Chúng ta chưa yêu nhau, thì đã già rồi.
Lúc không còn tuổi xuân nữa, em lấy cái gì cầu xin anh yêu em.
***
Lôi Khải nghe lời nói của Thái Tử mới thấy thoải mái hơn chút, ngửa đầu
uống sạch rượu trong chén, “Cô ấy tại sao không tìm tôi? Ít nhất thì có
người quen dễ làm việc hơn chứ!”
Thái Tử cười, “Nói không chừng
chính là sợ cái ‘dễ làm việc’ của anh quá.” Lôi Khải cũng đang vuốt cằm
cười, là kiểu cười không tiếng động đó. Thái Tử nhướng mày với anh, anh
ho nhẹ, “Tôi trở về chỗ chị cậu đây, ai, không nghĩ được tôi so với Eric kém ở đâu.”
Mặt Thái Tử rơi vào trạng thái trầm tư, một lát sau mới nói, “Chẳng lẽ là về phương diện kỹ thuật?”
Con mắt Lôi khải sáng rực bỗng chốc quét qua, “Nếu không cậu thử xem một chút?”
Vỗ vỗ vai Lôi Khải, Thái Tử lắc đầu, “Thử tôi sợ sau này không được làm huynh đệ, cậu với Du Nguyệt Như không hợp đâu.”
“… Cút!”
Thật ra thì Du Nguyệt Như nói rất đúng, Lôi Khải cũng không yêu cô nhiều
lắm, yêu thích chỉ chiếm một phần đối với sự xinh đẹp kia. Anh tự nhận
mình có sức hút rất cao, được phụ nữ nâng niu cưng chiều, Du Nguyệt Như
chính là người đầu tiên anh không giải quyết được. Hơn nữa…
“Cậu
và Phong Hạo có thù oán gì sao, xem ra cậu có thành kiến rất lớn đối với anh ta.” Thái Tử thuận miệng hỏi, Lôi Khải cúi xuống trong đôi mắt chợt mất đi sự lạnh lùng, giống như đang tự cười nhạo mình, “Quân tử không
yêu nhiều người, Phong Hạo không đủ tiêu chuẩn, không có anh ta chen
ngang vào nói không chừng tôi cũng đã cầu hôn, Thái Tử, kêu một tiếng
anh rể cho tôi nghe một chút.”
Thái Tử hung hăng trừng anh một
cái, không khỏi nghĩ đến lời thề son sắt của Thi Dạ Diễm trong đêm tuyết ấy. Du Nguyệt Như là một trong những người phụ nữ mà trong lòng Thái Tử kính nể và muốn bảo vệ, bản thân anh biết những thói hư tật xấu của
người đàn ông, nếu muốn tìm một người để cho anh hoàn toàn yên tâm đem
Du Nguyệt Như cho người đàn ông khác làm anh rể, so với việc để cho anh
toàn tâm toàn ý yêu một người phụ nữ còn khó hơn.
Anh nhìn thấy
sự kiên định của Thi Dạ Diễm lúc đó, nhưng không cách nào thuyết phục
mình để cho cô bước vào cánh cửa đầm rồng hang hổ nhà họ Thi.
***
Mỗi ngày ở thành phố T Du Nguyệt Như đều nhớ đến con gái ở Paris xa xôi.
Trác Nhiên mỗi ngày đều sẽ cho Thi Duy Ân chụp rất nhiều ảnh gửi cho cô, làm cho cô quên đi nỗi nhớ nhung. Bất kể lúc nào rảnh rỗi Du Nguyệt Như sẽ ôm điện thoại di động xem đi xem lại nhiều lần, bên môi trong lúc lơ đãng lộ ra nụ cười ấm áp.
Dáng người sau khi sinh rất nhanh hồi
phục, thậm chí tăng thêm mấy phần quyến rũ, thấy thế Dĩ Nhu vừa hâm mộ
vừa ghen tị, oán trách dáng người mình bình thường không có gì đặc biệt. Còn cố tình tiếp cận mẹ của Chử Dư Tịch là muốn tới uống thật nhiều
thuốc bổ để có thể có được vòng ngực đầy đặn, làm Du Nguyệt Như dở khóc
dở cười.
“Chị, chị chưa đi thăm Đường Lạp An sao?”
Dĩ Nhu
đang cầm bát canh thuốc cau mày uống từng ngụm. Động tác trên tay Du
Nguyệt Như dừng lại một chút, Đường Lạp An… Một cái tên đã biến mất thật lâu trong lòng cô. Hiện tại có người đột nhiên nhắc tới, cô trừ một tia buồn bã thì không còn nhớ nhung gì nữa.
“Vẫn chưa, anh ấy khỏe không?”
“Ừmh, không khỏe lắm, nhưng chị Tiểu Trì đối với anh ấy rất tốt không có gì
để nói, chị, chị còn hận anh ấy sao?” Dĩ Nhu sau khi hỏi câu này liền
thầm mắng mình không có đầu óc, cẩn thận quan sát sắc mặt của cô qua
gương, nhưng không nhìn thấy điểm nào khác thường. Du Nguyệt Như nhanh
tay tết xong bím tóc dễ thương cho cô, quấn lên trên bằng chiếc cặp hình bông hoa bằng thạch anh trong suốt, giống như công chúa xinh đẹp vừa
mới sinh ra.
Chén trong tay chợt bị lấy ra, Du Nguyệt Như lấy tay lau đi nước canh dính bên miệng cô. “Tiểu Như, bất kể sau này em gặp
phải tuýp người đàn ông như thế nào, có thể đâm đầu vào tình yêu, cố
chấp trong tình yêu, nhưng nhớ rằng ngàn vạn lần không được đánh mất
chính mình, tình yêu vĩnh viễn hoàn toàn chỉ là một phần cuộc sống của
em, mà không phải là toàn bộ cuộc sống của em.” l.q.d.
Dĩ Nhu cái hiểu cái không gật đầu, thế giới tình cảm của cô vẫn còn là trống rỗng, “Vậy chị còn hận anh ấy sao?”
***
Còn hận sao?
Du Nguyệt Như đứng ở trước cửa phòng của Đường Lạp An, hồi tưởng những
chuyện sai trái đã xảy ra, cô không thể nói mình hoàn toàn không quan
tâm, dù sao cũng đã từng yêu sâu đậm như vậy. Nói cho cùng cô chỉ là một người phụ nữ, cô chỉ muốn yêu người cũng yêu mình.
Đường Lạp An đối với cô, không đơn giản chỉ là người yêu cũ như vậy.
“Nếu đã đến, thì hãy vào thăm anh ấy một chút đi.”
huyentrang138.d.d.l.q.d
Giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ từ phía sau vang lên, Úc Tiểu Trì
xách theo một túi thức ăn đứng ở sau lưng cô, vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh
như vậy, dáng vẻ giống như người ngoài cuộc.
***
Đối với
nơi này Du Nguyệt Như cũng không ấn tượng nhiều lắm, cô chỉ ghé qua một
lần, trải qua những đau thương kia, cô cũng không muốn nhắc tới. Úc Tiểu Trì cũng không thay đổi quá nhiều, vẫn là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.
Trong mắt là sự bình tĩnh, khóe miệng cong lên. Pha cho cô một chén Hồng Trà, yên lặng ngồi đối diện.
Du Nguyệt Như cầm cái ly giống như đang cười nhẹ, “Đường Lạp An thế nào rồi?”
Úc Tiểu Trì nhếch môi dưới, tầm mắt nhìn về phía phòng ngủ.
“Anh ấy ở trong phòng, hai người nói chuyện đi, anh ấy cũng hy vọng nghe
được giọng nói của cô, nếu như có thể, mời… Cho anh ấy một chút hy vọng… Tôi đi ra sân tưới hoa.”
Du Nguyệt Như để cái ly xuống, hít một hơi thật sâu đi tới phòng ngủ, không khỏi ngẩn ngơ.
Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ tạo cho bên trong căn phòng một khung
cảnh bình yên tĩnh mịch, cửa sổ sát đất rộng mở, gió thổi nhẹ góc rèm
cửa sổ trong không gian vũ động nhẹ nhàng, phát ra âm thanh xào xạc rất
nhỏ.
Còn kia là chiếc giường lớn, Đường Lạp An đang nằm ở trên
đó, trên người đắp chăn mỏng. Cô chậm rãi bước đến gần, ngồi xuống cạnh
mép giường, nhíu mày không dám tin. Đôi mắt anh đang nhắm, chân mày giãn ra, sắc nặt hơi nhợt nhạt, lồng ngực lên xuống chậm rãi nhịp nhàng, hơi thở đều đều, bộ dạng tựa như ngủ thiếp đi.
Nhưng, anh yên lặng yên lặng quá…