Hai người cứ như vậy hoàn toàn xa cách nhau, không còn liên lạc nữa. Thái Tử không yên lòng, từng phái người đi tìm cô, kết quả không thu hoạch được gì. Quên đi, chị ấy đi đâu thì tùy, tin tưởng chị ấy sẽ chăm sóc bản thân mình tốt.
Sau này Chử Dư Tịch cuối cùng cũng từ Mỹ trở về, rời đi gần một năm lúc gặp lại người gầy đi một ít, tóc không dài không ngắn tùy ý buông thả ở cổ, mặc một chiếc váy ngắn màu vàng chanh, một đóa hoa cúc nhỏ rất duyên dáng xinh đẹp lưng đeo túi đi ra.
Thái Tử tự mình đi nhận điện thoại, sắc mặt anh nhìn cũng không được tốt, tức giận hoàn toàn viết ở trên mặt, đầu ngón tay thon dài gõ mạnh lên cái trán của cô, nghiêm nghị khiển trách, “Nha đầu chết tiệt kia còn biết trở lại.”
Vóc dáng Chử Dư Tịch thay đổi rất nhiều trong vòng một năm, nhưng chỉ đứng đến vai anh. Rốt cuộc chỉ có thể lấy góc độ này để ngưỡng mộ anh, cô có vẻ hơi mơ màng chớp chớp mắt, “Anh là ai?”
“!...” Thái tử bỗng ngẩn ra, môi mỏng mím chặt, một bộ dạng muốn bùng nổ, mà ánh mắt đáng sợ này còn chưa kịp hiện rõ, Chử Dư Tịch đã bật cười khúc khích, nhảy một cái lên người anh, như con bạch tuộc nhỏ bám lấy anh.
“Thái Tử ca đừng nóng giận, em mang cho anh một món quà.”
Thái tử theo phản xạ nhấc thân thể của cô lên, vóc dáng cao nhưng cân nặng thì nhẹ hơn, quan trọng là vì người đó là cô cho nên mới chọc ghẹo anh!
“Cười một cái nào, xụ mặt sẽ rất nhanh già, học theo em này, hì hì.” Chử Dư Tịch lấy ngón tay kéo khóe miệng của anh, thật là vui khi chính mình làm cho anh cười.
Đó là vào đầu mùa hè, có gió nhẹ thổi bay mái tóc mềm mại của cô lướt qua làn da của anh, cảm giác đó hơi nhột mà mềm mại, cùng với mùi hương nhàn nhạt kia của cô, hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa thấm vào tâm phế anh. Bởi vì cô trở về mà tảng đá lớn trong lòng anh mới cảm thấy được buông xuống.
Vừa nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô, cuối cùng anh lại không nỡ trừng phạt cô, không thể làm gì khác hơn là hung hăng vứt cô xuống, “Quà đâu?”
“Về nhà em đưa cho anh, Tiểu Nhu sao lại không ra đón em, không có suy nghĩ, em phải giáo huấn nó một chút…” Chử Dư Tịch nhẹ nhàng bước đi ở phía trước, mái tóc dài vẽ ra từng đường cong tuyệt đẹp giữa không trung. Thái tử không nhanh không chậm đi theo ở phía sau cô, khóe miệng nhếch lên, anh không giải thích được tại sao, ngay cả tâm tình cũng rất tốt.
Có những người mặc dù còn không hiểu cái gì gọi là tình yêu, nhưng cũng đã để người kia ở trong lòng mà ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra, sau đó tự cho mình là không cần tình yêu đùa giỡn đó.
♥Huyentrang138.d.d.l.q.d♥
Có những người, ở hai nơi khác nhau trên trái đất, cách xa nhau hàng nghìn cây số, dường như vĩnh viễn không gặp nhau, chỉ trong đêm khuya vắng người mới hồi tưởng lại quá khứ như hiện ra ở trước mắt, mặc cho thứ gọi là hoài niệm gì đó đang hoành hành khắp cơ thể.
Con người khi chờ đợi sẽ cảm thấy thời gian chính là thứ dài nhất trên đời, mỗi một lần mặt trời lên cao trăng hạ xuống, Du Nguyệt Như đều có một niềm vui nho nhỏ. Đứa bé nhắm mắt ngủ bên cạnh đều lớn lên vui vẻ khỏe mạnh từng ngày.
Đứa bé là một tiểu nha đầu nhạy cảm hiếu động, Du Nguyệt Như vừa mới rời giường đứa bé cũng thức dậy theo, mở to mắt nhìn cô, đưa bàn tay nhỏ bé mập mạp nắm chặt tóc của cô. Không bất ngờ chút nào, đứa bé có một đôi mắt có màu sắc giống với người cha, thường xuyên khiến Du Nguyệt Như nhớ tới người đàn ông có ánh mắt lấp lánh màu hổ phách tươi đẹp kia.
Thân phận là con gái của Hoàng Phủ Nguyệt Như tên Thi Duy Ân được biết đến khi cô bé hơn một tuổi . Cô đem con gái gửi lại chỗ người bạn thân nhờ nuôi hộ, mặc dù có chút không yên lòng.
Bởi vì đó là chuyên gia ẩm thực xuất sắc mới nổi tiếng Trác Nhiên, thực tế căn bản là người ăn hàng, sắp hai mươi tuổi rồi mà cuộc sống còn rối loạn như vậy.
Cũng may con gái hợp với ăn hàng, Trác Nhiên đã mang Thi Duy Ân đi ngao du khắp các phố lớn ngõ nhỏ ở Pari, mỗi lần có quán ăn mới khai trương, hai người nhất định là người khách đầu tiên, ăn thử miễn phí, ăn tới hài lòng mới thôi. Huống chi bên cạnh Trác Nhiên còn có một bảo mẫu nam miễn phí, việc ăn uống hằng ngày của con gái không thành vấn đề.
Thân phận đứa bé được công khai dấy lên một cơn sóng không nhỏ, con gái trưởng Hoàng Phủ gia thật khiến cho mọi người kinh ngạc một phen, nhất là những ánh mắt của các vị nam nhân có chút thân phận địa vị kia cũng đỏ lên, người theo đuổi cô trong một đêm nhiều như quá giang chi tức*.
Về điểm này còn có những chuyện bát quái năm đó cũng lôi ra, đương nhiên bao gồm đoạn giai thoại giữa cô và Lôi Khải. Gặp lại được Du Nguyệt Như, đáy lòng Lôi Khải không khỏi vui mừng, người phụ nữ này càng ngày càng thú vị, thiếu chút nữa lại theo đuổi cô lần nữa.
Không lâu sau truyền ra tin tức Phong Hạo của Phong gia người đứng đầu thành phố phía tây xác nhận có quan hệ qua lại với cô, những người đàn ông có ý định theo đuổi cô nhất thời giảm đi một nửa.
Nghe được tin tức người buồn nhất là Lôi Khải, Thái Tử ở nơi này rất không hiền hậu để lộ ra tin này với anh…
*quá giang chi tức: ý thành ngữ này muốn nói người theo đuổi Du Nguyệt Như nhiều như cá diếc ở sông.