Chuyện Lạ Sau Phố Yêu

Chương 30: Cửa hàng thư pháp mê tình (9)




Edit: Linqq
Hiểu Hạ liền vội vàng nói: “Tôi quen rồi, xin lỗi.”
Quan Lâm lắc đầu: “Không sao cả, cô vẫn nhớ tôi là sếp cũ, tôi rất cảm động. Rất nhiều người ở công ty gặp tôi là đi đường vòng, sợ đến gần tôi sẽ khiến Tiêu Nam không vui.”
Hiểu Hạ không biết nên nói gì cho phải, nhìn đồ ăn trong mâm, trầm mặc, Đại Mao tới giúp cô giải vây: “Thưa cô, cô có uống gì không?”
Quan Lâm không để ý tới cậu, nhìn chằm chằm Hiểu Hạ: “Đầu tiên tôi ly hôn, sau đó thất nghiệp, có phải rất thảm hay không? Cô mời tôi ly cà phê đi.”
Hiểu Hạ liền vội vàng nói được, Quan Lâm cười cười: “Vậy cho một chén cà phê Ireland.” Cười xong lại thở dài: “Lúc công ty đuổi tôi, mặc dù trái tim băng giá, nhưng tôi vẫn có lòng tin mãnh liệt, tôi cảm thấy tôi có mười năm kinh nghiệm giao tiếp phong phú, việc tìm được một công việc ưng ý chỉ là chuyện trong vài phút. Đi ra khỏi mới biết lòng người dễ thay đổi, ở công ty nhiều năm như vậy, cũng đã quen thuộc với nơi đó, cảm thấy rằng bản thân rất khó để thay đổi suy nghĩ. Những công ty khác muốn bồi dưỡng những người trẻ tuổi, tư duy phóng khoáng, tiền lương thì tương đối thấp. Còn những mối quan hệ của tôi, chỉ bởi vì hàng năm tôi nắm giữ dự toán hơn một tỷ của công ty…”
Quan Lâm quay đầu nhìn Đại Mao: “Có thể hút thuốc không?” Đại Mao lắc đầu nói xin lỗi, Quan Lâm cười cười: “Gần đây tôi say mê hút thuốc uống rượu, như vậy có thể tạm thời quên đi phiền não, mấy chục năm thuận buồm xuôi gió, cuối cùng lại bị một đứa trẻ đùa giỡn.”
Quan Lâm không cần đồng tình, Hiểu Hạ cũng không thể giúp cô ấy, cúi đầu không biết nên nói gì, chân tay có chút luống cuống.
Đại Mao tới cười nói: “Cái bàn này hơi bừa, tôi dọn dẹp một chút, mời cô qua bên kia.” Quan Lâm lắc đầu: “Chỗ này là được rồi.” Đại Mao vừa cười vừa nói: “Hiểu Hạ mới ăn được một ít cơm, để cô ấy ăn xong rồi nói chuyện tiếp nhé?”
Quan Lâm cười cười: “Tôi ngồi đây không ảnh hưởng đến việc cô ấy ăn cơm, Hiểu Hạ, cô ăn đi.” Tiểu Nhung cách một cái quầy bar gọi: “Hiểu Hạ, vào phòng bếp rửa chén đi, cô chỉ lo nói chuyện phiếm thôi, ngồi một chút rồi lại đi làm, vẫn là tôi phải rửa.”
Hiểu Hạ bận bịu trả lời Quan Lâm: “Tôi làm công cho bọn họ, bọn họ bao tôi bữa trưa. Tôi đi rửa chén, chị cứ ngồi ở đây, đợi tôi làm xong rồi nói chuyện tiếp.”
Hiểu Hạ nhanh như chớp tiến vào phòng bếp, Tiểu Nhung kéo một cái ghế đến: “Cứ ăn xong đi đã, lát nữa tôi sẽ đuổi Quan Lâm đi.”
Hiểu Hạ thở một hơi, trong mắt của cô, Quan Lâm là bạch cốt tinh ở nơi làm việc, trong công việc tự tin già dặn, sau giờ làm thì quyến rũ mê người, hôm nay cô ta lại giãi bày với cô, tóc tai rối tung, mặc trên người bộ áo lông màu xám, tinh thần uể oải, sắc mặt vàng vọt, trạng thái tinh thần này, rất khó tìm được công việc phù hợp.
Tiểu Nhung đi ra xem Quan Lâm, suy nghĩ xem tìm cách gì để đuổi cô ta đi, đúng lúc Địch Dã trở về, Tiểu Nhung gọi một tiếng bố, chỉ về phía Quan Lâm, thấp giọng nói: “Vị khách bên kia là sếp cũ của Hiểu Hạ, chính là cái người bị sa thải, cô ta không ngừng than phiền với Hiểu Hạ, Hiểu Hạ rất xấu hổ, cũng thấy khó xử.”
Địch Dã đi về phía Quan Lâm, mỉm cười nói: “Thật xin lỗi cô, buổi chiều cửa hàng tạm thời có việc phải đóng cửa nửa ngày, tôi sẽ gói cà phê mang về cho cô, không cần phải trả tiền, tôi mời.”
Quan Lâm ngẩng đầu, nhìn thấy Địch Dã thì trong mắt lóe lên kinh ngạc, hai tay sửa sang lại mái tóc, chỉnh lại áo lông dúm dó trên người, trên mặt nở nụ cười khéo léo: “Thật sao? Cách bày trí của cửa hàng khiến tôi vô cùng thích thú, còn muốn ngồi thêm một chút, thật đáng tiếc, vậy lần sau tôi lại đến.”
Nói xong đứng dậy, vươn tay về phía Địch Dã: “Tôi là Quan Lâm, Quan trong Quan công, chữ Vương bên cạnh gấp đôi thành Lâm.” Địch Dã vươn tay, nhẹ nắm một chút đầu ngón tay của cô ta rồi thả ra: “Địch Dã.”
Quan Lâm cười nói: “Khuyển lửa trong Địch? Hoang dã trong Dã?” Địch Dã gật đầu, Quan Lâm vẫy tay với anh: “Ông chủ Địch, rất vui được làm quen, hẹn mai gặp lại.”
Đại Mao nhanh tay thu dọn cốc cà phê, gói lại đưa cho cô ta, Quan Lâm ưu nhã cười cảm ơn, Đại Mao đưa cô ta ra cửa, thở dài lắc đầu, ngày mai gặp lại? Gặp Hiểu Hạ hay là bố?
Địch Dã tiến vào phòng bếp nhìn Hiểu Hạ: “Em đã từng đắc tội với Quan Lâm?” Hiểu Hạ lắc đầu: “Đâu có, tôi mới chỉ vào văn phòng của cô ấy một lần, cô ấy cũng không phải cấp trên trực tiếp của tôi, ngoại trừ họp thì gặp mặt mới chào hỏi. Tôi cũng không biết vì sao cô ấy lại nói nhiều với tôi như vậy, có thể là gần đây chuyện không như ý, cần tìm người thổ lộ, vừa vặn gặp phải tôi.”
Địch Dã lắc đầu: “Không đúng, cô ấy rất kiêu ngạo, không phải người tùy ý tìm người khác kể khổ, cô ấy đi về phía em.” Hiểu Hạ mờ mịt: “Sao lại đi về phía tôi?”
Địch Dã trầm tư: “Cứ kệ cô ấy thôi, ba ngày sau em và Đại Mao hẹn ở bên ngoài, không nên đến cửa hàng nữa.” Hiểu Hạ nâng má lên: “Ba ngày không đến, tôi không quen.” Địch Dã liền cười: “Thôi được rồi, nghe lời đi.”
Hiểu Hạ ngẩn người, một câu này, sao nghe giống như bố vậy, thiếu việc xoa đầu nói ngoan nữa thôi. Đang nghĩ ngợi, đột nhiên Địch Dã đưa tay lên xoa đầu cô một cái: “Thật là khiến người khác phải lo lắng mà.” Hiểu Hạ ôm đầu bất mãn nói: “Cái gì đó, người ta cũng lớn rồi mà còn xoa đầu. Hôm nay tôi chỉ hơi sợ một chút thôi, nhưng anh cũng đừng lo lắng quá, Quan Lâm thì có thể làm gì tôi? Ba ngày sau tôi vẫn đến, tôi thật sự muốn xem rốt cuộc cô ấy muốn làm gì.”
Địch Dã nhìn cô gật đầu: “Cũng được, tự em đối phó đi, dù sao cũng có tôi ở bên cạnh quan sát rồi.”
Ngày hôm sau Quan Lâm không tới, Hiểu Hạ đắc ý nói với Địch Dã: “Là do anh quá mức lo lắng rồi, cô ấy chỉ ngẫu nhiên đi qua thôi, đúng lúc gặp phải tôi, trong lòng phiền muộn, cho nên mới thổ lộ ra, con người cũng có lúc không nhịn được.”
Địch Dã liền cười: “Em cảm thấy vì sao mà tôi phải lo lắng quá mức?”
“Còn phải hỏi sao.” Hiểu Hạ nhìn Đại Mao và Tiểu Nhung, “Thói quen của một người bố, tôi đã nói với anh rồi, hôm qua anh xoa đầu tôi, trong nháy mắt tôi cảm thấy anh là bố tôi.”
Địch Dã không nói gì, Hiểu Hạ còn nói: “Nói đến lo lắng quá mức, hai ngày nay tôi tăng ca, sau khi tan làm luôn cảm giác có người theo dõi mình, trên lưng giống như có gai đâm ở phía sau vậy, chính là loại cảm giác đó. Tôi nói chuyện với chị Hồng, chị ấy liền mua giúp tôi một bình xịt hơi cay, không biết có tác dụng hay không, nhưng đầu tiên là tôi có thêm chút can đảm rồi.”
Địch Dã vẫn không nói gì, Hiểu Hạ nắm lấy tay áo anh: “Nghĩ gì thế? Anh nói xem, nó có tác dụng không?” Địch Dã gật đầu: “Chắc chắn có, nhất định phải mang theo mỗi ngày, lúc dùng phải nhanh chóng chính xác.”
Hiểu Hạ cười nói: “Lát nữa hỏi La Hổ xem có vũ khí phòng thân lợi hai hay không, có thể thông qua bảo vệ là được.” Địch Dã phụ họa: “Nên hỏi.”
Nhắc tào tháo là tào tháo đến, La Hổ vội vàng chạy vào, thở hồng hộc hỏi: “Có nghe tin tức về Ngọc Họa chưa?”
Đại Mao và Tiểu Nhung nghe thấy liền đi tới, thêm cả Hiểu Hạ, bốn người tám ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm Địch Dã, Địch Dã ho nhẹ một tiếng: “Ừm, xin lỗi La Hổ, bàn đọc sách kia là tôi trộm, bởi vì mặt sau có dán một bức thư, Ngọc Họa vì muốn khiến tôi chú ý tới, nên đã để một chiếc đồng hồ nước dưới đáy bàn, đồng hồ nước chính là một cái máy cảm ứng, mỗi khi có người đi qua sẽ phát ra tiếng nước nhỏ giọt tí tách.”
La Hổ chỉ về phía anh: “Biết ngay mấy trò thần tiên ma quái là do anh làm, anh còn chế giễu tôi.”
Địch Dã móc thư từ trong túi quần ra đưa cho La Hổ, La Hổ vừa nhìn vừa đọc: Địch Dã, ròng rã bảy năm rồi, tôi ở bên cạnh anh, nhưng anh cứ thờ ơ, rốt cuộc tôi cũng không chịu đựng nổi nữa, quyết định đến Chad (1), đi theo giáo sư Tống dạy vẽ, nhưng tôi không cam tâm, cho nên cố ý tạo ra hiện trường mất tích giả, tôi muốn nhìn xem anh có sốt ruột vì tôi hay không, điều khiến tôi thất vọng chính là, thái độ của anh vẫn thờ ơ, tôi hoàn toàn tuyệt vọng rồi, tạm biệt, kiếp này không hẹn gặp lại. Tất cả sản vật ở trong tiệm tôi xin tặng cho Đại Mao và Tiểu Nhung để làm kỷ niệm.
(1) Tchad hay Chad, tên chính thức là nước Cộng hòa Tchad, là một quốc gia không giáp biển tại Trung Phi.
La Hổ cắn răng nhìn lại lần nữa: “Mẹ nó, chỉ bởi vì những người si tình đùa giỡn tình cảm nam nữ, lão tử đây đã chạy lên chạy xuống liên tục một tuần liền, cấp trên đuổi theo, dân chúng nhìn chằm chằm, lão tử mang theo anh em cấp dưới liều mạng như vậy, mắt của hai nhân viên giám sát cũng nhiễm trùng rồi. Tôi hận tôi hận…”
Mấy người nhìn La Hổ nghiến răng nghiến lợi mắng chửi người, đều cúi đầu cười, Hiểu Hạ chỉ về phía La Hổ: “Nói đến đó, con người đều có những lúc mắc sai lầm, giống như Quan Lâm ngày hôm qua vậy.”
La Hổ nuốt lời nói trở vào, đưa tay về phía Địch Dã: “Cho tôi số di động của Ngọc Họa, tôi gọi đến mắng cô ta cho hả giận.” Địch Dã lắc đầu: “Tôi không có.”
La Hổ lại cắn răng: “Mẹ nó, hết lần này tới lần khác là Chad, không phải nước có thiết lập quan hệ ngoại giao với nước ta, không có cách nào đi kiểm chứng được, đồng nghĩa với việc vụ án không có đầu mối rồi.”
Địch Dã cười cười: “Chẳng qua tôi có số điện thoại của giáo sư Tống.”
La Hổ mừng rỡ: “Mau cho tôi, điện thoại của anh có thể gọi quốc tế đường dài sao?”
Tiểu Nhung xùy một tiếng, La Hổ giải thích: “Tôi không thanh toán gọi quốc tế đường dài.” Địch Dã nói có thể, La Hổ tiến đến quầy bar, cầm điện thoại lên nói với Địch Dã: “Đọc số.”
Điện thoại được kết nối, âm thanh của giáo sư Tống từ bên kia truyền tới, phảng phất giống như trên không trung, nghe có vẻ rất xa xôi. Giáo sư Tống nói nửa năm trước Ngọc Họa đã muốn đến Chad rồi, vẫn đang chuẩn bị, chẳng qua cô ấy thương tâm quá, cho nên không trực tiếp tới đó, cô ấy chuẩn bị đi khắp nơi trong nước, sau đó vòng qua Thái Lan, chuyển qua nhiều nước mới tới Chad, cụ thể lúc nào đến, giáo sư Tống cũng không rõ, chẳng qua ông cam đoan rằng, nếu gặp Ngọc Họa thì sẽ để cô ấy gọi điện cho La Hổ, cuối cùng giáo sư Tống còn cảm khái một câu, Ngọc Họa đây là tự mình đi đày rồi. Ai, thật dại dột…
La Hổ cau mày: “Giáo sư Tống, Ngọc Họa nhập học là do ngài đề cử, ngài có biết lai lịch cụ thể của cô ấy không?”
Giáo sư Tống nói biết: “Cảnh sát La cứ tra tên Từ Nhiên là ra được.”
La Hổ để điện thoại di động xuống, nói một mình: “Phố sau có hai bản án, là hai vụ việc mà lão tử đây làm cảnh sát hình sự phải uất ức nhất, càng nghĩ càng không thoải mái.”
Địch Dã đưa thư cho anh ta: “Để anh kiểm tra chữ viết, xong thì trả tôi, tôi đi làm công chứng, sau đó dọn dẹp cửa hàng thư pháp, nhà đó là Ngọc Họa thuê, tiền thuê nhà sẽ trả vào cuối năm, còn có mấy ngày nữa thôi. Đồ đạc ở cửa hàng thư pháp sẽ đưa cho Đại Mao và Tiểu Nhung, bàn đọc sách tôi cũng không trả về nữa.”
La Hổ thở dài đi ra ngoài, đến cổng rồi liền quay đầu lại: “Đời này không muốn tới phố sau nữa, ngoại trừ quán cà phê.”
Hiểu Hạ lắc đầu: “Hóa ra chuyện là như vậy, thực ra yêu và không yêu, nói thẳng là được, sao phải thăm dò đến mức lãng phí tài nguyên xã hội như vậy.”
Địch Dã liền cười, Hiểu Hạ quay đầu nhìn anh: “Cái đó, rốt cuộc anh yêu hay không yêu cô ấy.”
“Không yêu.” Địch Dã chỉ nói hai chữ, quay người đi lên lầu, “Đến giờ rồi, nên về công ty thôi.”
Hiểu Hạ vừa đi, Đại Mao và Tiểu Nhung liền chạy lên, Đại Mao hỏi: “Sao bố biết được?” Tiểu Nhung hỏi: “Sao bố liên lạc được với giáo sư Tống? Vì sao giáo sư Tống chịu hỗ trợ? Tại sao chị Ngọc Họa lại có tên là Từ Nhiên? Sao cô ấy gọi điện thoại cho cảnh sát La được?”
Địch Dã nhắm mắt lại: “Ta bận bịu cả một ngày một đêm, để ta nghỉ ngơi một chút, tỉnh lại rồi nói.”
Tiểu Nhung nói nhưng, Địch Dã liền chặn lại: “Ồn ào quá, nên chuyện gì cũng không nói cho các con biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.