Chuyện Tình Của Mây Và Gió

Chương 67: Nổi giận vì hồng nhan 2




Trường Phong đỡ cô ở trên lưng, nhẹ nhàng đứng dậy rồi đi ra ngoài.
Thục Mây nhìn quanh một lượt, vẫn không thấy vị bác sĩ kia đâu.
Trường Phong thong thả cõng cô từ phòng y tế đến chỗ thang máy.
Vì vẫn đang là giờ nghỉ trưa nên xung quanh cũng không có mấy người, nhưng mỗi khi bọn cô đi ngang qua một ai đó thì biểu cảm trên gương mặt họ đều như không hẹn trước mà có cùng suy nghĩ, ai nấy đều trợn mắt há mồm, kinh ngạc nhìn chằm chằm bọn cô.
Thục Mây nằm ở trên lưng anh, thấy biểu cảm anh vẫn bình thản như thường, có chút tò mò hỏi.
"Anh không thấy ngại sao?"
"Anh cõng phu nhân của anh, tại sao lại phải ngại?"
Nghe câu trả lời của anh, Thục Mây thỏa mãn cười khúc khích, hôn nhẹ lên bên thái dương anh, "Có anh thật tốt!"
Trường Phong cũng mỉm cười vui vẻ đáp lại, "Có em cũng rất tốt!"
Cô siết chặt thêm vòng tay đang ôm quanh cổ anh, hạnh phúc cọ cọ mặt mình vào bên sườn mặt của anh.
Hai người đến thang máy, chờ một chút thì thang máy tới, anh cõng cô bước vào trong.
Thục Mây thấy anh bấm số tầng hai mươi ba thay vì tầng mười thì có chút ngạc nhiên.
"Sao lại là tầng hai mươi ba?"
"Anh dẫn em đi ăn ở nhà ăn của ban lãnh đạo, ở đó có nhiều món hơn, tay nghề đầu bếp cũng tốt hơn."
Mặc dù điều anh nói khiến cô cảm thấy rất hấp dẫn, cô vẫn từ chối anh, "Thôi, bạn em vẫn đang ở nhà ăn của nhân viên.
Mình đến đó đi anh.
Tính tình của cô ấy bộc trực, em sợ cô ấy nảy ra tranh cãi với Lisa.
Lisa lại là người hướng dẫn của bọn em, em lo cô ấy bị gây khó dễ."
Trường Phong thấy cô nói vậy, cũng không phản đối, lại nhấn tầng mười.
Dù anh yên tâm với khả năng của Minh Huy và Triều Dương, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa thấy bọn họ thông báo lại tình hình kết quả, chắc là gặp khó khăn gì đó rồi.
Anh đến đó xem một chút vậy.
Thục Mây nằm ở trên lưng anh, nhớ tới những lời anh nói lúc nãy, cuối cùng không nhịn được lại thủ thỉ.
"Lần sau nếu được anh lại dẫn em đến ăn ở nhà ăn của cấp trên nhé."
Anh cười khẽ, gật đầu đồng ý, "Ok, em muốn ăn bao nhiêu lần thì anh dẫn em đi bấy nhiêu lần."
"Hihi, yêu anh nhất!"
Anh nhướng mày, tỏ vẻ không vui, "Hửm? Thế yêu ai nhì?"
Thục Mây phì cười, hôn lên mặt anh, "Chỉ yêu anh thôi, duy nhất!"
Hai người mang theo tâm trạng vui vẻ tiến vào nhà ăn.
Dù bọn họ ra ngoài khá lâu, nhưng cảnh tượng bên trong nhà ăn hiện giờ lại không có nhiều khác biệt lắm.
Triều Dương, Minh Huy và Rosetta đứng ở một bên, vẫn đang đối chất với Lisa, xung quanh là mấy chục nhân viên tò mò đứng quan sát.
Sự xuất hiện và bộ dạng của hai người khiến cả nhóm bọn họ phải trố mắt nhìn, mọi hành động cũng đều dừng lại.
Mặc dù lúc trước trên đường đến đây cô với anh cũng bị người khác nhìn thấy rồi, nhưng lúc đó mỗi lần cũng chỉ có một hai người, nay lại bị hơn hai chục người cùng nhìn, cô bỗng có chút lúng túng, vội vàng bảo Trường Phong thả mình xuống.
Rosetta thấy cô được Trường Phong cõng vào như vậy, tưởng vết thương của cô nghiêm trọng không thể đi được, vội vàng tiến đến đỡ cô.
"Mây, cậu có sao không? Bị thương nặng lắm sao?"
"Không đâu," cô lắc đầu, trấn an bạn mình, "Nhẹ lắm, cậu đừng lo.
Là do anh ấy làm lớn chuyện thôi."
Rosetta liếc mắt nhìn Trường Phong, có chút kinh ngạc.
Không ngờ anh lại thực sự là bạn trai của Thục Mây.
Trường Phong vừa đứng thẳng người dậy đã đưa tay kéo cô lại gần mình.
Rosetta nhìn bàn tay trống không của mình, có chút dở khóc dở cười.
Không nghĩ Trường Phong khi yêu tính tình lại trái ngược với mọi ngày như vậy.
"Vẫn chưa giải quyết xong à?"
"Chưa," Minh Huy khó chịu lắc đầu, "Không có chứng cứ, cô ta luôn tìm cách chối tội."
Anh nhìn thấy vẻ xin lỗi trên khuôn mặt của hai người, gật đầu an ủi, "Không sao."
Anh cũng không trách bọn họ được.
Một người là trợ lý của anh, dù được người khác kính nể nhưng trong tay lại thực chất không có quyền hành gì; người còn lại mặc dù là giám đốc nên vẫn có chút quyền hạn, nhưng lại không được mọi người nể sợ bằng.
Nếu Lisa cứ vịn vào việc không có chứng cứ thì bọn họ cũng không thể làm gì được.
Dù sao ban nãy khi anh bế cô rời đi có chút vội vàng, không kịp giao quyền xử lý cho hai anh.
Anh liếc mắt nhìn Lisa, nét mặt và ánh mắt lạnh đến âm độ, hoàn toàn trái ngược với vẻ dịu dàng ôn nhu lúc vừa rồi, "Điều thứ hai mươi tám trong hợp đồng, không được sử dụng quyền lực và chức vị của mình để phục vụ cho mục đích cá nhân.
Điều thứ ba mươi mốt trong hợp đồng, không được vì tư thù cá nhân mà gây ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của công ty."
Cảm nhận được khí tức lạnh như băng ngàn năm từ Trường Phong tỏa ra, Lisa tái mặt, có chút run sợ hỏi lại, "Tổng...!tổng giám đốc, ý anh là gì? Tôi không hề phạm phải hai điều đó."
Thục Mây kinh ngạc tròn mắt nhìn anh.
Tổng giám đốc? Anh sao?
"Cô lợi dụng vị trí người hướng dẫn và trưởng phòng R&D, bắt thực tập sinh phải viết báo cáo thí nghiệm chỉ từ mỗi bản ghi chép kết quả, thậm chí còn không cho bọn họ tham gia vào thí nghiệm đó.
Vì chuyện này mà toàn bộ các bản báo cáo đó đều không đủ yêu cầu, khiến cho người khác phải nhiều thêm một phần công việc tốn thời gian viết lại báo cáo, làm chậm trễ tiến độ công việc.
Mà cô làm những việc này đều là vì tư thù cá nhân với thực tập sinh."
"Tôi...!tổng giám đốc, anh có bằng chứng không? Nếu không, anh không thể vu khống cho tôi được.
Hai người họ đều là thực tập sinh mới vào, tôi sao lại có tư thù cá nhân với họ được chứ?"
Trường Phong không trả lời, chỉ nhìn cô như nhìn một con khỉ đang nhảy nhót.
"Tôi làm chứng," một cô gái từ giữa đám đông xung quanh bước ra.
Thục Mây nhìn cô gái đó, lập tức nhận ra cô, là Lily.
Những ngày qua khi Thục Mây và Rosetta bị Lisa ức hiếp, cũng có vài lần Lily sẽ đứng ra nói giúp.
Nhưng Lisa luôn vịn cớ bản thân là người hướng dẫn mà bác bỏ lời nói của Lily.
Lúc đó cô còn tò mò, không hiểu vì sao trong khi những nhân viên khác mặc dù có đồng cảm với bọn cô những cũng không dám đứng ra chống đối Lisa, nhưng cô ấy lại dám.
Hỏi ra mới biết, hóa ra cô ấy là trợ lý của Triều Dương.
Lily thấy ánh mắt mọi người đổ dồn về mình, thầm nhủ bản thân phải giữ bình tĩnh.
Đây là cơ hội tốt, cô nhất định phải nắm lấy!
"Mỗi ngày cô giao loại công việc gì cho thực tập sinh, không chỉ có tôi mà những người khác trong phòng đều biết; ví dụ như Anna, cô đã lấy mấy bản ghi chép kết quả đó từ cô ấy.
Còn về lí do, trong cả phòng chúng ta, có ai không biết cô có tình cảm với giám đốc chúng ta? Mà hai thực tập sinh này lại có quan hệ với giám đốc, khiến cho cô ghen tị."
Anna bị Lily chỉ tên, cũng đành phải bước ra lên tiếng, "Lily nói đúng, mỗi ngày Lisa đều từ chỗ tôi lấy đi hai bản ghi chép kết quả bắt thực tập sinh viết báo cáo."
Triều Dương nhìn trợ lý của mình, rồi lại nhìn Lisa, sau đó lại có chút sợ hãi nhìn Trường Phong.
Không phải chứ, cô ta tưởng anh và Thục Mây có quan hệ? Phong sẽ không vì chuyện này mà xử lý anh đấy chứ?
Anh thề, anh với Thục Mây là hoàn toàn trong sáng mà!!!
"Cô bị đuổi việc," Trường Phong lạnh nhạt nói với cô ta rồi quay sang bảo Minh Huy, "Kêu người tới, lập tức tống cổ cô ta ra khỏi công ty.
Lan truyền chuyện này ra ngoài."
Minh Huy gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra bắt đầu làm việc.
Nhân viên xung quanh nghe thấy quyết định của anh, ai nấy đều không khỏi sợ hãi liếc nhìn Thục Mây.
Thực tập sinh này thực sự là bạn gái của tổng giám đốc sao? Tổng giám đốc là đang trút giận vì hồng nhan sao? Sau này, có lẽ bọn họ nên cẩn thận một chút tránh động chạm với cô gái này.
Chuyện này bị lan truyền ra ngoài, chỉ sợ cho dù Lisa có kiến thức và kinh nghiệm đến mức nào thì cũng sẽ không được nơi nào đồng ý nhận nữa.
Loại nhân viên như vậy, không có ai dám giữ trong công ty mình làm việc cả.
Mà cho dù có, đám công ty đó cũng không dám đắc tội với tập đoàn A.
Lisa sững sờ trước quyết định của Trường Phong.
Cô không thể tin được, đường đường là một nhân viên chính thức, một trưởng phòng như cô lại có thể bị đuổi việc vì một thực tập sinh nho nhỏ.
Sau ngày hôm nay, sự nghiệp của cô rồi sẽ đi đâu về đâu đây?
Lisa tái mặt mày, hốt hoảng hướng Triều Dương cầu xin, "Giám đốc, anh nói với tổng giám đốc giúp em với.
Em biết em sai rồi.
Em xin lỗi, sau này em không dám làm thế nữa đâu! Giám đốc, xin anh, đừng để tổng giám đốc đuổi em mà!"
Triều Dương lạnh nhạt hất tay cô ra rồi tránh sang một bên.
Không phải anh không biết tình cảm cô ta dành cho mình, nhưng trước giờ anh không hề để tâm đến nó, nghĩ rằng cũng sẽ không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Không ngờ vì thế mà Thục Mây lại bị thương.
Nếu biết trước, anh chắc chắn sẽ nói rõ cho cô ta biết, dù có khiến cô ta tổn thương đến mức nào cũng tốt hơn để Thục Mây bị thương.
Lisa hoảng sợ khóc lóc, bị động tác của anh làm tổn thương, nhưng thấy biểu cảm trên khuôn mặt anh thì cô không dám tiếp tục cầu xin anh nữa.
Cô bắt đầu cảm thấy hối hận.
Lisa quay đầu nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ.
Nhưng ở đây, ngay cả Triều Dương còn không chịu nói giúp cô thì còn ai có thể giúp cô đây?
Ánh mắt cô ta lướt qua Thục Mây thì dừng lại, nội tâm lập tức có sự giằng co, nhưng đợi đến khi cô ta thấy bảo vệ tiến vào nhà ăn thì không còn chần chừ nữa, vội vàng lao đến bắt lấy tay cô cầu sự giúp đỡ..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.