Chuyến Tàu Đêm

Chương 3: Tự Sát




Mặc dù biết người kia đã phản bội mình từ lâu. Cũng nhiều lần nhìn thấy anh đi cùng người con gái khác. Lý trí bảo phải quên đi anh, mạnh mẽ sống cuộc đời của mình khiến anh phải hối hận khi bỏ rơi mình. Nhưng con tim yếu mềm lại xuôi đôi chân đi tìm anh.
Đến những nơi hai người từng gặp gỡ, bật khóc khi những kỉ niệm tràn về rồi lại gọi cho anh: “Anh đến đây với em được không? Em rất nhớ anh.”
“Em say rồi sao? Chúng ta đã chia tay lâu rồi, em đừng gọi cho anh nữa. Anh không muốn người ấy hiểu lầm.”
My My như phát điên khi nghe những lời này, cô hét lên trong điện thoại: “Cô ấy có gì hơn em? Tại sao anh lại vì người ta bỏ em?”
“Đủ rồi. Anh quá mệt mỏi với tính khí thất thường của em. Anh nhắc lại lần nữa em đừng phiền anh nữa, anh đã có người mới rồi. Cô ấy xinh đẹp hơn em, giỏi giang hơn em. Hơn nữa cô ấy có toàn thời gian cho anh, không phải như em lúc nào cũng bận học. Mỗi lần gặp nhau là phải trốn chui trốn nhủi làm anh cảm giác như bản thân là tội phạm truy nã vậy. Chưa hết, em nhìn lại mình đi, có cái gì để anh yêu chứ? Nhan sắc em không có, ăn mặc cũng quê mùa, quen em làm anh cảm thấy rất xấu hổ…”
My My không thể nghe tiếp nổi nữa, cô buông thõng điện thoại trên tay. Thì ra, trong lòng anh cô là người như vậy. Cái “ngàn vàng” đời con gái cô cho anh chẳng nghĩa lý gì so với những thế vẻ đẹp bên ngoài.
Cô thua rồi thua người con gái kia về mọi mặt. Quá đau lòng My My không còn thiết sống nữa. Trong căn nhà hoang mà hai người lần đầu ân ái đó, My My cắt cổ tay tự vẫn. Hy vọng cô chết đi rồi nỗi đau này sẽ không còn đày đọa cô nữa.
Con dao cắt hoa quả từ từ ấn xuống, một vệt dài đỏ chói dần xuất hiện.
Máu!
Máu chảy ra rất nhiều nhuộm đỏ một mảng ga giường.
Đau!
Từ miệng vết thương máu túa ta rất đau. Nhưng không đau bằng nỗi đau trong tim cô. Đôi mắt mệt mỏi nhắm lại, trước khi buông xuôi mọi thứ My My gửi một tin nhắn rất dài cho người cô tin tưởng nhất.
“Từ nay thay tao chăm sóc mẹ và em trai. Thay tao nói lời xin lỗi với mọi người vì đã chọn ra đi như vậy. Nhưng cuộc sống này mệt mỏi quá! Tao thật sự không thể chịu nổi nữa rồi. Con tim tao rất đau, nó không chịu nghe theo lí trí. Tao rất yêu anh ấy, nếu sống mà không có anh ấy tao thà chết đi còn hơn.”
Một tin nhắn nữa, cô gửi cho người mà cô yêu bằng cả tính mạng: “Em không hối hận vì đã yêu anh. Những ngày tháng bên anh là những ngày em hạnh phúc nhất! Cảm ơn anh đã mang đến em những phút giây ngọt ngào. Đây là tin nhắn cuối cùng em gửi đến anh, em mong anh hạnh phúc và đừng bao giờ quên em anh nhé! Hãy để em là một kỉ niệm đẹp nhất trong lòng anh có được không?”
Nhận được tin nhắn bất thường của My My, Hồng Lài cảm thấy vô cùng bất an nhanh chóng gọi lại nhưng đáp lại cô chỉ là những hồi chuông dài thật dài và không ai nghe máy. Qua nhà tìm không thấy, gọi mẹ cô cũng không biết My My đã đi đâu.
Thật may, Hồng Lài nhanh trí nghĩ ra mình có thể tìm được Kiều My thông qua định vị điện thoại. Nhờ vậy mà cô nhanh chóng tìm ra Kiều My và đưa cô ấy nhập viện kịp thời.
Một mình đứng trước cửa phòng cấp cứu, Hồng Lài rất lo lắng cho bạn nhưng cô cũng không báo chuyện này với người thân Kiều My. Bởi cô biết, Kiều My sẽ không muốn ai lo lắng cho mình.
Hồng lài cũng biết rõ, người Kiều My muốn gặp nhất lúc này chắc chắn là anh ta. Nên cô, bất đắc dĩ gọi cho Đình Kiên.
Cuộc gọi vừa được kết nối, Hồng Lài không hề dài dòng mà trực tiếp vào thẳng vấn đề: “My My nhập viện rồi anh mau vào thăm cô ấy, cô ấy hiện tại rất muốn gặp anh.”
Cho đây là trò quỷ Kiều My nghĩ ra để níu kéo mình, Đình Kiên nhàn nhạt đáp: “Chúng tôi chia tay lâu rồi chuyện của cô ấy không còn liên quan đến tôi nữa. Đừng gọi làm phiền tôi.” - Nói rồi anh chủ động cúp máy không để cho đối phương nói tiếp.
Hồng Lài tức giận đấp tay vô tường: “Trên đời lại có người đàn ông khốn nạn như vậy chứ?”
*****
Trở về từ cửa quỷ môn quan, tâm tình My My trở nên bình lặng hơn rất nhiều. Cô không nói không cười cũng không nghĩ đến cái chết nữa.
Hồng Lài bên tai cô nói rất nhiều: “Mày điên à? Lại vì con người đó nghĩ đến cái chết? Mẹ mày đặt vào mày bao nhiêu kỳ vọng mày nỡ đối xử với bà ấy như vậy sao? Còn em mày nữa, nó còn nhỏ như vậy ai sẽ chăm sóc bảo ban nó. Mẹ mày đi suốt ngày mày nỡ để nó ra sao thì ra sao?”
‘“Thằng khốn đó có gì mà khiến mày yêu như vậy?”
“Mày ra ngoài đi, tao muốn được yên tĩnh.”
“Yên tĩnh để mày làm chuyện dại dột nữa sao? Mày có biết khi tao nói mày nhập viện nó nói thế nào không? Nó kêu mày sống chết thế nào không liên quan đến nó. Một người đàn ông tuyệt tình như vậy có gì đáng để mày lưu luyến cơ chứ?”
“Tao nói mày ra ngoài mà…” - kiều My gào lên, nước mắt rơi đầy mặt. Đến giờ phút này cô vẫn đau lòng mỗi khi ai đó nhắc đến anh. Cô vẫn không thể nào chấp nhận được bản thân yêu một thằng sở khanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.