Cô Ấy Bệnh Không Hề Nhẹ

Chương 27: Nghỉ lễ




“Cậu chưa từng đập tay với con gái sao?”
Trương Lục Nhượng gật đầu.
Tô Tại Tại không ngừng cười, có ý ám chỉ nói: “Vậy lần đầu tiên của cậu là của tớ.”
Sờ đến tay của cậu ấy rồi.
Có hơi mát, nhưng cũng có cảm giác rất ấm.
Tóm lại… rất thoải mái.
——《 Nhật ký của tiểu tiên nữ Tô Tại Tại 》
Tối thứ sáu.
Sau khi Tô Tại Tại tắm xong, thì nằm sấp trên giường.
Cầm điện thoại trong tay, hai chân đong đưa.
Nhìn vào “Trương Nhượng Nhượng” trên màn hình, cô không nhịn được mà trở mình, ôm điện thoại cười ngây ngô.
Một lát sau, cô vui vẻ gõ: Nhượng Nhượng.
Tô Tại Tại: Chân tớ khỏe rồi ~
Trương Lục Nhượng: Ừ.
Tô Tại Tại: Cho nên đi đạp xe đi.
Anh không lập tức trả lời.
Tô Tại Tại vẫn nhìn chằm chằm vào dòng chữ “Đối phương đang nhập…”
Nửa phút sau, Tô Tại Tại có chút không nhịn được.
Cô cắn môi, mất hứng hỏi: Cậu sẽ không đổi ý chứ?
Tô Tại Tại: Vậy cậu trả tớ sáu hàng cộng thêm một hàng rồi lại trừ đi một viên thạch đi.
Tô Tại Tại: Không đúng, bây giờ vật giá tăng lên, cậu phải bồi thường cho tớ gấp trăm lần.
Tô Tại Tại: Bởi vì tớ bị lỡ hẹn, trái tim bị cậu làm tổn thương.
Tô Tại Tại: Cộng lại, thì cậu đại khái nợ tớ khoảng một trăm triệu.
Trương Lục Nhượng: “…”
Anh chậm rãi xóa nội dung vừa mới gõ kia, trả lời: Khi nào.
*****
Xế chiều hôm sau.
Tô Tại Tại cầm túi, ôm mũ bảo hiểm xe đạp trong tay, rồi đi ra cửa.
Trương Lục Nhượng đứng dưới nhà cô thấy được đồ trong tay cô: “…”
Tô Tại Tại cười hì hì chạy tới, đưa cho anh xem.
“Tuần trước tớ đã mua xong rồi!” Cô dương dương tự đắc.
“…”
Tô Tại Tại đưa túi cho anh, dặn dò: “Trước tiên đeo vào, đệm bảo vệ đầu gối với bảo vệ cùi chỏ, sẽ không thể té bị thương.”
Trương Lục Nhượng nhếch môi, nhận lấy.
“Mũ bảo hiểm thì đi qua bên kia rồi đội vào.” Cô tự lẩm bẩm.
Trương Lục Nhượng không lên tiếng, nhưng rõ ràng rất kháng cự cái mũ bảo hiểm kia.
Để ý đến nét mặt của anh, Tô Tại Tại phản ứng lại.
“Cậu cảm thấy cái mũ bảo hiểm này xấu sao?”
“… Ừ.”
Tô Tại Tại hơi buồn rầu: “Có sao? Sợ cậu cảm thấy sặc sỡ, nên tớ còn đặc biệt chọn màu đen.”
Thấy trên mặt anh không có cảm xúc gì, Tô Tại Tại cũng không khăng khăng nữa.
“Nhưng mà hình như đúng là khó coi… Vậy thì không đội, mang đệm bảo vệ đầu gối và cùi chỏ là được.”
Trương Lục Nhượng gật đầu.
Tô Tại Tại đi tới trước xe đạp, đẩy xe đạp của cô ra ngoài.
Hai người sóng vai đi tới bãi đất trống bên cạnh tiểu khu.
Tô Tại Tại đột nhiên mở miệng: “Nhượng Nhượng.”
“Ừ.”
“Thầy có gọi điện thoại cho phụ huynh của cậu không?”
Trương Lục Nhượng do dự một chút, nói: “Không biết.”
Tô Tại Tại “à” một tiếng, chuyển sang chủ đề khác.
“Cậu biết người bình thường học đạp xe phải tốn bao lâu không?”
Trương Lục Nhượng nghiêm túc suy nghĩ, vừa định mở miệng.
Thì Tô Tại Tại mặt dày vô sỉ bịa đặt: “Người có thiên phú thì ít nhất cũng phải nửa năm, kiểu tư chất bình thường giống như cậu, thì ít nhất phải một năm.”
Trương Lục Nhượng: “…”
Để ý tới ánh mắt của Trương Lục Nhượng, Tô Tại Tại vô tội nói: “Cậu không tin tớ?”
“…”
“Tớ lừa gạt cậu làm gì.”
Anh mở to mắt, trầm giọng nói: “Không biết.”
“Sao cậu có thể không tin tớ?”
“…”
“Nhượng Nhượng, cậu không thể cứ đề phòng tớ.”
“…”
“Tớ đối tốt với cậu như vậy, làm sao có thể lừa gạt cậu chứ.”
“…” Anh làm sao có thể tin học xe đạp phải mất một năm chứ.
Lúc đi tới vị trí bãi đất trống.
Trương Lục Nhượng vừa định giữ xe đạp, thì bị Tô Tại Tại ngăn lại.
“Không được! Sao có thể thực hành nhanh như vậy!”
“…”
“Chúng ta còn có lớp lý thuyết mà!”
“…”
“Tớ phải giảng cho cậu một chút.” Tô Tại Tại chỉ chỉ chiếc xe đạp, “Cái này gọi là xe đạp [1], cậu cũng có thể gọi nó là xe đạp hoặc là xe đạp…”
[1] Ở đây cả 3 đều là xe đạp, nhưng cách viết khác nhau nhé mọi người. Từ xe đạp thứ nhất 自行车, từ xe đạp thứ hai 脚踏车, từ xe đạp thứ ba 单车.
Trương Lục Nhượng hoàn toàn không muốn để ý đến cô.
“Tên tiếng Anh của nó là bicycle.”
“… Ừ.”
Chú ý tới vẻ mặt qua loa lấy lệ của anh, Tô Tại Tại nhíu mày, rảnh rỗi sinh nông nổi.
“Cậu nói cho tớ, đánh vần bicycle thế nào.”
“…”
“Không biết sao? Vậy tớ dạy cậu.”
“… Học đạp xe.”
“Chúng ta đang học đạp xe mà.”
“…”
Sau khi giải thích từ đơn đó cho anh xong.
Tô Tại Tại giả vờ như đang suy nghĩ nói: “Bây giờ chúng ta học tới cấu tạo của xe đạp.”
“Tô Tại Tại.” Trương Lục Nhượng không thể nhịn được nữa.
“Hả?”
“Có phải cậu không muốn để cho tôi học hay không.”
“Tớ nào có.” Mặc cô đầy vẻ vô tội.
Trương Lục Nhượng cúi đầu, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm cô.
Tô Tại Tại không thể chịu được khi bị anh nhìn chằm chằm như vậy.
Cô lập tức dời tầm mắt, điều chỉnh độ cao yên xe.
Sau đó nhìn về phía anh, thỏa hiệp nói: “Cậu thử nhìn xem độ cao này có được hay không.”
Trương Lục Nhượng một chân chống đất, một chân đạp trên bàn đạp.
Tô Tại Tại do dự một chút, vẫn là hỏi: “Nhượng Nhượng, cậu thật sự không đội mũ bảo hiểm sao?”
“Ừ.”
“Vậy tớ vịn, chắc chắn sẽ không để cho cậu té, cậu đừng sợ.”
“Được.” Trong mắt xoẹt qua một nụ cười châm biếm.
Bởi vì xe đạp của Tô Tại Tại không có yên sau, nên cô chỉ có thể vịn thanh sau xe.
Chân phải của Trương Lục Nhương dùng chút lực, đạp trên bàn đạp.
Sau đó chân trái cũng đặt lên.
Tô Tại Tại vịn ở phía sau, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tớ vịn, cậu tìm thăng bằng.”
Trương Lục Nhượng đáp lại một tiếng thật nhỏ.
“Yên tâm đạp đi, tớ sẽ không để cho cậu té.” Cô trịnh trọng nói.
Dưới sự chú ý đỡ ở phía sau của Tô Tại Tại, Trương Lục Nhượng đạp rất chậm.
Thấy anh đạp không tệ, Tô Tại Tại liền thận trọng buông lỏng tay ra.
Nhưng hai tay vẫn đặt trên thanh sau xe, không dám để quá xa.
Cô vô thức thất thần.
Hôm nay Trương Lục Nhượng mặc một chiếc áo len sọc đen trắng, trông rất giản dị.
Không thấy quá rõ đường cong cơ bắp của anh.
Nhưng bởi vì nguyên nhân yên xe và tay lái cao gần bằng nhau.
Nên lúc Trương Lục Nhượng đạp xe, cơ thể sẽ hơi nghiêng về trước.
Sơ ý một chút, thì sẽ lộ ra chút xíu thịt…
Tô Tại Tại nuốt nước miếng.
Một tay không nhịn được mà chạm vào.
Cơ thể của Trương Lục Nhượng chợt cứng đờ, cảm giác thăng bằng biến mất trong nháy mắt.
Anh vội vàng dùng một chân chống xuống đất.
Phản ứng nhanh, không té.
Tô Tại Tại bị dọa sợ giật mình.
Thấy anh không ngã xuống, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô rất nhanh kịp phản ứng, vội vàng nói: “Tớ không sờ cậu.”
Trương Lục Nhượng: “…”‘
“Tớ tuyệt đối không có! Tuyệt đối không sờ cậu!”
“…”
Tô Tại Tại lập tức đẩy trách nhiệm: “Là cậu chủ động xoay eo lại, tớ thề.”
“…”
“Tay tớ vẫn đặt ở đây…”
Trương Lục Nhượng trầm mặc, quay đầu nhìn cô.
Tô Tại Tại lập tức ngậm miệng lại.
Một lát sau, cô yếu ớt nói: “Được rồi, là tớ.”
Sau đó mặt không đổi sắc nói dối: “Vừa nãy có sâu, tớ giúp cậu phủi.”
Trương Lục Nhượng không nói gì nữa.
Nhưng Tô Tại Tại có hơi bực bội: “Tớ đụng cậu một chút thì sao.”
“…”
“Tớ cũng không có cái gì xấu xa trong lòng.”
“Ừ.” Anh đáp lại rất nhanh.
“Vậy tại sao cậu cứ có bộ dạng thà chết chứ không chịu khuất phục vậy.”
“… Tôi không có.”
“Cậu đừng gạt tớ.” Tô Tại Tại cúi đầu, buồn bực nói, “Tớ cũng không phải là không tắm, cậu chê tớ cái gì chứ, tớ tắm cũng sạch lắm.”
Gò má của Trương Lục Nhượng bị thiêu đốt, có hơi quẫn bách: “Nói nhảm gì đó.”
“Cậu không chê tớ phải không?”
“Ừ.”
Tô Tại Tại được voi đòi tiên: “Vậy cậu chứng minh cho tớ xem.”
“…Làm sao chứng minh?”
Cô đưa bàn tay mình ra, cười đùa cợt nhã.
“Đụng vào tay của tớ đó, chứng minh cậu không có chê tớ.”
Anh lập tức ngoảnh mặt, mất tự nhiên nói: “Đừng lộn xộn.”
Tô Tại Tại trợn to mắt: “Đụng tay thì làm sao.”
“…”
Cô suy nghĩ một chút, quyết định làm giảm gánh nặng trong lòng anh.
“Cậu chưa từng đập tay với con gái sao?”
Trương Lục Nhượng gật đầu.
Tô Tại Tại không ngừng cười, có ý ám chỉ nói: “Vậy lần đầu tiên của cậu là của tớ.”
“…”
“Lần đầu tiên đập tay với con gái.” Cô giải thích.
Tô Tại Tại giơ tay, nói: “Mau lên.”
Một chân của Trương Lục Nhượng chống đất, chân còn lại giẫm trên bàn đạp.
Hai tay đặt trên tay lái, rủ mắt.
Một lát sau, anh nâng tay trái lên.
Gò má có hơi nóng, nhanh chóng chạm vào bàn tay của cô.
Rồi lập tức tách ra.
Tô Tại Tại kích động muốn nhảy cỡn lên liếm lòng bàn tay của mình.
Cô ép buộc cảm xúc của bản thân mình, làm bộ như không thèm để ý chút nào.
“Chúng ta tiếp tục học đạp xe đi.” Cô nói.
Trương Lục Nhượng cúi thấp đầu, không đáp.
Tô Tại Tại suy nghĩ một chút, nói: “Nhượng Nhượng, cậu vẫn nên đội mũ bảo hiểm đi, cậu vừa nãy thiếu chút nữa là té rồi.”
“Không đội.” Anh trực tiếp từ chối.
Cô có hơi ảo não: “Nhưng tớ không chắc chắn sẽ vịn được cậu mà.”
“…”
“Đội đi, an toàn chút.” Tô Tại Tại tiếp tục khuyên.
“…”
Tô Tại Tại bước tới trước mắt anh: “Đội không?”
Ánh mắt của cô giống như có đèn vậy, trong suốt lại sáng ngời.
Lúc cười, cặp mắt đào hoa cong thành vầng trăng non nhỏ, bên môi còn có một cái lúm đồng tiền.
Trông vừa đáng yêu vừa phô trương.
Trương Lục Nhượng dời tầm mắt: “…Ừ.”
Tô Tại Tại vội vàng cầm mũ bảo hiểm xe đạp để ở một bên lên, đưa cho anh.
Anh nhận lấy, trực tiếp đội vào.
Tô Tại Tại ở bên cạnh nhìn chằm chằm anh điều chỉnh dây quai.
Nửa phút sau, cô bỗng nhiên kêu lên: “Nhượng Nhượng.”
Trương Lục Nhượng thờ ơ đáp một tiếng.
Tô Tại Tại tán dương: “Cậu đã kéo giá trị nhan sắc của cái mũ bảo hiểm này lên.”
“…”
“Nhượng Nhượng, cậu thật sự lợi hại.”
Mặc dù Trương Lục Nhượng có thể đoán được những gì cô nói tiếp theo cũng không bình thường, nhưng anh vẫn chần chừ không nhịn được hỏi: “Cái gì?”
“Tớ vốn cũng muốn nói cái mũ bảo hiểm này xấu, nhưng sau khi cậu đội lên.”
“…”
“Tớ lại muốn nói, đây là một cái mũ bảo hiểm đẹp.”
“Bình thường chút.”
Sau khi đội lên, Trương Lục Nhượng lại bắt đầu đạp xe lần nữa.
Tô Tại Tại vịn ở phía sau, lần này cô cũng không dám nới lỏng tay nữa.
Mười phút sau.
Trương Lục Nhượng đã tìm được cảm giác thăng bằng nên không nhịn được nói: “Tô Tại Tại, có thể buông lỏng ra.”
“Không được.” Tô Tại Tại lập tức phản đối, “Té thì làm sao.”
“…”
Mười lăm phút sau.
“Tô Tại Tại, buông.”
“Tớ không dám… Tớ không dám buông.” Vẻ mặt cô vô cùng đau khổ nói.
“…”
Hai mươi phút sau.
Trương Lục Nhượng phanh xe lại, nói khẽ: “Đã muộn rồi, hôm khác lại học đi.”
“Có phải rất khó hay không?” Tô Tại Tại buông tay ra, làm bộ dáng của người từng trải.
Anh trầm mặc một hồi: “…Ừ.”
*****
Một tuần trước kỳ thi cuối kỳ.
Chủ nhiệm lớp phát đơn nguyện vọng phân khoa văn lý.
Vừa phát xuống, Tô Tại Tại liền lập tức điền “Khoa văn”.
Khương Giai bên cạnh hiếu kỳ hỏi: “Này, không phải nói Trương Lục Nhượng chọn khoa lý sao? Cậu không đi theo cậu ta?”
“Giai Giai.” Tô Tại Tại nói sâu xa, dạy bảo nói, “Theo đuổi đàn ông cũng phải lý trí một chút.”
“…”
“Sau khi tớ chọn khoa văn, thì có thể làm học bá rồi.”
“…”
“Bây giờ tớ không có chút khuyết điểm nào, hoàn mỹ đến mức không có sơ hở để tấn công.”
“…Im miệng đi.”
*****
Sau buổi sinh hoạt trước khi nghỉ lễ.
Tô Tại Tại gửi WeChat cho Trương Lục Nhượng.
Tô Tại Tại: Nhượng Nhượng, ngày mai đi ra đạp xe nhé.
Lần này anh trả lời chậm hơn thường ngày.
Tô Tại Tại đợi một lúc lâu, khi đang muốn đi tắm.
Thì điện thoại reo hai tiếng.
Cô mở điện thoại ra xem.
—— Ngày mai tôi về thành phố B.
—— Nhà tôi ở bên đó, hết lễ mới về lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.