Chuyện Lạ Sau Phố Yêu

Chương 31: Cửa hàng thư pháp mê tình (10)




Edit: Linqq
Giáo sư Tống đam mê đồ cổ, trong lúc vô tình nhìn thấy hộp ngọc ở quán cà phê, ông đã muốn mua nó với giá cao, nhưng hộp ngọc kia dùng để cho Ngọc Họa ẩn náu, đương nhiên Địch Dã không thể đồng ý được, giáo sư Tống vì việc này mà tiếc nuối cả đời.
Vì giải quyết vấn đề mất tích của Ngọc Họa, Địch Dã đã gọi điện thoại cho giáo sư, anh đồng ý để ông giữ hộp ngọc. Điều kiện là ông hỗ trợ anh nói mấy câu với cảnh sát, giáo sư Tống đồng ý.
Tiểu Nhung hỏi: “Từ Nhiên thì sao? Vì sao có thể mượn thân phận của Từ Nhiên?”
Địch Dã thở dài: “Từ Nhiên là một đứa bé lang thang được bà chủ Từ nhận nuôi, thiểu năng trí tuệ, bị bệnh tim, đã qua đời mười một năm trước, lúc ấy Ngọc Họa muốn đến học ở viện Mỹ thuật, cho nên ta đã mượn bà chủ Từ thân phận của Từ Nhiên, Ngọc Họa lại thanh cao, chỉ chịu dùng tên của mình, may mà nhờ có sự trợ giúp của giáo sư Tống, giúp cô ấy vào nhập học. Chẳng qua ta vẫn luôn giữ lại tư liệu thân phận của Từ Nhiên, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.”
Đại Mao hỏi: “Nếu như cảnh sát La vẫn cứ khăng khăng chờ điện thoại thì sao?”
Tiểu Nhung lườm cậu ta một cái: “Thứ nhất, La Hổ và Ngọc Họa không quen nhau, không phân biệt được giọng nói của cô ấy, thứ hai, hôm đó La Hổ gọi điện cho giáo sư Tống, chúng ta đều nghe được, giọng nói trong điện thoại không hề giống nhau.”
Đại Mao gãi đầu cười nói: “Thật lợi hại.” Địch Dã dặn dò: “Ta đi ra ngoài một chút, phố sau ngày càng không yên ổn, hai người các con phải cẩn thận gấp đôi đó.”
Hiểu Hạ vừa ra khỏi cửa công ty thì liền nhìn thấy Địch Dã đang đứng dưới một gốc cây, nhìn về phía cô cười, cô vẫy tay chạy tới, Địch Dã nói: “Đi dạo ngang qua chỗ này, đúng lúc nhìn giờ một chút nên liền chờ em ở đây.”
Hiểu Hạ gật đầu nói đi thôi, cũng không nói nhiều giống như bình thường, cúi đầu giống như có tâm tư gì đó, Địch Dã hỏi sao vậy? Cô lắc đầu: “Không sao cả.”
Nhưng vẻ mặt kia rõ ràng là có chuyện, Địch Dã cười cười, lúc nào muốn nói thì kiểu gì cũng sẽ nói.
Hiểu Hạ vừa đi vừa đá dưới chân, sau khi nhìn thấy Ngô Hồng và Trương Hải hôn nhau nồng nhiệt, cô lại càng xấu hổ hơn.
Đêm qua sau khi tan tầm về nhà, Trương Hải lại đến, lần này ngược lại vô cùng có quy củ ăn cơm với Ngô Hồng, ăn cơm xong, lúc anh ta sắp đi, Ngô Hồng kéo anh ta vào trong phòng, nhỏ giọng nói gì đó, lúc hai người đi ra, mặt Trương Hải đỏ bừng, hai mắt tỏa sáng, Ngô Hồng đi đến làm mặt quỷ với Hiểu Hạ: “Hạ, đêm nay anh Hải sẽ ở đây.”
Hiểu Hạ a một tiếng, ở lại thì cứ ở thôi, cô đã từng ngủ trên ghế sofa trong nhà, rất thoải mái.
Nhanh chóng rửa mặt tắt tivi chui vào trong phòng, không quấy rầy hai người họ nói chuyện yêu đương.
Đọc sách tiếng Anh một lúc, đang mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cô lại bị một tràng tiếng động làm bừng tỉnh, cách một bức tường là phòng ngủ của Ngô Hồng, nghe thấy những tiếng kẹt kẹt vang lên, xen lẫn tiếng rên của Ngô Hồng, Hiểu Hạ giật mình một cái, đang đánh nhau sao? Không chút suy nghĩ liền xông ra ngoài, vừa vặn cửa phòng ngủ của Ngô Hồng đang mở, Trương Hải để trần đi ra ngoài, nhìn thấy Hiểu Hạ thì quay người trở về phòng, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Hiểu Hạ tỉnh táo lại, nhớ tới chuyện ban đêm trong ký túc xá đại học, đột nhiên liền hiểu tiếng động vừa rồi là gì, che mắt chạy về phòng, chưa được mấy bước liền vấp phải cái gì đó, rầm một tiếng ngã xuống sàn, nhắm mắt lại nghĩ thầm, cứ nằm sấp như vậy không đứng lên được thì càng tốt, hơn nửa đêm, đây là chuyện gì vậy? Cho dù là đánh nhau, cũng là chuyện của vợ chồng trẻ bọn họ, sao có thể không suy nghĩ mà chạy ra được? Có đầu óc hay không? Rốt cuộc có đầu óc nữa không?
Hiểu Hạ phẫn nộ tự trách mình, lại oán trách Trương Hải, sao đến quần lót cũng không mặc vậy? Cho dù cô không mạo muội chạy tới, nhỡ đâu cô đi tiểu đêm gặp thì sao?
Đang nằm sấp ngẩn người, đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai cô, dọa cô run rẩy, Ngô Hồng cười nói: “Hạ à, sợ sao? Mau dậy đi, từ trước tới nay em không bao giờ đi tiểu đêm, không nghĩ rằng hôm nay lại đi đó, sau này chị sẽ bảo anh ấy mặc áo ngủ.”
Hiểu Hạ chậm rãi đứng lên nhìn cô ấy, trong đầu nghĩ rằng chị có thể đổi giường không? Có thể không kêu to được không? Ngô Hồng ôm vai cô: “Anh ấy cũng là người thuê nhà thôi, không có chỗ nào thuận tiện.” Hiểu Hạ ồ một tiếng, Ngô Hồng hỏi bên tai cô: “Vừa nãy có thấy rõ ràng không?”
Hiểu Hạ lắc đầu như trống lúc lắc: “Chưa kịp nhìn rõ thì anh ấy đã quay người chạy rồi.” Ngô Hồng cười nói: “Đúng thế, hồi đại học anh ấy đạt giải quán quân chạy nhanh, trong nháy mắt bộc phát sức mạnh đấy. Nhìn thấy cũng không sao, dáng người so với khuôn mặt thì đẹp hơn mà.”
Hiểu Hạ cúi đầu dụi mắt: “Buồn ngủ chết mất, đi ngủ thôi.” Ngô Hồng ở phía sau cô cười ha ha: “Ngủ đi.”
Leo đến trên giường vẫn không thể ngủ được, trước khi trời sáng, giường sát vách lại kêu lên ba lần, mỗi lần đều rung chuyển xung quanh, Hiểu Hạ mở to mắt nhìn lên trần nhà, làm sao bây giờ?
Tìm một hòn đá nhỏ đập vào đầu, suy đi nghĩ lại, tự giác một chút, phải chuyển nhà đi thôi, không thể làm chậm trễ tính phúc của chị Hồng, cô dọn đi rồi, Trương Hải và chị Hồng có thể ở chung.
Cô tính toán thời gian, nửa năm, thời gian hạnh phúc nửa năm sắp phải kết thúc rồi. Than thở hạ quyết tâm, thừa dịp hạng mục vừa mới bắt đầu, tranh thủ thời gian tìm phòng để chuyển nhà, trước khi tìm phòng thì xin Đàm Kỳ không thể làm thêm giờ, mỗi ngày sẽ gửi email tổng kết cho anh ta.
Đang vùi đầu đi đường, đột nhiên cánh tay bị nắm lấy, Địch Dã kéo cô: “Đang đèn đỏ mà vẫn đi?”
Hiểu Hạ vội ngẩng đầu nhìn về phía trước, xuyên qua đoàn người chính là phố sau, người đối diện đang nghiêm túc nhìn cô, Hiểu Hạ làm mặt quỷ: “Xin lỗi.”
Địch Dã bật cười, lúc này Hiểu Hạ mới phát hiện mình cách Địch Dã rất gần, dường như là ở trong lòng anh, cánh tay anh vòng quanh cô, tay vẫn nắm chặt tay cô, hương thơm cỏ tươi trên người tựa hồ như muốn vây cô lại, khiến tim cô đập thình thịch, trong đại não xuất hiện một khoảng không ngắn ngủi.
Hiểu Hạ dùng sức cắn môi một chút, lui ra sau một bước cách xa anh, đỏ mặt nói: “Tôi sẽ cẩn thận.”
Buổi chiều xin phép Đàm Kỳ nghỉ để tìm phòng ở, Đàm Kỳ nhíu mày hỏi: “Ngô Hồng bắt nạt cô?” Hiểu Hạ vội vàng xua tay: “Không phải không phải, chị Hồng và tôi rất tốt, chẳng qua chị Hồng có bạn trai.”
Đàm Kỳ tỏ vẻ hiểu ý: “Đúng là nên chuyển đi, lúc dọn nhà thì nói với tôi một tiếng.”
Hiểu Hạ không nói được cũng không nói không được, chỉ nói cảm ơn sếp.
Buổi chiều, thỉnh thoảng Đàm Kỳ nhìn cô qua cửa kính, nhìn dáng vẻ bận rộn của cô thì bật cười, cô gái nhỏ, nghĩ cách trốn tránh tôi ư, em trốn sao được? Tôi là con người luôn kiên nhẫn mà.
Lần này tìm một khu chung cư, thế nhưng quá vắng vẻ, muốn đến công ty phải mất nửa tiếng, về sau lúc tuổi già tăng ca, trở về nhà thì quá muộn, Hiểu Hạ tính toán thời gian nói với môi giới: “Cách CBD gần một chút, không nên quá một tiếng, nhỏ một chút cũng không sao, căn phòng sạch sẽ với thiết bị dùng tốt là được.” Người môi giới lắc đầu: “Vậy thì không phải là giá tiền này rồi, giá tiền sẽ phải tăng gấp bội.”
Hiểu Hạ thở dài, tha thiết nói với người môi giới: “Nếu là gấp bội thì tôi phải ăn mì tôm mỗi ngày mất, phiền anh chọn lọc kỹ hơn chút.” Người môi giới nói: “Thực ra thuê chung là thích hợp nhất, căn nhà nhỏ nằm ở trung tâm, giá cả cũng không khác biệt lắm.”
Hiểu Hạ lắc đầu: “Vẫn không cần, tôi ở một mình, xin anh…”
Điện thoại rung lên, là số của Địch Dã, Hiểu Hạ vừa nghe điện, đầu bên kia Địch Dã đã hỏi: “Có khỏe không? Không sao chứ?” Giọng nói của anh rất gấp, nói chuyện hơi nhanh, cách một cái điện thoại cũng có thể nghe thấy anh nôn nóng bất an. Hiểu Hạ cười nói: “Tôi không sao, vẫn bình thường. Anh sao vậy?”
Địch Dã buông lỏng một hơi: “Không có việc gì là tốt rồi, em đang ở đâu?” Hiểu Hạ cười nói: “Tôi định chuyển nhà, đang ở vườn lê xem phòng.”
“Vườn lê chỗ nào? Địa chỉ cụ thể.” Giọng điệu Địch Dã giống như mệnh lệnh.
Hiểu Hạ nói không biết, Địch Dã lại ra lệnh: “Đưa điện thoại cho người môi giới.”
Nói chuyện điện thoại với người môi giới xong, Địch Dã nói với Hiểu Hả: “Chỗ ấy có một cửa hàng KFC, vào trong chờ tôi, tôi tới ngay.”
Hiểu Hạ vừa nói không cần, anh đã cúp điện thoại, người môi giới cười nói: “Chị, bạn trai chị thật biết quan tâm, tôi đi trước đây.”
Vào cửa hàng KFC, gọi một phần ăn, sau đó ngoan ngoãn chờ đợi, trong lòng cảm thấy rất áy náy.
Nửa tiếng sau Địch Dã tới, thấy cô thì liền chau mày: “Đêm hôm khuya khoắt đi xem phòng ở nơi vắng vẻ như thế này? Không sợ người môi giới bán em đi sao?”
Hiểu Hạ cười nói: “Không sao, an ninh ở Bắc Kinh rất tốt, chỗ nào cũng an toàn, buổi tối đi ra ngoài cũng không có việc gì.”
Địch Dã nhìn chằm chằm cô: “Không sợ có người theo dõi sao?”
Hiểu Hạ lè lưỡi: “Sốt ruột đi tìm phòng nên quên mất.”
“Cuối năm nay tỷ lệ xảy ra các vụ án nhiều hơn rồi đó.” Địch Dã ôm hai tay trước ngực, nhìn cô gặm cọng khoai tây, lại nhíu mày một chút.
Hiểu Hạ hỏi anh ăn không? Nhìn anh lắc đầu, nghi ngờ nói: “Sao anh không hỏi lý do vì sao tôi chuyển nhà?”
“Ngô Hồng có bạn trai nên chắc là không tiện.”
“Bọn họ dính nhau như sam ý, tôi dọn đi rồi, nơi đó sẽ thành nhà chung của bọn họ.”
Lên xe, Hiểu Hạ rất tự nhiên ngồi vào ghế lái phụ, Địch Dã liếc nhìn cô một cái, cười nói: “Thắt chặt dây an toàn vào.”
Hiểu Hạ không nói thêm mấy câu liền ngủ thiếp đi, Địch Dã mở điều hòa ấm hơn, bật một bản nhạc nhẹ, lái xe không nhanh không chậm.
Đến trước cửa tiểu khu thuê nhà của cô và Ngô Hồng, cô vẫn ngủ say như cũ, Địch Dã nhìn vẻ mặt yên tĩnh của cô.
Từ khi cô nói buổi tối phải làm thêm, mỗi tối anh đều sẽ chờ cô dưới lầu của công ty, chờ đến lúc cô đi ra, đi theo cô lên tàu điện ngầm, sau đó đưa cô đến trước cửa nhà, cũng giống như tối hôm cô ăn cơm với Đàm Kỳ vậy.
Lúc đầu anh rất tự tin với thuật theo dõi của bản thân, không nghĩ rằng cô lại nhạy cảm như vậy, có thể cảm giác có người theo dõi mình, anh không muốn dọa cô, thế nhưng, cảm giác bị theo dõi dù sao cũng tốt hơn có nguy hiểm thật sự.
Tối hôm nay, theo thường lệ chờ cô, nhìn thấy Đàm Kỳ xuất hiện ở ngoài cửa, thấy toàn bộ đèn của công ty tối om, nhưng không thấy bóng dáng của cô, lúc gọi điện cho cô, lòng anh nóng như lửa đốt, trong nháy mắt lúc điện thoại có người nghe máy, nghe thấy cô bảo không có chuyện gì, lúc ấy liền suy nghĩ, về sau sẽ bảo vệ cô giống như bảo vệ Đại Mao và Tiểu Nhung, không để cô rời khỏi anh nửa bước.
Có thể không? Địch Dã nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, cô nói cô thích công việc bây giờ, cô nhiệt tình như vậy, nên ủng hộ cô mới phải.
Hiểu Hạ xoay người tỉnh lại, mờ mịt nhìn Địch Dã: “Đây là nơi nào?” Không đợi Địch Dã trả lời liền kinh ngạc nhảy dựng lên: “Đến rồi sao? Tôi ngủ bao lâu rồi? Tại sao không gọi tôi dậy?”
Địch Dã nhìn môi cô mấp máy, đưa tay kéo tay cô nắm trong lòng bàn tay: “Lúc em ngủ, tôi có suy nghĩ đến một chuyện. Người khác có bạn trai, em cũng có thể có bạn trai.”
Hiểu Hạ sững sờ nhìn anh: “Thế nhưng, tôi không có.”
Mặt Địch Dã từ từ đỏ lên, lòng bàn tay cũng nóng lên: “Theo như em nói, yêu và không yêu, cứ nói thẳng ra. Anh không biết cái gì là yêu, anh chỉ biết là anh rất thích em, muốn làm bạn trai của em, anh cũng không biết bạn trai là làm như thế nào, em chỉ cần để anh làm, anh đều sẽ làm được. Em không cần tìm phòng ở, có thể đến quán cà phê, tầng hai có mấy phòng trống.”
Lòng bàn tay của anh nóng hổi, tay của cô bị nắm lấy cũng nóng theo, loại nóng rực kia lan tràn đến cả mặt, khiến mặt trở nên đỏ bừng, tràn ra toàn thân, tim đập ngày càng nhanh, Hiểu Hạ chăm chú mím môi, mím đến mức chỉ còn một đường thẳng, trong đầu trống rỗng, chỉ còn một ý niệm trong đầu lặp đi lặp lại, nếu như không đóng chặt miệng lại, tim sẽ nhảy ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.