Đã nhiều ngày Ngô Khuynh Đình đều ở chỗ Kỉ Cận Minh, đến tận ngày ra sân bay đưa Kỉ Cận Minh sang Nhật Bản xong, mà vết thương trên người cậu cũng khá ổn rồi, cả người thoạt nhìn không có gì khác thường, mới trở về nhà mình.
Khi cúi người cởi giày ở huyền quan, cậu có vẻ chờ mong nói một câu “Tôi… Đã trở lại.” Vừa ngẩng đầu mới phát hiện đèn trong phòng không sáng, Hướng Cảnh không có nhà.
Bỗng chốc trong lòng Ngô Khuynh Đình cảm thấy buồn bã. Cậu vốn có một chút chờ mong khó hiểu khi trở về nhà. Chính là về tới nhà lại không thấy Hướng Cảnh. Một chút chờ mong biến mất, chiếc máy tính Mac mới tinh Ngô Khuynh Đình cầm trong tay tựa hồ trở nên vô dụng.
Hôm đó Hướng Cảnh nói không dùng quen PC, nên hôm nay Ngô Khuynh Đình liền vì anh lấy một chiếc laptop ở trong cửa hàng về. Không ngờ anh lại bỗng nhiên biến mất như vậy. Đêm đó Ngô Khuynh Đình chỉ bắt buộc anh hôn môi, mấy ngày nay mình cũng chỉ biến mất trước mặt anh một thời gian ngắn mà thôi, chẳng lẽ thật sự bởi vì nguyên nhân một chút “mà thôi” này mà bỏ đi.
Như vậy Hướng Cảnh cùng những người từng phát sinh quan hệ với Ngô Khuynh Đình trước đây có gì khác nhau?
Ngô Khuynh Đình lại còn để ý anh như thế, giống như một tên ngốc, suy nghĩ lần này của cậu khác hẳn lúc trước. Bởi vì cảm giác của cậu với Hướng Cảnh là đặc biệt, là rất chân thành.
Hướng Cảnh không giống bất cứ một người đàn ông nào cậu đã từng quan hệ trước kia, chuyện lên giường với anh cảm thấy không cần thiết. Cậu biết kỳ thật Hướng Cảnh rất để ý cảm giác khi hai người ôm nhau. Mỗi lần cho dù bị cậu đâm vào dã man cùng chiếm giữ kịch liệt, Hướng Cảnh cũng đều sống chết mạnh miệng, lừa mình dối người nói những lời ngu xuẩn gì mà mình không phải đồng tính luyến ái, với cậu không phải là quan hệ người yêu, tuyệt đối không thể hôn môi với cậu, nghĩ là nói như vậy, tất cả chuyện xảy ra giữa hai người có thể thoải mái một chút, chẳng qua là hành vi tình dục không có cảm tình mà thôi.
Bởi vì sợ yêu mà ra vẻ phòng bị như vậy làm cho Ngô Khuynh Đình trở nên cực kỳ để ý chuyện giữa bọn họ, cảm thấy giữa bọn họ ngoại trừ tình dục, nếu vớ vẩn thật sự sẽ phát sinh chuyện được cho là “yêu” gì đó.
“Tôi đã trở về, kết quả anh lại không ở nhà.” Ngô Khuynh Đình xấu hổ thở dài một hơi, buông chiếc máy tính trong tay xuống, an ủi bản thân coi như là mang về để cho mình dùng là được rồi. Cho dù là trước kia, cho tới bây giờ cậu đều chấp nhận dùng cái máy tính PC cũ nát ban đầu kia, đến tận lúc Hướng Cảnh xuất hiện, cậu mới bằng lòng lấy một cái máy tính xa xỉ trong cửa hàng của mình về, sốt ruột mà mang một phần lễ vật chạy về như vậy, cuối cùng anh lại biến mất, cậu bất đắc dĩ nhếch miệng cười ngây ngô.
Phòng ở yên tĩnh được thu dọn rất ngăn nắp, vẻ hỗn loạn lúc trước hoàn toàn biến mất. Cũng chính bởi vì vẻ ngăn nắp có trật tự thế này mới hiện ra vẻ tịch mịch của nơi này. Giống như trừ bỏ Ngô Khuynh Đình, không có dấu vết sinh hoạt của người thứ hai, giống như cho tới bây giờ đều chỉ có một mình Ngô Khuynh Đình mà thôi.
Đợi hồi lâu, cũng không thấy ngoài cửa có động tĩnh gì, Ngô Khuynh Đình suy sụp vọt vào phòng tắm. Lúc đi ra lại vừa vặn gặp Hướng Cảnh từ bên ngoài trở về. Anh vừa mới đi vào cửa, cầm trong tay chiếc ô đang nhỏ đầy nước cùng một tập các loại bản vẽ gì đó, đối mặt với cậu trao đổi một ánh mắt bối rối, lại nhanh chóng cúi đầu.
Ngô Khuynh Đình đơ người nhìn chằm chằm anh, xác nhận thật sự là anh đã trở lại. Trên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của nam nhân dính chút mưa, mái tóc đen cũng có vẻ hơi ướt, vì thế ngũ quan được phụ trợ càng thêm thanh lệ.
Hô hấp của Ngô Khuynh Đình đều bị vẻ thanh lệ kia cướp đi rồi, tách ra đã nhiều ngày, trong suy nghĩ của cậu đều là Hướng Cảnh, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu có cảm giác nhung nhớ, hóa ra thật sự là một loại thuốc đắng làm cho người ta bị dày vò. “Hôm nay anh đi ra ngoài?” Ngô Khuynh Đình cứng ngắc hỏi.
“Tôi…” Trong không khí rét lạnh, Hướng Cảnh nâng mặt, nhìn Ngô Khuynh Đình ngẩn người, thu hết dáng người khỏe đẹp, còn có cặp mắt tối đen trong veo quật cường kia của cậu vào đáy mắt.
Thanh niên mới từ phòng tắm đi ra nên phần thân trên để trần lộ ra màu tiểu mạch, chân trần, bên hông quấn một chiếc khăn tắm màu trắng. Trong phòng bởi vì mở điều hòa nên độ ấm có hơi thấp, trong lúc nhất thời Hướng Cảnh lại nghĩ đến cảm giác ấm áp khi cậu ôm mình vào trong lồng ngực. Khối lồng ngực kia thật sự là vô cùng rộng lớn cường tráng, làm cho Hướng Cảnh vẫn luôn muốn trốn tránh ở nơi đó.
“Ừ.” Thật lâu sau, Hướng Cảnh đặt dù ở góc tường xong, mới thản nhiên nói, “Mấy ngày nay cậu không về nhà, có mấy người gọi điện thoại tới tìm cậu.” Sau khi nói xong, lại không tìm được lời nào khác để nói với Ngô Khuynh Đình, anh chỉ có thể đứng ở cửa do dự, ánh mắt né tránh, “Cậu muốn đi xem là ai gọi tới không?” Muốn đi về phía trước, thân thể cao lớn của Ngô Khuynh Đình lại chặn mất đường đi của anh.
Cuối cùng, Hướng Cảnh vừa hoảng vừa loạn, nói năng lộn xộn nói ra những lời đã nhiều ngày vẫn muốn nói với Ngô Khuynh Đình: “Tôi… Xin lỗi, rất xin lỗi vì tạo thành nhiều phiền toái cho cậu như vậy. Nếu cậu muốn tôi đi, tôi sẽ lập tức rời khỏi đây. Cậu không cần cố ý không về nhà để tránh tôi như vậy, đây là nhà cậu, nơi ở của cậu. Chỉ, chỉ là, tôi nghĩ nếu tôi rời đi, vẫn là giáp mặt nói một tiếng tạm biệt với cậu thì tốt hơn… Cảm ơn sự chiếu cố của cậu mấy ngày nay.”
Đã nhiều ngày Ngô Khuynh Đình không trở về, Hướng Cảnh nghĩ nguyên nhân là bởi vì Ngô Khuynh Đình không muốn nhìn thấy anh lại phiền lòng, vì thế lo lắng hãi hùng qua vài ngày, muốn bỏ đi lại không có nơi nào để đi.
Hơn nữa, trong lòng còn có điểm luyến tiếc không muốn rời khỏi Ngô Khuynh Đình.
Anh chưa từng quên lần đầu tiên gặp mặt, bộ dáng Ngô Khuynh Đình nhắm mắt say mê hôn môi anh có vẻ rất chân thật. Lông mi của bọn họ thân mật chạm vào nhau, tất cả cảm giác đều là xúc cảm ấm mềm cùng hô hấp nóng bỏng ––– đó căn bản là chăm sóc chỉ có giữa người yêu mới có.
Anh khát vọng được Ngô Khuynh Đình chăm sóc âu yếm, nhưng cũng sợ hãi cuối cùng sẽ không thể rời khỏi chăm sóc đó, cho nên mới dùng những lời mơ hồ như “Mình không phải đồng tính luyến ái”, “Bọn họ không phải người yêu” linh tinh để cự tuyệt hôn môi với cậu.
Mấy ngày này được Ngô Khuynh Đình thu nhận và giúp đỡ, hai người đôi khi có khắc khẩu vì nguyên nhân nhỏ vụn mà bất hòa, nhưng cũng bởi vì lại thân mật hôn môi mà đến gần. Mỗi một lần cãi nhau, vẻ phát giận phô trương thanh thế kia của Ngô Khuynh Đình đến cuối cùng, đều biến thành dung túng mắng anh vài câu cho có lệ rồi sau đó rất nhanh liền vẫn dịu dàng ôm lấy anh, chiếu cố anh, quan tâm anh.
Sự dịu dàng này tích lũy dần làm cho anh ở dưới điều kiện dùng thân thể trao đổi để Ngô Khuynh Đình thu nhận mình, đã sớm cảm thấy trong cuộc sống hàng ngày của hai người, cảm giác lạnh lùng ngay từ đầu tồn tại giữa hai người dần dần bị tình dục ấm áp thay thế.
Trong mấy đêm liên tục đợi Ngô Khuynh Đình mà cậu vẫn không trở về nhà, Hướng Cảnh một mình sợ hãi suy nghĩ rất nhiều. Anh nghĩ rốt cuộc Ngô Khuynh Đình cũng chán ghét anh, cả ngày như vậy lại ở trong này, cái gì cũng không làm không nói, còn luôn làm cho cậu tức giận. Nhưng anh thật sự không phải cố ý, rõ ràng trước khi gặp được Ngô Khuynh Đình, anh cũng đã là một người lạnh nhạt chỉ biết thiết kế quần áo như thế này.
Nguyên nhân Ngô Khuynh Đình không về nhà có lẽ chính là vì chán ghét nhìn thấy anh, dự đoán như vậy làm cho anh cơ hồ khổ sở đến khóc ướt mắt, cực độ sợ hãi nếu về sau không còn được Ngô Khuynh Đình dịu dàng quan tâm nữa, thật là một chuyện đáng sợ đến nhường nào.
Giờ phút này, rốt cuộc cũng đợi được cậu trở về. Nhưng anh không biết Ngô Khuynh Đình sẽ đối xử với anh như thế nào, có phải chỉ là một người qua đường nào đó mà mình tùy tiện đưa về không. Giả như Ngô Khuynh Đình thật sự làm theo ý tứ của anh, lập tức liền mở miệng đuổi anh đi, anh sẽ đau lòng đến khó có thể thừa nhận.
Không liên quan đến yêu hay không yêu, thích hay không thích, loại tình tự này anh cũng không hiểu được, nhưng chỉ cần những việc cậu làm trong mấy ngày nay, anh đã sớm hoàn toàn ỷ lại vào Ngô Khuynh Đình, nếu bỗng nhiên lại để cho anh một mình bước đi, vậy ngày mai anh nên sống tiếp như thế nào.
“Tôi không nghĩ như vậy.” Ngô Khuynh Đình nhanh chóng chỉnh Hướng Cảnh, “Trên thực tế, vừa rồi tôi còn đang nghĩ anh đi đâu, nếu không trở về tôi phải ra ngoài tìm anh.”
“Thật… sao?” Hướng Cảnh chần chờ hỏi lại.
“Ừ. Mấy ngày nay tôi ở chỗ bạn, cậu ta là một tay đua xe, muốn đi Nhật Bản thi đấu, tôi nghĩ trước khi cậu ta rời đi thì ở lại cùng cậu ta.” Nói xong, sợ Hướng Cảnh hiểu lầm, lại thêm một câu: “Là một người bạn bình thường, một người anh em rất tốt quen từ lúc rất nhỏ, cho tới bây giờ tôi đều không xằng bậy với cậu ta trong loại chuyện này đâu.”
“Vậy… Chúc cậu ấy may mắn.”
Mưa ngoài mái hiên rơi xuống rào rào. Đối thoại của hai người bỗng nhiên dừng lại, giằng co vài phút vẫn không tìm được lời nào để nói. Ngô Khuynh Đình chỉ vào chiếc laptop trên bàn trà, mở miệng nói với Hướng Cảnh: “Về sau nếu lại muốn dùng máy tính, thì dùng cái máy kia là được rồi.”
“Cảm ơn.” Hướng Cảnh vừa nói xong, lại lập tức cúi đầu. Bởi vì bộ dáng này, nên Ngô Khuynh Đình mới không thấy được biểu tình ngạc nhiên cùng biết ơn rất nhỏ của anh.
Ngô Khuynh Đình giống như đang cầu xin sự tha thứ của anh vậy. Bọn họ cãi nhau, rõ ràng là lỗi của anh, vậy mà cậu chẳng những không chán ghét anh, cũng không muốn đuổi anh đi, ngược lại còn mang quà về tặng anh.
Cẩn thận ngẫm lại, giữa bọn họ chỉ là quan hệ tình dục mà thôi, làm gì phải trộn lẫn nhiều quan tâm như vậy, vô thanh vô tức, đã đem chuyện ở chung đơn giản biến thành chuyện tình giằng co tương tư. Hơn thế, nhiều ngày không trở về nhà, trong lòng Ngô Khuynh Đình luôn nghĩ về Hướng Cảnh.
“Ăn cơm chưa? Anh đi đâu vậy? Tiền còn đủ dùng không? Muốn liên hệ với người nhà anh không?” Ngô Khuynh Đình bắt đầu thân thiết truy hỏi bằng vốn từ nông cạn. Cuối cùng, mới cố lấy dũng khí, ngốc nghếch hỏi: “Anh giận tôi đúng không? Ngày đó là tôi làm khó dễ anh. Xin lỗi, về sau tôi sẽ không bao giờ bắt buộc anh nữa.”
Sau khi vì tức giận mà cường hôn Hướng Cảnh, Ngô Khuynh Đình thật sự rất hối hận. Hướng Cảnh không muốn bị cậu hôn, cậu lại cố ý muốn hôn đến mức làm môi anh sưng đỏ lên, thật sự là bá đạo đến cực điểm, tựa hồ chỉ có lưu manh mới có thể ngang ngược như vậy.
Hành vi đó có thể tạo thành bóng ma tâm lý gì trong lòng Hướng Cảnh không? Ngô Khuynh Đình thấy lo lắng gần chết. Kỳ thật bắt đầu từ tuần thứ hai khi thu nhận Hướng Cảnh về nhà, cậu đều rất muốn ở trước mặt Hướng Cảnh biểu hiện như một người đàn ông đáng để anh phó thác, để anh yêu thương.
“Tôi đã quên rồi.” Hướng Cảnh thấp giọng ho khan, cũng không đáp lại quá nhiều, “Tôi muốn sửa sang lại một số chỗ trong bản thiết kế này của tôi trước đã…”
Hướng Cảnh muốn thử né ra. Chỉ là, Ngô Khuynh Đình lại đứng chắn trước mặt kéo anh lại. Giữa động tác của hai người, đôi môi đỏ mọng của Ngô Khuynh Đình trùng hợp lướt qua đôi lông mày dài nhỏ của anh, dịu dàng yêu cầu. “Lần sau nếu lại ra ngoài, đi chỗ nào nói cho tôi biết một tiếng được không?”
“Tôi…” Nụ hôn chạm nhẹ này làm cho Hướng Cảnh không thể mở mắt ra, vốn muốn nói: tôi chỉ đi đến quán cà phê ở gần đây để vẽ thôi. Còn chưa nói ra đã bị Ngô Khuynh Đình ôm chặt lấy, lại còn bị tỏ tình đột ngột.
“Mấy ngày nay tôi rất nhớ anh, nghĩ đến anh giống như một thằng ngốc. Tôi, tôi nghĩ, tôi đã thích anh rồi.” Ngô Khuynh Đình ra vẻ bình tĩnh nâng cằm nam nhân lên. Âm điệu cũng rất run rẩy khẩn trương.
“Cậu…” Ánh mắt của Hướng Cảnh vì lời cậu vừa nói ra mà phủ kín một tầng ẩm ướt, lo lắng sợ hãi tích lũy nhiều ngày như vậy rốt cuộc cũng có thể buông.
Cậu nói cậu thích anh, vậy không phải là anh có thể không thèm nghĩ thích hay không thích nữa, cũng có thể yên tâm thoải mái ở lại nhận sự dịu dàng cùng quan tâm của cậu sao? Không phải là anh có thể tiếp tục ỷ lại vào cậu, làm bộ cậu chính là cảng tránh gió duy nhất của anh sao?
“Để cho tôi hôn anh một chút được không?”
Lúc này đây, thời điểm Ngô Khuynh Đình thử hôn lên miệng nam nhân, lại phát hiện anh không né tránh, vì thế thử thăm dò hôn càng ra sức, nâng cằm của anh lên, đầu tiên là nhẹ nhàng mút vào một lượt chung quanh đôi môi đầy đặn. Trên đường hơi ngừng mút vào một chút, nhìn thấy đôi môi đỏ tươi, ánh mắt ẩm ướt, bộ dáng gợi cảm khi bị cậu hôn đến sung sướng mê đắm của nam nhân, trong lòng dần dần không còn chần chờ nữa.
Trong ngày đầu tiên của mùa mưa, mùa mai vàng ở thành thị này, Ngô Khuynh Đình xác định ––– đúng rồi, chính là người này, đây là người mà mình khát vọng được ôm chặt lấy giữa trời mưa tịch mịch.
Khi nhiệt độ cơ thể khô ráo truyền đến trong một khắc kia, Hướng Cảnh không giống lúc bình thường tỏ ra thuần thục mà lại chìm đắm trong bể tình, nói ra những lời tình tứ nóng bỏng đáp lại Ngô Khuynh Đình. Anh chỉ thuận theo để cậu ôm chặt vào trong lòng, mặc cho đáy lòng sinh ra một loại khát vọng mãnh liệt tạm thời không muốn quản cái gì, cứ như vậy nhấm nháp sự dịu dàng này. “Ưm ~” Hướng Cảnh hưởng thụ mà khẽ thở dốc.
“Có thể lại tiếp tục đi xuống không?” Câu hỏi mềm nhẹ không phải đang muốn hỏi ý kiến, căn bản là đang khẩn cầu được tiếp tục.
Hướng Cảnh bị Ngô Khuynh Đình nắm lấy cằm, nhìn thẳng làm hai gò má anh không khỏi càng ngày càng nóng, thân thể cũng theo đó mà nóng lên, đôi môi đỏ mọng ướt đẫm run rẩy ngập ngừng trả lời: “Có, có thể.” Không bao giờ muốn trốn tránh môi hôn nồng nhiệt của Ngô Khuynh Đình nữa.
Bởi vì giờ phút này anh cực độ muốn xác định anh không phải là một người cô đơn, anh có một Ngô Khuynh Đình để dựa vào.
Hướng Cảnh nghe lời như thế làm cho Ngô Khuynh Đình như nhận được sự cổ vũ nhiệt tình. Một đôi bàn tay không an phận bức thiết vén quần áo của Hướng Cảnh lên, vuốt ve phần bụng bóng loáng của anh, dần dần sờ soạng rút thắt lưng của anh ra, trực tiếp đưa tay vào trong quần lót của anh, túm lấy tính khí đang cương lên rồi nhẹ nhàng xoa nắn chà xát.
“Rất nhớ anh, rất muốn có được anh như vậy.” Tiếng nói khàn khàn bức thiết lẩm bẩm nói. Chủ nhân tiếng nói dùng bàn tay thô to chơi đùa nộn hành của Hướng Cảnh, yêu thích không buông tay vỗ về chơi đùa huyệt khẩu vì ngượng ngùng mà nhanh chóng ướt đẫm mở ra.
“Ưm…” Cảm giác được cái khe mẫn cảm ở rãnh mông bị Ngô Khuynh Đình thưởng thức, Hướng Cảnh thẹn thùng ngâm nga, “Ưm, nơi đó, a… Cảm giác quái lạ quá…”
“Không thích sao?” Ngô Khuynh Đình chân thành hỏi, “Vậy nơi này thì sao?” Ngón tay thon dài từ phần thân trướng đau kéo đến gốc, đùa bỡn hai quả cầu nhỏ của Hướng Cảnh, “Có thoải mái chút nào không?”
Khiêu khích quá lớn làm cho Hướng Cảnh lập tức phát ra tiếng rên rỉ gợi cảm, “A ô! Không, không được, vẫn, vẫn chờ, chờ một chút để vào phòng ngủ…” Khẩu khí dục cự còn nghênh kỳ thật không thể ngăn cản tình dục từ lúc bọn họ gặp nhau đến bây giờ đã ẩn thân sinh trưởng.
“Anh thật đáng yêu.” Ngô Khuynh Đình bị phần mĩ lệ kia mê hoặc cũng không muốn đi nơi nào khác, thầm nghĩ lập tức ôm lấy anh ở đây. “Vì thế không cần đi đâu nữa, ngay tại nơi này đi.”
“Ưm…” Quần áo của Hướng Cảnh rơi xuống đất từng chiếc, từng chiếc, ngay cả quần lót trên người cũng rơi xuống, cuối cùng trở thành một vật thể trần trụi bị Ngô Khuynh Đình tách hai cặp đùi trắng mềm ra, ôm lấy nhấc lên dán vào sát ván cửa.
Dưới sự đánh giá của đôi mắt đen huyền kia, thân thể trắng nõn gầy nhỏ tự nhiên sinh ra phản ứng tình dục kịch liệt, không chỉ phiếm ra màu đỏ, hơn nữa còn dần dần trở nên run rẩy.
“Về sau chúng ta đừng cãi nhau nữa, được không?” Ngô Khuynh Đình ôm sát hai đầu gối của Hướng Cảnh, dùng khẩu khí nhu thuận khẩn cầu, không để ý tình cảnh hiện tại bọn họ còn đang ở cửa ra vào, cũng vẫn một lần lại một lần hôn khắp toàn thân Hướng Cảnh.
Thân thể gợi cảm bóng loáng tựa như mỹ nhân ngư giữa biển sâu kia một khi bị hôn đến, sẽ phát ra vô số sóng truyền tin gợi cảm, làm cho Ngô Khuynh Đình vô luận thế nào đều yêu say đắm đến không dừng lại được.
“… Được…” Hướng Cảnh nỉ non đáp ứng.
Cãi nhau với Ngô Khuynh Đình, Hướng Cảnh cảm thấy người mất mát nhất chính là mình. Tuy rằng những vấn đề trước mắt, như nghi vấn mình rốt cuộc có phải đồng tính luyến ái không anh vẫn chưa có đáp án, anh cũng không biết rốt cuộc mình có thích Ngô Khuynh Đình hay không, muốn đồng ý với lời tỏ tình của Ngô Khuynh Đình hay không, nhưng ít nhất như bây giờ được cậu ôm vào trong lòng, được hưởng thụ tình yêu triền miên làm anh cảm thấy cuộc sống này còn có ý nghĩa.
Có Ngô Khuynh Đình bên cạnh, sau này sẽ có thật nhiều vui vẻ cùng ngạc nhiên đáng giá cho anh theo đuổi cũng không chừng. Giống như cảm giác vui sướng khi anh nghĩ là Ngô Khuynh Đình chán ghét anh, nhưng cậu lại dịu dàng nói ra lời tỏ tình nóng bỏng với anh như vậy.
“Cũng không cần ngăn cản tôi hôn anh được không? Lúc ôm lấy anh, không hôn được môi anh tôi sẽ cảm thấy rất mất mát.” Ngô Khuynh Đình không phải dã thú, cậu là một người đàn ông khát vọng tình yêu.
“Thật sự… Sẽ mất mát?” Hướng Cảnh thấp giọng hỏi, hóa ra không phải chỉ có thời điểm làm tình cậu mới muốn hay không muốn chuyện hôn môi này.
“Ừ.” Ngô Khuynh Đình nhẹ giọng đáp. Nói cách khác, cho dù là dùng sức mạnh ép buộc, cậu cũng muốn hôn được Hướng Cảnh.
Hướng Cảnh nhìn ánh mắt thâm tình trong suốt của nam tử, dịu dàng nói: “Vậy, cậu có thể hôn tôi.”
Đôi môi nóng rực như ánh mặt trời mùa hè lập tức dán lên, nhắm ngay đôi môi của Hướng Cảnh. Hai cánh môi bị đôi môi của thanh niên dịu dàng cọ xát một hồi, khoang miệng khẽ nhếch bị đầu lưỡi vừa lớn vừa đầy đặn của thanh niên xâm nhập, mảnh đất non mềm trong khoang miệng bị liếm láp qua lại.
Hơi thở cực nóng, rên rỉ thật nhỏ, mê mẩn dưới hương vị mãnh liệt này, “Ô… Ưm…” Hướng Cảnh bị hôn đến miệng lưỡi đều khô.
Thừa dịp thời gian nghỉ ngắn ngủi cho anh hô hấp, Ngô Khuynh Đình mê muội nói: “Về sau mỗi ngày tôi đều muốn hôn anh, giống như vậy ra sức mà hôn.” Nói xong, khẽ liếm lên khuôn cằm hình dáng rất đẹp của anh, theo đường cong gầy yếu lại lần nữa hôn lên môi anh, cực kỳ tham luyến cảm giác triền miên hôn môi với anh.
“Ô ưm…” Lúc này, Hướng Cảnh rõ ràng cảm giác được, hóa ra kĩ thuật hôn của Ngô Khuynh Đình còn cao siêu hơn trong tưởng tượng của anh, kiểu như trong một giờ cho dù bị cậu hôn qua hôn lại mấy chục cái cũng sẽ không làm cho Hướng Cảnh chán ghét.
Dưới sự kích động của nụ hôn vừa dài lâu làm cho người ta hít thở không thông, lại thơm ngọt đến làm cho người ta tham luyến, nhung nhớ tích lũy trong mấy ngày không gặp nhau của hai người giống như ngọn lửa, bùng nổ lan khắp bên trong thân thể. Dục vọng trong lồng ngực bị cháy đến trình độ muốn điên cuồng phát tiết.
“A!” Ngón tay thô dài của Ngô Khuynh Đình cắm vào tiểu huyệt của Hướng Cảnh, đầu tiên là chậm rãi xoay tròn, sau đó bắt đầu nhiệt tình như lửa đâm chọc. Nụ hoa nhỏ hẹp bị ngón tay không ngừng gia tăng số lượng quấy nhiễu liền phát ra những tiếng xì xì trơn ướt, thẹn thùng, kể ra nó cũng thật sự hưởng thụ ngón tay đùa giỡn tà ác như vậy.
“Ưm… Bên trong, bên trong bị làm thật thoải mái… A…” Hướng Cảnh thành thật phun ra những tiếng ngâm nga mị hoặc đứt quãng, “Không, không được… Muốn, muốn bắn.”
“Còn chưa được, phải chờ tôi nữa…” Tiếng nói vừa dứt, cặp mông căng tròn của Hướng Cảnh bị nâng lên rồi tách ra.
Một cây côn th*t cứng rắn liền mạnh mẽ ra sức đâm vào thịt huyệt mềm mại dâm mĩ đã được khai mở của anh, “Hmm a… A –––” giây phút bị cự cái vừa nóng vừa cứng của thanh niên kéo căng nội bích chật hẹp đó, Hướng Cảnh phát ra thanh âm ngâm nga êm tai.
“Thích ôm lấy anh như vậy, rất thích…” Ngô Khuynh Đình một bên tình tứ nói chuyện, một bên đem nhị đực nóng bỏng của mình thẳng tiến vào tiểu huyệt dâm mĩ của nam nhân, đâm vào rất nhanh. Tiếp theo mượn tác dục cường lực của kích tình cuồng dã luật động trong cơ thể nam nhân.
Cảm giác côn th*t hưng phấn đến sung huyết bị nộn thịt vừa ướt lại vừa chặt của nam nhân ngậm chặt làm cho Ngô Khuynh Đình vừa lòng khàn giọng yêu cầu nam nhân: “Tận tình mà cảm thụ tôi…”
Nói xong, liền không chút do dự tách chân dưới của nam nhân ra mức to nhất, giữ chặt lấy vòng eo của anh, đặt nam nhân ở trên ván cửa cuồng dã va chạm, đồng thời còn không quên lấy tay âu yếm qua lại dương v*t đang cương cứng ở giữa háng của nam nhân, thủ dâm cho côn th*t nóng bóng ướt át đã sắp bùng nổ.
“Nha a… A… Đâm sâu quá…” Khoái cảm nóng bỏng trước sau cùng đến như vậy làm cho Hướng Cảnh phát ra tiếng thở dốc thật nhỏ vừa thẹn thùng lại vừa hưởng thụ. dương v*t giữa chân nóng cháy đến cực điểm, giống như ngọn núi lửa chờ mong cuối cùng được phun trào, thanh niên giống như lửa cháy cuồng tình ôm lấy anh.
Cuối cùng, “A… Bắn… A a…” Hướng Cảnh xấu hổ phóng thích một lượng lớn tinh dịch vào trong lòng bàn tay dày rộng của Ngô Khuynh Đình, khóc lóc nói: “Tôi… Tôi thật kém cỏi…” Thẹn thùng muốn tìm một chỗ giấu đi khuôn mặt nóng bỏng bị tình dục đốt cháy.
Nhưng ngoại trừ bả vai của Ngô Khuynh Đình thì không tìm được gì nữa, chỉ có thể đem mặt vùi thật sâu vào, trong hoảng hốt ngửi được hơi thở thơm ngát trên người Ngô Khuynh Đình, hương vị dịu dàng đó giống như có thể cuốn hút trái tim anh.
“Đâu có? Trên thế giới này không có người nào đáng yêu hơn anh đâu.” Ngô Khuynh Đình dịu dàng an ủi nam nhân vừa đến cao trào, bị vẻ đáng yêu như vậy của anh mê hoặc đến còn muốn ôm lấy anh nhiều hơn nữa. Bởi vì cho dù phía trước của anh đạt đến cao trào, tiểu huyệt vẫn không chịu buông côn th*t của Ngô Khuynh Đình ra.
“Để tôi làm ướt anh được không?” Ngô Khuynh Đình lại bắt đầu chuyển động trong vách tràng dâm mĩ của nam nhân, giã lên điểm chỗ yếu ớt mẫn cảm nhất của nam nhân.
“Ưm… Nơi đó, a, của cậu… Của cậu sao lại lớn hơn nữa, a! Thật lớn!” Tay nam nhân khoác chặt lên người cậu như muốn bắt lấy gì đó, Ngô Khuynh Đình giống như dã thú dùng côn th*t công kích ngoáy loạn nhu huyệt của anh, làm cho anh xụi lơ chìm đắm trong khoác cảm nguy hiểm, “A… Nơi đó… Sâu quá, kịch liệt quá… A ô… Muốn nát…”
Ván cửa nhà trọ rung càng ngày càng mạnh, bị Ngô Khuynh Đình nóng bỏng xâm chiếm Hướng Cảnh run rẩy đôi môi đỏ mọng, không ngừng dật ra những tiếng kêu dâm loạn. Tiếng kêu kia bởi vì tiếng bước chân của những người sống trong khu nhà ngẫu nhiên đi qua ngoài phòng mà dần thấp đi rồi lại dần cao lên, hết đợt này đến đợt khác.
Thân thể dâm loạn bắn xong xụi lơ vô lực, nhưng Ngô Khuynh Đình vẫn không buông tha. Cậu vẫn xoa nắn tính khí đã mềm nhũn của anh, hơn nữa còn tham lam bắt đầu dùng đôi môi nóng bỏng ngậm mút hai nụ hoa nhỏ mẫn cảm của anh, làm cho anh lần nữa vì sung sướng mâu thuẫn thẹn thùng đến cực điểm mà than nhẹ ra tiếng.
“Ô ô… Đừng xoa phía trước tôi nữa, không, bằng không sẽ lại chảy ra…”
“Bên trong cũng bị đại gia hỏa kia của cậu đâm phá hủy…”
“Ưm a… Sao lại bắt đầu cắn nữa, nụ hoa bên kia cắn rồi, từ bỏ… Có người đến đây…”
Nơi mẫn cảm như vậy sao có thể bị người mút qua mút lại từng viên một, rất thẹn thùng. Hơn nữa lại ở dưới tình huống hai nơi thẹn thùng nhất trên thân thể bị đòi lấy như vậy.
Hướng Cảnh trầm luân ở trong lốc xoáy vô tận của khoái cảm. “Ô ô ô, đừng hút… đầu v* của tôi trướng quá, a…”
“Chính là chúng nó rất ngọt.” Ngô Khuynh Đình đang dùng môi lưỡi khiêu khích nụ hoa của anh cũng bớt chút thời gian trả lời, đáp xong lại tiếp tục tham lam không lưu tình ngậm mút.
Hướng Cảnh phát ra tiếng kêu áp lực đứt quãng không ngừng làm Ngô Khuynh Đình cảm thấy toàn bộ thế giới anh là đáng yêu nhất. Rõ ràng đã đóng cửa ở trong nhà của mình làm loại chuyện này, làm gì còn phải sợ hãi. Cửa dày như vậy, người bên ngoài căn bản không biết được.
Chỉ là Hướng Cảnh lại bởi vì một chút này mà bối rối, cũng bởi vì một chút này mà thân thể càng trở nên mẫn cảm, thẹn thùng đáp lại xâm phạm của Ngô Khuynh Đình với anh, miệng thì cầu xin không muốn, kỳ thật thân thể lại cực kỳ nhiệt tình.
Ngô Khuynh Đình dĩ nhiên là người đàn ông đầu tiên của Hướng Cảnh. Cậu nhớ tới điểm này, trong cảm giác thỏa mãn không gì sánh được bắt đầu càng thêm mãnh liệt thúc vào trong cơ thể Hướng Cảnh.
Ván cửa bị động tác giao cấu kịch liệt của hai người làm liên tục rung mạnh, chỗ giao hợp của hai người chảy ra vài dòng chất lỏng, ái muội chảy xuôi theo hạ thể lõa lồ của hai người.
“Ô…” Hướng Cảnh không nhịn được nức nở một tiếng rất nhỏ. Cho dù chỉ là một phần dũng đạo nhỏ trên thân thể bị làm ướt, nhưng toàn thân mỗi một chỗ, từ đầu đến chân lại đều như bị thủy triều mãnh liệt bao phủ đến vô lực. Cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể mở lớn hai chân dùng tiểu huyệt chặt chẽ ngậm chặt dục vọng cương cứng đang liên tục thúc tới.
“Hô…” hai tay Hướng Cảnh xụi lơ gác lên cổ Ngô Khuynh Đình, kịch liệt thở cùng nức nở.
“Thích không?” Ngô Khuynh Đình cũng không định cứ buông tha anh như vậy, liếm lên vành tai của anh nói: “Mấy ngày này, tôi đều muốn làm như vậy với anh. Vừa rồi xem như bù lại thiếu thốn mấy ngày nay.” Khi nói chuyện, lại bắt đầu động ở trong cơ thể anh.
“Anh thì sao, anh có nhớ tới tôi không?”
Câu hỏi nhiệt tình cùng với những nụ hôn ngọt ngào liên tiếp làm Hướng Cảnh cảm giác sâu sắc đầu váng mắt hoa. Hướng Cảnh không có thời gian đi suy nghĩ để trả lời câu hỏi của Ngô Khuynh Đình, anh bị côn th*t to lớn không biết mềm kia của cậu đâm đến cả người như nhũn ra, cảm thấy hạ thân xụi lơ muốn bùng cháy.
“A a ––– lại –––” liên tiếp vài lần cao trào qua đi, Hướng Cảnh thử thấp giọng gọi tỉnh Ngô Khuynh Đình đang muốn làm một lần nữa, “Khuynh, Khuynh Đình… Tôi, muốn đi tắm… Cũng, cũng không thể dừng lại trước sao?”
“Làm sao vậy, tôi làm anh đau?” Ngô Khuynh Đình giương mắt, đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt thanh tú bởi vì cao trào mà đầy mồ hôi của anh, nhìn ánh mắt của anh hỏi, “Không thích tôi làm như thế với anh sao?”
“Cũng không phải.”
“Vậy thì vì sao muốn dừng?”
Ánh mắt ướt át nhu hòa vì tình ái của Hướng Cảnh lại bắt đầu né tránh, quay mặt qua chỗ khác, cúi đầu nhìn thấy đống quần áo cùng tập thiết kế mới được một nửa rơi rụng trên đất của mình, lại nghĩ tới một số chuyện không vui trước khi gặp gỡ Ngô Khuynh Đình. Hôm nay, anh ở quán cà phê đợi bảy tám giờ để nghĩ ra phác họa đại khái của thiết kế mới, lại do dự nên hay không nên thiết kế như vậy, bởi vì thiết kế này có lẽ vẫn sẽ không phù hợp với thị trường.
“Không phải nguyên nhân do cậu, là tôi… Tôi nghĩ đến một số chuyện phiền lòng không thể không đối mặt.”
“Vậy… Vậy tôi đưa anh đi tắm rửa trước.” Thấy anh bỗng nhiên không còn kích tình, Ngô Khuynh Đình bắt đầu ngơ ngác, có chút vô thố, rút ra dương v*t thật lớn đang đâm sâu vào nơi riêng tư trong cơ thể anh, nửa ôm anh, nhặt lên khăn tắm rơi dưới chân, nhẹ nhàng lau hạ thể cho anh rồi ôm vào phòng tắm hoa sen.
“Để tôi đi nấu gì đó cho anh ăn…” Sau khi lấy áo ngủ ra cho anh, Ngô Khuynh Đình che giấu sự bối rối cùng khó hiểu của mình mà nói với anh như vậy.
“Ừ.” Hướng Cảnh thấp giọng đồng ý.
Trong căn nhà trọ nhỏ vang lên tiếng nước. Khi Hướng Cảnh đi ra, bản vẽ thiết kế rơi rụng lúc trước đã được thu dọn gọn gàng, đặt ở trên bàn học trong phòng khách bên cạnh chiếc máy tính xách tay Ngô Khuynh Đình đặc biệt mang về cho anh. Bên cạnh có một bát mì nóng hôi hổi.