Không biết cuộc đời này còn có thể dùng cái gì để bù đắp lại tình thâm nghĩa trọng này.
***
Giọng nói của Thi Dạ Diễm trầm thấp mà rõ ràng, kiên định mà cô đơn tĩnh mịch truyền vào trong tai mỗi người. Vết thương ở bụng bị đạn bắn truyền tới đau nhức không cho phép anh cúi lưng, nhưng đầu anh lại gục xuống, trên trán mồ hôi lạnh chảy xuống cằm lẫn vào máu nhỏ từng giọt rơi xuống, đôi môi bởi vì mất máu quá nhiều bắt đầu trắng bệch.
Trong nháy mắt không khí trở nên rất yên tĩnh, gần như không ai tin rằng anh thật sự từ bỏ tất cả, chỉ vì người phụ nữ và đứa con của mình.
Nhất là Du Nguyệt Như, ánh mắt có chút run sợ chăm chú nhìn lên khuôn mặt người đàn ông lúc này đang rất mệt mỏi chật vật không chịu nổi vết thương, trong lòng có thứ gì đó ê ẩm căng trướng lên như muốn trào ra.
“Còn phải để tôi nhắc lại một lần nữa sao?”
Ánh mắt Thi Dạ Diễm vỡ thành từng mảnh sâu sắc phức tạp, nửa tự giễu nửa châm chọc nhìn Thi Dạ Hướng, “Anh thắng rồi, tôi rời khỏi nhà họ Thi, cái gì cũng là của anh, tôi chỉ cần người phụ nữ và con gái của tôi, như vậy đủ chưa, anh đã hài lòng chưa… anh trai.”
Một tiếng anh trai được gọi ra, trong tròng mắt Thi Dạ Hướng xẹt qua một tia hoảng hốt không dễ nhận ra. Anh ta trầm mặc, môi mỏng mím chặt, thu hồi súng, ý bảo thuộc hạ của mình buông lỏng sự kiểm soát đối với anh, cúi đầu liếc một cái đến Thi Duy Ân đang hôn mê, trong lòng vậy mà lại dâng lên một chút khổ sở.
Thật đáng tiếc tiểu nha đầu này không nghe thấy những lời này, rõ ràng muốn gặp cha đến như vậy, khi gặp được rồi lại bắt đầu giận dỗi.
Khóe miệng Thi Dạ Hướng nhếch lên lộ ra xóa sạch nụ cười của người chiến thắng, ôm Thi Duy Ân đến trước mặt Thi Dạ Diễm, “Đừng lo lắng tôi sẽ không đuổi tận giết tuyệt, tôi cũng không muốn con gái cậu lớn lên tới tìm tôi báo thù, chúng ta sống chung cũng không tệ lắm.”
Thi Dạ Diễm không nói gì, con ngươi rũ xuống, tất cả lực chú ý đặt lên người Thi Duy Ân. Anh chậm rãi đưa hai tay ra nhưng lại hơi run run, giống như không biết bế con thế nào, chậm chạp không nhận lấy con bé.
Trên người anh trên tay anh từng mảng từng mảng vết máu lớn, mà váy nhỏ của Thi Duy Ân một màu trắng như tuyết, giống như một cô công chúa nhỏ thực tại đang ở trước mặt anh, trong sáng, xinh đẹp, không nhiễm một hạt bụi khiến anh cảm thấy tự ti mặc cảm, khiến anh sợ sệt, sợ mình làm dơ phần tốt đẹp này tràn ngập khao khát nhưng lại mâu thuẫn.
Dáng vẻ do dự mà cẩn thận ở trong mắt Thi Dạ Hướng lại thấy hết sức chướng mắt, “Không muốn nữa sao? Cậu không ngại tôi thu lại làm con gái nuôi cũng được.”
Thi Dạ Diễm hung hăng lườm anh một cái, đem con gái ôm vào trong ngực. Một tiểu sinh vật mềm mại nhỏ bé như vậy, khuôn mặt non nớt rất dễ dàng nhìn ra vài phần xinh đẹp giống Du Nguyệt Như.
Cổ họng anh căng lên, cố đè sự nghẹn ngào xuống, hai tay nâng lấy con nhẹ nhàng ôm vào ngực. Bảo bối nhỏ này là con gái của anh, trong thân thể nhỏ bé này đang chảy dòng máu của anh, con bé nhẹ nhàng hô hấp trong ngực anh, cũng không thắc mắc tại sao lại mang lại rung động to lớn trong lòng anh.
Quyền thế gì đó, địa vị gì đó, kể cả thân thể đau đớn vào giờ phút này so với trái tim tràn đầy ấm áp chỉ là một phần, thì được xem là gì chứ.
Nếu vừa rồi còn giữ lại một phần không cam lòng, thì hiện tại anh thấy may mắn với quyết định của mình, bỏ qua những thứ hư vô mờ mịt đó, đổi lại có được thứ quý báu hơn.
Có lẽ Thi Dạ Hướng nói đúng, cái gì anh cũng muốn, cho nên cái gì cũng không chiếm được. Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ mất đi sẽ từ bỏ bất kỳ thứ gì, quá mức cố chấp đối với mọi thứ đã che mắt trái tim của anh, mà ngay cả những cái đơn giản nhất như được mất, giữ lấy hay từ bỏ anh cũng không phân biệt được. Thì ra sự lựa chọn bốn năm về trước của anh là sai lầm rồi…
Thời gian chứng minh tình yêu của anh đối với Du Nguyệt Như, nhưng cũng để cho họ thừa nhận điều khó khăn nhất trong cuộc sống đó là yêu nhau mà không dám thừa nhận. Anh thật ngu ngốc khi tự cho mình là đúng.
Con ngươi Thái Tử ẩn náu khó hiểu, nhưng trước mặt lại không nhịn được, “Eric, anh còn có lời gì muốn nói sao?”
Thi Dạ Diễm thu lại vẻ quyết tâm, hít thở thật sâu, “Thái Tử, tôi biết cậu đối với chuyện tôi âm thầm ám sát cậu, cậu vẫn canh cánh trong lòng, nhưng nếu cậu muốn trả thù thì hiện tại xin mời, tôi chỉ có một yêu cầu, để cô ấy lại.”
Thái Tử cười, “Yêu cầu? Tôi lại cho đây là thỉnh cầu, xin lỗi, tôi không đáp ứng được, hôm nay anh cái gì cũng không còn, lấy cái gì để yêu cầu tôi?”
Du Nguyệt Như vừa nghe thấy nhất thời tức giận giằng co, Thái Tử cũng không nhìn cô, âm thầm buộc chặt hai cánh tay ôm cô vào trong ngực.
“Chuyện trước kia tôi có thể xóa bỏ, nhưng Nguyệt Như và anh, sẽ không có sau này, đứa bé coi như là vật kỷ niệm, anh nuôi đi, cứ như vậy, tạm biệt.”
Dứt lời Thái Tử không nhiều câu nhiều lời nữa, lại càng không ngoảnh lại nhìn Du Nguyệt Như đang đánh đấm giống như bị điên vậy, xoay người rời đi.
Cho đến khi ngồi lên máy bay trở về nước, Thái Tử vẫn buộc tay chân chặn miệng của cô không cho cô nói chuyện, mặc cho Du Nguyệt Như ra sức đá đạp lung tung. Cuối cùng đợi cô đã tiêu hao hết sức lực an phận ngồi xuống, ngồi im một chỗ thở gấp kịch liệt, Thái Tử vuốt lại mái tóc xộc xệch của cô, lau khô nước mắt, rồi đắp chăn cho cô.
“Ngủ đi, ngủ một giấc sẽ về đến nhà.”
Du Nguyệt Như gắt gao nhìn chằm chằm anh, đôi mắt xinh đẹp suýt nữa phun ra lửa. Thái Tử xem thường tiếp đó nhắm mắt nghỉ ngơi tự chăm sóc bản thân, bên mép hiện lên một nụ cười vui vẻ khác đủ thâm ý.
Được rồi, coi như anh chơi xấu một lần, nhưng nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, một tiếng anh rể này sớm muộn gì cũng phải gọi.
Thi Dạ Diễm, nếu anh có bản lĩnh thì đến đây đem chị ấy trở về đi, không có bản lĩnh, vậy cũng đừng trách tôi đem chị ấy gả cho người khác.