Cô nhẹ nhàng gọi, nhẹ nhàng chạm vào anh, gặp lại nhau, nhưng lại không được nghe bất kỳ một lời đáp lại nào của anh.
…
Du Nguyệt Như cắn cánh môi, thu hồi tay, hốc mắt đỏ ửng, kinh ngạc nhìn
anh. Anh vẫn anh tuấn đẹp trai như trước, nhưng chỉ là, anh sẽ không mở
miệng, sẽ không cười.
Cô không nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy,
nghĩ đến cũng đúng là như thế, lúc ấy Thi Dạ Diễm một lòng muốn đẩy anh
vào chỗ chết, ra tay không chút nể nang, nếu không phải là cô ngăn lại
sợ rằng Đường Lạp An đã mất mạng trong tay anh.
Cô không biết có nên nói lời xin lỗi với anh hay không, mặc dù tất cả đều là do anh gieo gió gặt bão.
“Mời, cho anh ấy một chút hy vọng.”
Lời nói của Úc Tiểu Trì vẫn quanh quẩn bên tai cô, đều là phụ nữ, sao cô
lại không biết được nỗi khổ của cô ấy chứ. Du Nguyệt Như yên lặng cầm
bàn tay không có nhiệt độ của Đường Lạp An, nắm lại trong lòng bàn tay,
đầu tựa nhẹ vào trước ngực anh.
Đôi tay này, đã từng là đôi tay
cô liều mạng muốn cầm, lồng ngực này từng là tất cả của cô. Cô chợt xúc
động muốn rơi lệ, cũng không phải là bởi vì nhớ nhung, mà là hôm nay nắm tay của anh nằm trong ngực của anh, bao nhiêu ký ức xưa kia rốt cuộc
cũng không tìm lại được.
Giữa anh và cô, cuối cùng cảnh còn người mất.
“Em không hận anh, Đường Lạp An, anh nghe thấy không, em không hận anh.
Trước khi bước vào cánh cửa này em đã suy nghĩ đi vào liệu có thoải mái
hay không, nếu như thời gian quay ngược lại, em nghĩ em còn có thể yêu
anh lần nữa, vì yêu anh mà sẽ điên cuồng như trước đây, nhưng đây chỉ là nếu như, anh cũng biết trên đời này sẽ không có nếu như.”
Là
Đường Lạp An làm cho cô biết đến hương vị của tình yêu, nếm đủ mùi vị
ngọt bùi cay đắng, mà duyên phận giữa hai người họ đã sớm rơi vào giữa
dày vò và kiệt quệ khá lâu, không còn duyên để đi tiếp với nhau nữa.
Anh không phải là chốn trở về của cô, cô không phải là hạt cát thuộc về mặt đất, điều này khiến cho lòng cô chua xót không chịu nổi.
Úc Tiểu Trì ở trong vườn xới đất cho hoa, tưới nước, bắt chước dáng vẻ chăm sóc những cây hoa này của Đường Lạp An, mỗi ngày đều như vậy, đều không
ngừng nghỉ. Du Nguyệt Như rời đi lúc nào cô cũng không hay biết, lúc trở về phòng cô ấy đã không còn ở đây.
Cô vén chăn mỏng lên, dùng
khăn bông ấm áp lau thân thể cho anh, đây là việc cô phải làm mỗi ngày,
anh là người đàn ông thích sạch sẽ, Úc Tiểu Trì cũng không chịu để trên
người anh dính một chút bụi bẩn nào.
“Tâm trạng rất tốt, hai
người nói chuyện gì vậy?” Úc Tiểu Trì nở nụ cười nhàn nhạt nói, “Anh nhớ hôm nay là ngày gì không? Anh chắc chắn là nhớ, chẳng qua là không nói
thôi.”
Đường Lạp An không quên nhớ đến mỗi một lần sinh nhật cô,
bất kể lúc trước là diễn kịch hay là gì, hầu như sinh nhật hàng năm đều
nhận được quà của anh. Anh rất tinh tế, biết cô thích ăn cái gì, màu sắc yêu thích, cỡ giầy, biết cô sợ bóng tối, biết cô thích nắm tay của anh
ngủ.
huyentrang138.d.d.l.q.d
Lau thân thể của anh xong, Úc Tiểu Trì kéo cánh tay anh từ từ đặt anh nằm xuống. “Lạp An, anh còn nhớ hay không ngày đó anh gặp chuyện không may anh đã đến hỏi em rốt cuộc
là em muốn như thế nào? Điều em muốn thật ra rất đơn giản.” Cô cười nhẹ, cầm tay của anh khẽ hôn lên mu bàn tay.
“Có thể ở cùng một chỗ
với anh như vậy, mỗi ngày nấu cơm cho anh ăn, nhìn anh chăm sóc những
bông hoa kia, thỉnh thoảng cùng em đi dạo siêu thị, mua đồ ăn, cùng
nhau…” Cô nghẹn lời, hít hít lỗ mũi nói tiếp.
“Cùng nhau nhìn
Tiểu Vũ lớn lên từng ngày, như vậy là đủ rồi, cho dù tình yêu của anh
đối với em từ đầu tới cuối đều là diễn kịch, cho dù em biết thật ra Tiểu Vũ không phải là con của anh. Lạp An, Du Nguyệt Như không còn yêu anh
nữa rồi, cô ấy thật sự không yêu anh, anh có thể hay không… có thể thử
yêu em một lần hay không, một lần thôi cũng được…”
Nói xong lời
cuối cùng, cô đã khóc không thành tiếng. Úc Tiểu Trì gần như chưa bao
giờ nói qua những lời này. Đường Lạp An vẫn coi cô như một đứa bé trưởng thành cần bảo vệ, ngay cả trước lúc ly hôn cũng không nói rõ nguyên
nhân, ở trước mặt anh cô dường như luôn là một người phụ nữ ngây thơ
hạnh phúc được thương yêu.
Nhưng trong lòng cô từ khi vừa mới bắt đầu đã nhìn thấu tất cả đều là giả tạo, bao gồm buổi tối nhiều năm về
trước, Đường Lạp An đem cô chuốc say sau đó cùng cô dây dưa trên giường, cho là cô đã hôn mê, trong lúc đó đã thay đổi người… Kế hoạch của anh
rất kín đáo, quá trình thực hiện rất thành công.
Nhưng anh đã bỏ
quên một chuyện, người phụ nữ không cách nào tự kiềm chế một khi đã yêu ở bất kỳ mọi tình huống nào cũng có thể phân biệt được người nào là người đàn ông của mình. Cả đêm triền miên ấy, cô không ngừng thôi miên mình
rằng người đàn ông đang rong rẩy ở trên người cô là Đường Lạp An. Sau
tất cả mọi chuyện cô đều cắn răng nhịn xuống, cho đến khi cô mang thai.
Cô vui vẻ đem tin tức này nói cho anh biết, nhưng trong lòng cô đang
chảy máu.
Đường Lạp An cho rằng cô cái gì cũng không biết, thật
ra thì so với anh cô còn biết nhiều hơn. Cô thậm chí cảm thấy thật may
mắn khi mình bị Cosmo chọn trúng để phối hợp với kế hoạch của anh, bởi
vì từ lần đầu tiên nhìn thấy Đường Lạp An cô đã bị anh cướp đi trái tim.
“Có vài người thoáng một cái đã là cả đời, Lạp An, anh có thể đem toàn bộ
tình yêu cho cô ấy, nhưng là cả đời anh có thể để lại cho em không?”
Nước mắt của cô cứ như vậy theo khóe mắt chảy xuống đến cổ của anh, cô thậm
chí cho rằng thật ra thì Đường Lạp An sẽ không nghe thấy cái gì…
Cô năm nay đã tròn ba mươi tuổi, tất cả tuổi xuân tốt đẹp đều dành cho
anh, nhưng trừ sự tàn nhẫn giả dối cô không nhận được cái gì.
Lạp An, chúng ta chưa yêu nhau, thì đã già rồi, mà em thực sự không biết
khi không còn tuổi xuân nữa, em còn có tư cách gì cầu xin anh yêu em…