần Tiền uống rượu say nên không thể lái xe. Lục Viễn đành đưa Tô Linh Uẩn về nhà trước rồi mới đưa Tần Tiền về.
Sau khi Tô Linh Uẩn xuống xe, Tần Tiền đột nhiên trở nên tỉnh táo, ngồi phịch dậy trên ghế, xoa thái dương nói: "Không biết tại sao, ở trước mặt cô gái này tớ luôn cảm thấy có áp lực rất lớn."
Lục Viễn nhíu mày: "Tại sao?"
"Không biết nữa, cảm giác cô ấy cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu, nhưng lại không nói gì. Làm gì cũng giống như có lỗi với cô ấy." Tần Tiền nhìn Lục Viễn nói: "Cậu tìm cô ấy ở đâu thế?"
"Như vậy không tốt sao?" Lục Viễn nói: "Nhiều chuyện."
"Cậu thật sự sẽ kết hôn với cô ấy hả?"
Lục Viễn dò xét hỏi ngược lại: "Không thể được hả? Mẹ tớ nói cô ấy chưa từng yêu ai, chỉ có một mình tớ."
Tần Tiền khổ sở gãi đầu: "Không biết nói thế nào. Thật sự kém xa người ấy. Người ấy nói thế nào nhỉ, thoạt nhìn thì thấy là băng, thật ra trong lòng cô ấy đều là ánh mặt trời. Cô gái này thì xem ra cười thì rất rạng rỡ, nhưng quen biết rồi thì cảm thấy rất u ám."
Lục Viễn không nhịn được cười: "Cậu lúc nào cũng nhìn ra được."
"Cậu không hiểu, tớ thấy là cậu cũng không để ý."
Lục Viễn giữ tay lái. Rất dễ dàng nhớ lại cái nhăn mày và nụ cười của Văn Thố, cũng đồng ý với nhận xét của Tần Tiền. Lại nghĩ tới dáng vẻ của Tô Linh Uẩn, nhưng lại cảm thấy mơ hồ, rõ ràng mới vừa gặp cô.
Chắc cũng như lời Tần Tiền nói, anh không để tâm thôi.
"Còn chưa bàn luận chuyện cưới hỏi, cũng không tồi tệ đến mức chia tay. Chỉ là mối quan hệ bình thường thôi."
"Là thế nào?" Tần Tiền không có ý tốt hỏi: "Đến cấp độ nào rồi hả?"
Lục Viễn nhíu mày: "Cậu bị bệnh rồi hả, nói linh tinh cái gì thế?"
"Tớ có bệnh còn cậu thì không bệnh hả?" Tần Tiền kinh ngạc: "Đã bao nhiêu tuổi rồi, chẳng lẽ nói tới chuyện yêu đương chỉ là nắm tay và hôn môi thôi hả?"
Những câu nói này liền đánh thức Lục Viễn. Quen biết với Tô Linh Uẩn cho tới nay, anh thậm chí còn chưa từng chủ động nắm tay Tô Linh Uẩn. Mỗi lần đều là cô chủ động kéo tay anh.
Hôn, cũng chỉ là hôn lên má, còn là thời điểm Tô Linh Uẩn vui vẻ chủ động. Nói tới qua đêm, cô cũng đã từng ám chỉ tới, nhưng Lục Viễn cũng hoàn toàn không có nói tiếp đến.
Nhớ lại, Lục Viễn thật đúng là một người đàn ông không hiểu phong tình.
Tần Tiền nhìn nét mặt Lục Viễn, lắc đầu: "Thôi đi, chớ gieo họa cho các cô gái khác, cậu nên chia tay đi."
"Tớ làm sao?"
"Cậu căn bản cũng không thích người ta, nói đến yêu mà không tập trung, một cô gái thông minh như vậy, cậu cho rằng người ta không nhìn ra chắc?"
"Tớ cảm thấy là mình đã rất tập trung rồi." Lục Viễn hơi hoang mang: "Đi đâu cũng nhớ mua quà cho cô ấy. Ngày lễ đều nhớ gửi tin nhắn cho cô ấy. Chỉ cần có thời gian tớ sẽ đi chơi cũng cô ấy. Như vậy không phải là yêu sao?"
Tần Tiền trừng mắt nhìn, nổi giận: "Tớ thấy là cậu giống như mấy người bạn trai thuê 30, 100 đồng trên mạng. Loại này số lượng lớn nên chẳng đáng giá chút nào. Để ý, cậu có hiểu cái gì gọi là để ý hay không?"
Lục viễn không hề tức giận, trái lại còn nở nụ cười: "Vậy cậu nói xem để ý là thế nào?"
"Như thế nào hả?" Tần Tiền suy nghĩ một lúc rồi nói: "Phải là bằng tốt nghiệp cũng không xứng bằng, nghe người ta nói đi Hãn Văn, cái gì cũng không quan tâm, không để tâm tới quá khứ của người ta, phát hiện bạn trai người ta chưa chết, vì muốn thành toàn cho hai người kia, rõ ràng yêu muốn chết đi còn làm việc nghĩa trở về một mình."
"Tớ thấy ít nhất phải như thế mới gọi là để ý."
...d-i-e-n-da-n-l-e-q-u-y-'-d-0-^n...
Tần Tiền về đến nhà, trước khi xuống xe, anh ta thần bí lấy một túi nylon đặt vào trong xe Lục Viễn: "Vừa rồi hai người đi tính tiền, tôi thấy có người bán cái này nên mua một xiên." Tần Tiền chế nhạo: "Người ấy đưa tới tớ ăn hết rồi, mua một xiên trả lại cho cậu, dù sao cũng ăn giống nhau, nên không khác gì đâu."
Một mình trở về, từ bãi đậu xe vào trong nhà, gặm hết xiên kẹo Tần Tiền vừa cho. Càng ăn càng cảm thấy ăn không vào. Thật không biết lúc ấy rốt cuộc Văn Thố thèm cái gì, cái món này chua chết đi được.
Cô đưa xiên kẹo hồ lô cho Tần Tiền, rốt cuộc là gửi cho anh cái gì đây?
Để nhớ lại lúc ở Hãn Văn sao? Nghĩ rằng anh đã quên rồi?
Anh đã cố gắng quên đi, nhưng tất cả cố gắng ấy của anh đếu thất bại.
Nửa năm qua cô từng nhiều lần tới tìm Tần Tiền, chắc hẳn là muốn tự mình nói xin lỗi. Lục Viễn luôn luôn trốn tránh, anh thật sự không muốn chính tai nghe lời xin lỗi của cô.
Ít nhất thì anh còn có thể giả vờ là mình đang dần buông tay, thay vì chống lại nó một cách vô dụng.
Tắm rửa xong liếc mắt nhìn đồng hồ, đã mười một giờ. Trước khi ngủ, anh kiểm tra lại một số thư điện tử, bưu kiện hơi nhiều, có sinh viên gửi tới, có nhà xuất bản gửi tới, còn có một số người thăm hỏi và quảng cáo.
Tốn nửa giờ để giải quyết nghi vấn của sinh viên, thầy giáo là chức vụ của anh, có thời gian chắc chắn phải trả lời lại.
Trước khi ngủ, anh vào diễn đàn một lát, nhìn qua một loạt lời mời kết bạn, trong đó có một người không có hình đại diện khiến Lục Viễn có chút ấn tượng.
Người này đã liên tục mỗi ngày nhắn tin cho anh, giới thiệu là một phóng viên, Lục Viễn đã từ chối n lần, nhưng người này vẫn không buông tha.
Thật là một con người cố chấp, mọi người đều có công việc riêng, cũng không dễ dàng gì.
Lục Viễn đành kìm nén cảm xúc, nhấn đồng ý thêm bạn.
Giang Bắc không phải là nơi tốt nhất. Về đời sống cũng không phải là cao nhất cả nước, hoàn toàn thua kém Giang Nam, giáo dục miễn cưỡng có thể đứng trong top mà thôi. Mấy năm này Giang Bắc không có nhân tài, tới tới lui lui cũng không còn có mấy doanh nhân lớn nữa. Gần đây truyền hình Giang Bắc có chương trình đối mặt với tình cảm có một nhân vật lớn. Thông qua chương trình này, Lục Viễn trở thành chú gà con mới nổi, bốn bề truyền thông đều như ong vỡ tổ, muốn độc quyền phỏng vấn anh. Nhưng Lục Viễn cũng khá lạnh nhạt, không chịu chấp nhận cho truyền thông phỏng vấn.
Theo tin tức nội bộ, sách xuất bản của anh giao cho tạp chí Bắc Đô phối hợp tuyên tuyền.
Sếp lớn đã không ngừng gây áp lực, khiến Văn Thố đành nhắm mắt nhận trọng trách này. Hiện nay tạp chí Giang Bắc cũng chưa thu phục Lục Viễn, nếu như cô làm được vụ này thì việc tăng chức và tăng lương không còn là giấc mơ nữa rồi.
Trải qua một số thủ đoạn lấy được tài khoản của Lục Viễn, nhắn tin cho anh n lần nhưng anh đều không đồng ý.
Văn Thố không nhịn được châm chọc trong lòng: đến bây giờ còn kiêu ngạo, anh ta điên rồi sao?
Nhưng cô hiểu rõ, trái lại, càng không đồng ý thì cô càng phải tấn công, cuối cùng cô cũng kết bạn thành công, anh càng cự tuyệt cô càng tràn đầy ý chí, nhất định không thể từ bỏ.
Hôm nay trước lúc ngủ, cô mở điện thoại vào ứng dụng, gần đây nhận được tin nhắn từ chối đã thành thói quen, nhưng phản ứng đầu tiên khi cô vừa vào là phải kết bạn với Lục Viễn. Nhưng không nghĩ rằng cô còn chưa gửi thêm tin nhắn nào cho anh, cô chợt liếc mắt nhìn thấy một thông báo: "luyuan123 đã trở thành bạn bè ".
What? Văn Thố không nhịn được muốn reo hò lên, thành công rồi sao? Lục Viễn cũng không quá cẩn thận, cô còn tưởng rằng tối thiểu phải tấn công cả tháng đấy.
Vừa thêm Lục Viễn vào, Văn Thố không thể chờ đợi nhìn xem đám bạn của anh một lần. Danh sách bạn và tên của anh đúng là quá nhàm chán, quả thật Văn Thố thấy ngoại trừ chia sẻ vẫn là chia sẻ, tất cả đều là canh gà tâm linh, còn có một số bài viết khoa học, khiến người ta không muốn nhìn vào đó nữa.
Có duy nhất một mở đầu, phía trên chỉ có ngày tháng, chẳng biết điều đó nhắc tới cái gì.
Cô mở khung nhắn tin, bắt đầu gõ một đống chữ lớn giới thiệu mình là một phóng viên muốn phỏng vấn... cuối cùng vì quá hồi hộp nên xóa hết đi, chỉ gõ một chữ "hello" rồi gửi đi.
Văn Thố chờ đợi hồi lâu, đứng ngồi không yên, anh vẫn không trả lời. Trong đầu suy nghĩ đủ tình huống có thể, cuối cùng bắt đầu lo sợ, chẳng lẽ anh biết tài khoản này chính là cô? Cho nên mới không nói lời nào?
Văn Thố nghĩ tới khả năng này nên buồn bã không ngủ được, ôm điện thoại lăn qua lộn lại trên giường.
Một đêm ngủ không ngon kết quả chính là một đôi mắt gấu mèo thâm quầng. Buổi sáng đi như hồn ma đến nhà vệ sinh, vắt trên cổ cái khăn lông sạch khiến mẹ cô sợ hết hồn.
"Tối hôm qua con lại thức đêm soạn bản thảo hả?" Nửa năm qua Văn Thố không tìm đến cái chết nữa, bắt đầu một công việc bình thường, mẹ cô rất vui mừng, hai mẹ con lại trở về cuộc sống yên ổn bình thường. Bà đau lòng nhìn Văn Thố nói: "Bảo con từ chức đi con vẫn không vâng lời, tại sao phải làm việc mệt mỏi như vậy, còn không phải chuyên ngành của mình nữa."
Thấy mẹ lại bắt đầu càu nhàu, Văn Thố vội nói lảng sang chuyện khác: "Mẹ, mẹ rảnh rỗi như vậy từ khi nào, mẹ đã dành quá nhiều thời gian chăm sóc cho con rồi." Văn Thố than phiền: "Hay mẹ tìm một nửa của mẹ đi? Có người đó, phân tán một chút chú ý đi giúp con."
Bà gõ vào đầu Văn Thố: "Một mình con hai mươi mấy tuổi rồi còn chưa nói tới chuyện yêu đương, lại còn thúc giục mẹ bốn mươi năm mươi tuổi sắp xuống mồ rồi còn tìm ai? Con tốt quá nhỉ?"
Văn Thố đánh răng, nhìn qua gương nịnh nọt nói: "Chúng ta cùng nhau cố gắng chứ sao."
Bà liếc mắt nhìn Văn Thố, tựa như quả quyết nói: "Lần trước mẹ nói với con về cậu nam sinh kia, con vẫn chưa có ý định gặp lại hả?"
Văn Thố nhổ bọt kem đánh răng, mơ hồ nhìn mẹ: "Ai cơ?"
Vẻ mặt mẹ cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn): "Vậy là con muốn cô đơn tới già hả? Mẹ chưa kết hôn còn có một đứa con, còn con thì sao hả? Con cô đơn như vậy, mẹ chết rồi thì con sống với ai?"
Văn Thố đảo mắt, nói: "Vậy nếu không thì con cũng có em bé nhé?"
Mẹ cô lại gõ vào đầu cô: "Con lại nói bậy."
Văn Thố uất ức cắn răng nói: "Mẹ đây là chỉ cho phép châu quan đốt lửa, không cho phép dân chúng đốt đèn (*)."
Văn Thố định nói tiếp, điện thoại di động bỗng rung lên, cô nhận được một tin nhắn. Theo bản năng liếc nhìn màn hình điện thoại, tin nhắc của luyuan123.
Kem đánh răng trong mồm cô cũng không nhổ ra, vội vàng mở ra nhìn.
Chỉ thấy trên đó viết: [Xin lỗi, hôm qua tôi ngủ quên mất, xin hỏi ai vậy?"
Rõ ràng đều là chữ hán, Văn Thố lại cảm thấy không hiểu, cô hoảng loạn suốt đêm tại sao anh không hồi âm, kết quả anh chỉ giải thích qua loa như vậy, cuối cùng còn hỏi cô là ai.
Anh ngủ một đêm liền mất trí nhớ sao? Không phải đã nhắn là phóng viên rồi sao! Phóng viên a!!!!
Văn Thố bực mình nuốt trôi cục tức, không để ý trực tiếp nuốt luôn cả bọt kem đánh răng xuống.
Chính là như vậy, một ngày hết sức đen đủi bắt đầu.
Bởi vì trước đó Văn Thố từng công khai nhắn cho Lục Viễn n tin, Lục Viễn cũng không trả lời, cho nên lần này thật vất vả mới thêm bạn với Lục Viễn, nên Văn Thố trở nên cực kỳ cẩn thận, bây giờ anh đúng là một đại thiếu gia của cô, nếu anh mất hứng kéo cô vào bóng tối, cô có lời muốn nói cũng không thể có cơ hội để nói.
Suy nghĩ cả buổi sáng, Văn Thố rốt cuộc cũng viết được một tin nhắn rất khiêm tốn và mẫu mực giới thiệu mình, giới thiệu ý đồ mục đích, gửi cho Lục Viễn. Đại ý chính là muốn thăm hỏi, không cần gặp mặt, nhắn tin thôi cũng được, rồi họ sẽ đăng lên tạp chí.
Lần này Lục Viễn trả lời rất nhanh. Văn Thố nhìn tin nhắn, thật là lời ít mà ý nhiều.
Một chữ ----- [ừ].
Văn Thố ôm điện thoại quả thật rất muốn mắng chửi. Bây giờ Lục Viễn thực sự quá kiêu ngạo rồi!
Tính cách này của anh không hề báo trước đột nhiên thay đổi, Văn Thố thật đúng là có điểm không thể thích ứng, kìm nén châm chọc và kích động, cô lại nhắn tin muốn xác định thời gian. Một lát sau Lục Viễn nhắn lại mấy con số.
Rõ là một, chữ, không, nói, nhiều.
Quả nhiên người thành công thật bất đồng, tích chữ như vàng, dù sao nói tùy tiện cũng có thể kiếm ra tiền, không giống những người khác.
Mang theo "oán niệm" đối với Lục Viễn, Văn Thố ra sức chiến đấu kiên cường, nhập đầu vào công việc, nhanh chóng hoàn thành kết thúc công việc.
Buổi chiều cô có một buổi phỏng vấn, là một ông chủ kiêm nhà từ thiện từ Giang Bắc, ông nói rằng kiếm được tiền thì tám phần đều dành cho việc từ thiện, rất nổi tiếng cả ở Giang Bắc cũng như cả nước.
Người này rất khó hẹn, khắp nơi đều có người ca tụng công đức của ông ta, một số nhân viên đã liên hệ nhưng đều mệt mỏi rồi. Nhưng Emma đích thân mời gọi mới hẹn được.
Thực ra ngày đó đã định sẵn là trước sau sẽ gặp xui xẻo. Nhưng khi đó Văn Thố còn chưa cảm nhận được.
Ngày đó, cô mặc một bộ quần áo đi phỏng vấn bình thường, áo khoác, quần tím, một đôi giày dễ đi, tóc buộc cao. Theo phép tắc, phải trang điểm một chút.
Cầm máy ghi âm và tập tài liệu tới công ty người ta, ngồi đợi gần nửa giờ ngoài phòng làm việc tổng giám đốc mới nhìn thấy một người phụ nữ đi từ trong đó ra, cũng không biết đã làm gì, người phụ nữ ấy mặt đỏ ửng lên, nhìn thấy Văn Thố chờ ở ngoài, ban đầu hơi sửng sốt, sau đó sửa sang quần áo lại rồi ngẩng cao đầu đi khỏi.
Đợi một lát, thư ký thông báo Văn Thố đi vào.
Đó là lần đầu tiên Văn Thố nhìn thấy nhà từ thiện này, trên báo cũng không khác biệt lắm, đầu hói, béo mập, cười rất bỉ ổi.
Khi nhìn thấy Văn Thố, hắn bắt đầu nói khoác, Văn Thố vẫn ghi chép soạt soạt.
Văn Thố mải chú ý tới việc phỏng vấn, cho tới khi ông ta đứng dậy, cô cũng không biết.
Hắn ta mỉm cười đi từng bước về phía Văn Thố, tay cầm máy ghi âm để trên bàn, tắt đi.
Vẻ mặt Văn Thố khó hiểu nhìn hắn. Hắn ta vẫn cười, tay hắn múp míp vỗ lên vai Văn Thố, tử tế hỏi: "Cô Văn, cô làm phóng viên một tháng lương kiếm được bao nhiêu?"
Văn Thố cảnh giác nhìn chằm chằm hắn. Trong mắt ông ta ánh lên, giống như chó nhìn thấy thịt. Trong chốc lát hiểu ra được ý đồ của hắn. Nhất thời quay lại nhìn, chỉ cảm thấy thật đáng ghê tởm.
"Chúng ta có thể tiếp tục phỏng vấn không?" Văn Thố lạnh nhạt nói.
Ông ta lại không có phản ứng gì, ngược lại còn cười vô sỉ: "Vừa rồi cũng làm phỏng vấn, thấy hơi mệt mỏi, trước tiên chúng ta có thể trò chuyện một chút."
Văn Thố nhìn hắn, ngay sau đó không nói một lời thu dọn tài liệu và máy ghi âm.
"Nếu hôm nay ông mệt thì tôi xin phép hẹn hôm khác." Nói xong đứng dậy rời đi.
Người đàn ông kia bị Văn Thố kiên quyết cự tuyệt nên nảy sinh tức giận, đàn ông có tiền có quyền luôn cho rằng phụ nữ từ chối là muốn lạt mềm buộc chặt. Hắn kéo thân thể mập mạp đến ôm lấy Văn Thố.
Văn Thố đẩy hắn hai cái nhưng hắn không tránh ra. Một cước đá về phía sau định đá hắn, kết quả không đá trúng, vô cùng tức giận quát: "Buông tôi ra! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!"
"Anh rất thích tính khí dữ dội này của em, đừng lo lắng, anh sẽ cho em rất nhiều tiền." Nói xong, hắn đưa mặt lại gần.
Văn Thố ghê tởm sắp chết rồi, đang muốn hét lên, cửa phòng làm việc đột nhiên bị phá ra.
Một đám người không biết từ đâu đến vọt vào, đám người kia tự động tránh ra một vị trí, một người phụ nữ trung niên ăn mặc tử tế hung hăng đi vào.
Hắn ta vừa nhìn thấy người phụ nữ kia, lập tức buông Văn Thố ra, lui về phía sau mấy bước lớn: "Vợ yêu! Sao em lại tới đây?"
Không đợi Văn Thố kịp phản ứng, người phụ nữ kia đi đến hai bước, giáng xuống một cái tát. Khá lắm, sức mạnh quá ghê gớm, đuôi tóc buộc lên của Văn Thố bị một lực kéo lệch đi.
"Đồ đê tiện." Trong mắt người phụ nữ ấy như có độc: "Có những con người hèn hạ như mày, xã hội này mới bị phá hỏng hết cả."
Văn Thố không cách nào hình dung được tâm trạng phức tạp và khuấy động lúc ấy. Là do tên đầu heo kia hay là người vợ tới "bắt gian" trước mặt đây?
Văn Thố nổi giận kéo tay áo lên, "Bà nói ai là tiểu tam? Bà nói tôi là tiểu tam sao?" Văn Thố quay đầu lại nhìn tên đầu heo lại cảm thấy sự tức giận dâng trào: "Bà có thể sỉ nhục nhân cách của tôi, nhưng bà không thể sỉ nhục ánh mắt nhìn người của tôi."
"Con tiện nhân này, mày nói cái gì hả?"
Văn Thố ưỡn ngực, ngẩng cao đầu nói: "Đến đây đi, hôm nay tôi không sống chết với bà tôi không phải là người!"
Nói xong, Văn Thố đã xông tới, nắm lấy tóc của bà vợ, bà ta hét chói tai vang khắp cả gian phòng làm việc. Vợ tên mập cũng phản ứng rất nhanh, lập tức nắm lại tóc Văn Thố.
Cảnh hai người phụ nữ đánh nhau thật sự rất mất mặt, tất cả mọi người trong ấy đều ngây người ra, quên mất phải phản ứng làm sao.
Bà vợ phản ứng kịp thời, lập tức gọi người cùng với tên mập tới giúp một tay.
Mọi người xung quanh xông đến, ba chân bốn cẳng tách hai người ra, khống chế Văn Thố.
Tóc bà vợ đã bị Văn Thố tóc rụng xuống không ít, tức giận hét lên: "Đánh con tiện nhân này cho tao!"
Một người đàn ông giữ chặt tay Văn Thố, người còn lại đi từng bước một tới. Văn Thố thấy mình không đánh lại được nhiều đàn ông như vậy, nhiều người đứng xung quanh. Trong lòng hoảng sợ, nhưng miệng vẫn ngoan cố nói: "Các người dám động đến tôi xem? Tôi sẽ kiện các người !"
"Chết đến nơi còn mạnh miệng, hôm nay tao sẽ cho mày biết người cướp chồng người khác sẽ có kết quả thế nào."
"Tôi nhổ vào! Bà đang sỉ nhục ai đấy hả!"
"Cởi hết quần áo đánh nó cho tao!"
"Bà dám!"
......
Cô tuyệt đối không ngờ, một người bạn trai cũng không có, cư nhiên lại bị coi là tiểu tam bị xử lý.
Ba chân bốn cẳng giãy dụa, Văn Thố liều mạng che quần áo của mình. Lộ ra khá nhiều rồi, cô sẽ không thể che mãi được.
"Dừng tay!" Một giọng nói quen thuộc vang lên, Văn Thố theo bản năng nhìn về phía nơi phát ra giọng nói ấy, chỉ thấy một bóng dáng giữa đám người kia.
Văn Thố nghĩ, có lẽ là cô đang mơ.
Chỉ có trong mơ mới có thể hỗn loạn như vậy.
Chỉ có trong mơ mới có thể bị thảm hại, rồi được hoàng tử cứu vớt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.