Có Bệnh

Chương 62:




Edit: Mạn Già La
Kiều Ngộ An nghỉ ngơi một ngày, sáng hôm sau đi làm, lúc ngồi trong xe lại không nhịn được mắng Thời Niên một câu:
“Nhãi con chết bầm!”
Anh hít hai hơi thật sâu, kìm lại ý muốn quay lại đánh Thời Niên một trận rồi lái xe ra ngoài.
Lúc lái xe ra khỏi tiểu khu, phía trước có một chiếc ô tô đậu, Kiều Ngộ An vốn tưởng rằng sẽ đi nhanh thôi, nhưng hồi lâu không có động tĩnh gì, anh nghiêng người nhìn lướt qua phía trước mới phát hiện có một chiếc xe của công ty chuyển nhà đậu ở lối vào đằng trước chắn mất đường đi, bất động sản đang nói chuyện.
Loại chuyện này cũng đành chịu, Kiều Ngộ An chán chường chờ đợi, thỉnh thoảng nhấc một bên mông lên, thích hợp giảm bớt một ít áp lực.
Dự báo thời tiết nói mấy ngày tới sẽ có tuyết rơi và nhiệt độ hạ xuống rất nhiều, Kiều Ngộ An liếc sắc trời ngoài cửa sổ, quả nhiên có chút âm u, cũng không biết có rơi hay không.
Bất động sản đã thương lượng xong xuôi, xe phía trước cũng dần dần lái đi, Kiều Ngộ An cũng đạp ga chậm rãi rời khỏi tiểu khu, nhưng lại không ngờ sẽ nhìn thấy một người phụ nữ đang tranh cãi với bảo vệ khu chung cư khi chuẩn bị lái xe ra ngoài cổng tiểu khu, vì cửa sổ xe của Kiều Ngộ An hơi hạ xuống một chút, nên những gì họ nói Kiều Ngộ An nghe được rất rõ:
“Xin các người để tôi đi vào đi, tôi chỉ đi vào nhìn một chút, nhìn xong tôi sẽ ra....”
Nhìn cái gì, Kiều Ngộ An không biết, cũng không để ý, thời gian của anh đã không còn kịp, sau khi lái ra khỏi tiểu khu liền tăng tốc rời đi, nên anh hoàn toàn không nghe thấy người phụ nữ nói câu sau:
“Con trai tôi ở bên trong, nó trốn nhà rất nhiều năm rồi, khó khăn lắm tôi mới có tin tức của nó, tôi muốn đi gặp thằng bé.”
Lúc Kiều Ngộ An lái xe đến bệnh viện, xuống xe thì nhận được Wechat của Thời Niên:
【Còn đau không?】
Nếu là ở nhà, Kiều Ngộ An sẽ không để ý đến câu hỏi này của Thời Niên, hai ngày nay anh đã nghe mòn tai rồi, nhưng hai người không ở cùng nhau, Kiều Ngộ An sợ Thời Niên sẽ nghĩ nhiều, lại sợ hắn lo lắng, đành trả lời một câu:
【Còn ổn, đừng lo.】
Kiều Ngộ An mừng là hôm nay anh không phải đi phòng khám ngồi khám, nếu không còn phải ngồi cả một ngày, sợ là anh thật sự chịu không nổi.
Lúc gần tan làm thì bị Bạch Cẩm Thư gọi vào văn phòng, không có gì bất ngờ khi Kiều Bình Sinh cũng ở đó, Kiều Bình Sinh vỗ vỗ sô pha bên cạnh, ý bảo Kiều Ngộ An ngồi xuống. Kiều Ngộ An cười từ chối:
“Thôi ạ, con đứng được rồi.”
Kiều Bình Sinh cũng không để ý việc này lắm, tùy anh, Bạch Cẩm Thư lại liếc anh một cái: “Con yêu đương?”
Kiều Ngộ An không hề giấu giếm chuyện mình yêu đương, hầu như cả bệnh viện đều đã biết chuyện, Bạch Cẩm Thư đương nhiên cũng nghe được, và muốn nghe chính miệng anh nói, Kiều Ngộ An thản nhiên thừa nhận:
“Đúng vậy, chúng con yêu nhau, mẹ không biết con theo đuổi vất vả bao nhiêu đâu.”
“Đừng có mà khoe mẽ trước mặt ba mẹ.” Bạch Cẩm Thư: “Thái độ của ba mẹ đối với chuyện này sẽ không thay đổi.”
“Con cũng không trông cậy ba mẹ có thể đổi ý, con hiểu quan điểm của ba mẹ, thậm chí ủng hộ ba mẹ.” Kiều Ngộ An cười: “Nhưng mẹ à, con biết con muốn cuộc sống như thế nào, muốn cùng ai bên nhau cả đời, hiện tại con rất hạnh phúc.”
Kiều Bình Sinh cười hòa giải:
“Bên nhau là tốt rồi, nhưng lời trước đó nói với con con cũng nhớ kỹ, đừng không coi trọng.”
“Yên tâm đi ạ.” Kiều Ngộ An cười cười: “Con có chừng mực.”
Trên đường lái xe trở về gặp chút tắc đường, Kiều Ngộ An buồn chán ngắm nhìn cảnh đường phố, ai dè lại nhìn lướt đến hiệu thuốc bên cạnh, sau đó khi xe chạy đi liền đỗ xe ở bãi đậu xe công cộng cách đó không xa, đi bộ đến hiệu thuốc mua một vài thứ.
Khi lái xe đi, nhìn chằm chằm vào chiếc túi trên ghế phụ thầm mắng mình không có tiền đồ, lúc này mới qua chưa đầy 48 tiếng mà đã chuẩn bị đầy đủ đồ nghề rồi.
Miệng thì nói không muốn có lần sau, nhưng thân thể lại thành thật như vậy, nhưng Kiều Ngộ An cũng không thừa nhận mình muốn, anh chỉ thừa nhận nếu lần sau mình thật sự không đè được Thời Niên, có hai thứ này, anh không đến mức bị thiệt.
Hài hòa mới là quan trọng nhất.
Khi Kiều Ngộ An trở lại khu biệt thự, người phụ nữ lúc sáng vẫn chưa rời đi, nhưng không nói lời nào với bảo vệ nữa mà chỉ ngồi lặng bên bồn hoa trước cửa, ngơ ngác nhìn vào trong khu biệt thự, vì lần này do không có xe chặn cửa nên Kiều Ngộ An chỉ liếc nhìn người phụ nữ một cái rồi lái xe vào.
Đối với Kiều Ngộ An mà nói, đây chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, cũng không để trong lòng, trên thế giới này luôn có đủ loại người, đủ loại vui buồn hợp tan, mà anh có thể làm là nhanh quay về ôm Thời Niên một cái.
Khi trở lại biệt thự số 4, Thời Niên đã chờ sẵn ở cửa mở cửa cho Kiều Ngộ An với thái độ ân cần lấy lòng, thật ra Kiều Ngộ An đã không tức giận từ lâu rồi, lúc này nhìn thấy Thời Niên như vậy thì càng mềm lòng, thế nên không nhịn được mà vươn tay muốn nắm tay Thời Niên ôm một cái, nhưng không ngờ vừa chạm vào giữa hai người liền sinh ra tĩnh điện, Thời Niên sợ hãi lùi nhanh về sau.
Mùa đông khí hậu khô ráo, việc có tĩnh điện thực ra rất bình thường, Kiều Ngộ An không để tâm, Thời Niên lùi lại cũng là phản ứng trong tiềm thức, nhưng khi anh ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt của Thời Niên, mới hiểu ra cũng không đơn giản như vậy, trong mắt Thời Niên đều là sợ hãi và kiêng kị.
“Niên Niên?” Kiều Ngộ An gọi một tiếng, nhưng còn chưa kịp nói lời tiếp theo, Thời Niên đã như sực tỉnh nhanh chóng xoay người đi lên lầu, Kiều Ngộ An nhìn theo bóng lưng hắn, nếu như anh đoán không sai, Thời Niên hẳn là đi vào phòng ngủ và trốn trong tủ quần áo.
Kiều Ngộ An có chút sững sờ, anh không ngờ Thời Niên sẽ mất khống chế, hắn đã rất lâu không mất khống chế rồi, lần này thình lình phát bệnh còn là do tĩnh điện.
Nhưng tĩnh điện có đáng sợ đến thế ư?
Đáng sợ đến độ làm Thời Niên phát bệnh sao?
Kiều Ngộ An không biết, nhưng anh biết rằng mình không thể để Thời Niên một mình trốn trong ngăn tủ được.
Kiều Ngộ An xách đồ lên lầu, Thời Niên quả nhiên ở trong tủ như anh nghĩ, Kiều Ngộ An nhìn ngăn tủ một lát, đặt đồ xuống rồi đi tới.
Có lẽ sự việc lần này không nghiêm trọng như việc nhóm livestream xông vào lần trước, cho nên Thời Niên không giữ chặt cửa tủ không cho Kiều Ngộ An vào, Kiều Ngộ An chỉ kéo nhẹ một cái là mở được cửa tủ, Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên ở trong góc, im lặng vài giây, bước vào ngồi xuống bên cạnh hắn.
Cửa tủ không đóng, ánh đèn vàng ấm áp trong phòng ngủ cũng chiếu vào trong tủ, Kiều Ngộ An không dám đụng vào Thời Niên, nhẹ giọng hỏi:
“Là sợ tĩnh điện sao?”
Thời Niên rất an tĩnh, an tĩnh đến mức không có tiếng hít thở, ngay lúc Kiều Ngộ An cảm thấy sự im lặng như vậy giống như một sự cam chịu, Thời Niên lại lên tiếng, nhưng không ngờ không phải là đáp án mà là một câu:
“Xin lỗi.”
Trái tim Kiều Ngộ An như bị ai đó bóp mạnh, đau âm ỉ.
“Sao lại nói xin lỗi?” Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên đang trốn trong góc, nơi đến ánh sáng không chiếu tới: “Chúng ta là quan hệ gì? Có cần phải nói với anh cái này không?”
Thời Niên không nhìn Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi, sau đó hình như Thời Niên có cử động, nhưng ánh sáng quá tối, Kiều Ngộ An không nhìn thấy, cho đến khi ngón tay anh để bên hông bị Thời Niên nhẹ nhàng nắm lấy, và nói:
“Em nên xin lỗi, em không cho anh được mối quan hệ yêu đương bình thường.”
“Anh muốn một mối quan hệ bình thường thì đã không tìm em.” Kiều Ngộ An nắm lại tay Thời Niên, nói: “Anh đã nói rất nhiều lần rồi, trước khi tỏ tình với em anh đã biết em là người như thế nào, anh cũng đã sớm chuẩn bị tốt cho tất cả các phản ứng của em, dù là tốt hay xấu.”
“Thời Niên.” Kiều Ngộ An càng nắm tay hắn chặt hơn: “Anh là người yêu của em, là người thân mật nhất trên đời này, em thật sự không cần nói xin lỗi với anh, anh không thích em như vậy.”
“Vâng.” Thời Niên rất ngoan ngoãn đáp: “Không nói nữa.”
Không nói, chỉ cần anh không thích, sau này em cũng sẽ không nói, đây là Thời Niên cam đoan, Kiều Ngộ An nghe được, cũng nhớ kỹ.
Thời Niên là một cậu bé ngoan, hứa chuyện gì đều làm được, nên có lẽ sau này Kiều Ngộ An sẽ không nghe thấy hai chữ “xin lỗi” này nữa, nhưng dù vậy, Kiều Ngộ An cảm thấy mình và Thời Niên vẫn cần tiến thêm một bước nữa.
Hai người hiện tại vẫn giữ mối quan hệ thân mật nhất trên đời, nhưng anh lại vẫn không biết cấm địa của Thời Niên ở đâu, anh không biết mình làm gì sẽ khiến Thời Niên không vui, hoặc là phát bệnh, và anh cũng không thích như thế.
“Thời Niên.” Kiều Ngộ An vuốt ve ngón tay Thời Niên, nhẹ giọng nói: “Có thể nói cho anh biết không? Anh không hỏi nguyên nhân, chỉ cần nói em không muốn nghe những gì? Không thể tiếp nhận cái gì? Em nói cho anh biết, sau này anh sẽ chú ý.”
Kiều Ngộ An vốn cho rằng đây là chuyện đương nhiên, tuy giữa hai người không cần phải hoàn toàn thành thật, nhưng Kiều Ngộ An vẫn cảm thấy chuyện này cần thiết, còn Thời Niên cũng không có lý do gì phải giấu giếm, nhưng Thời Niên lại từ chối, hắn nói:
“Nếu là anh, em không có gì không muốn nghe, nếu là anh, em không có gì không thể tiếp nhận.”
Kiều Ngộ An ngớ ra, trong bóng tối nhìn hắn.
“Kiều Ngộ An.” Thời Niên nói: “Anh làm bất cứ chuyện gì với em, em cũng sẽ không tức giận, nhưng có một số thói quen nhỏ nhất thời có thể em sẽ không thay đổi được, anh đợi em, cho em thời gian, em sẽ sửa.”
Kiều Ngộ An rốt cục không nhịn được nữa, cúi người qua ôm Thời Niên vào lòng:
“Đừng như vậy, anh ở bên em không phải để bắt em thay đổi điều gì, em hãy cứ là chính em, sống theo cách em thích nhất và thoải mái nhất là được, nếu sự xuất hiện của anh khiến em luôn chịu uất ức và gượng ép mình, anh sẽ cảm thấy mình là một người yêu thất bại.”
Thời Niên cũng ôm lấy Kiều Ngộ An, vùi đầu ở cổ anh:
“Ở bên anh chính là cách thoải mái nhất đối với em.”
Lòng Kiều Ngộ An ấm áp, anh thầm nghĩ sao mà trên đời lại có người ngoan như vậy? Còn tình cờ để anh gặp được nữa chứ?
Đương nhiên anh biết người ta khi yêu nói đều là lời ngon tiếng ngọt, đều là lời dễ nghe, có thể là thật lòng, có thể là chứa mục đích, không phải Kiều Ngộ An không biết những kịch bản đó, sở dĩ anh biết còn bị Thời Niên cảm động, là vì anh hiểu mỗi một chữ Thời Niên nói ra đều là chân thật, hắn là nghĩ như vậy cho nên mới nói như thế.
“Kiều Ngộ An.” Thời Niên nói: “Gặp được anh là điều may mắn nhất đối với em.”
Kiều Ngộ An ôm chặt Thời Niên, từng chút từng chút vỗ lưng hắn: “Em có thể may mắn cả đời.”
Im lặng chờ đợi thêm một lúc, sau khi Kiều Ngộ An cảm thấy cảm xúc của Thời Niên dịu đi một chút mới mở miệng:
“Hai ta ra ngoài được không? Ngồi đây mông anh đau quá.”
Thời Niên rốt cuộc cũng thoát khỏi cảm xúc của mình, nhìn Kiều Ngộ An: “Còn đau à?”
Kiều Ngộ An cười: “Nếu không lần sau em thử xem? Anh hứa sẽ không làm em đau đâu, thế nào?”
Kiều Ngộ An trải qua và vết thương nơi đó hãy còn rõ rành rành, Thời Niên không có dũng khí thử, lắc đầu nguầy nguậy:
“Anh dạy em đi, em cũng không để anh đau đâu.”
Kiều Ngộ An: “.....”
Khi cảm xúc yếu đuối nhất cũng không thể làm Thời Niên gật đầu, sau này e là càng khó hơn, Kiều Ngộ An thầm thở dài trong lòng, nhưng cũng thật sự chấp nhận kết cục bị đè rồi, ai bảo Thời Niên là người anh thích chứ? Không cống hiến chút gì cho người mình thích, còn gọi là thích sao?
Hai người đi ra từ trong tủ, Kiều Ngộ An nắm tay hắn đi vào phòng tắm, bôi một lớp kem dưỡng ẩm lên tay hắn:
“Cách này trị ngọn không trị gốc, có thể vẫn sẽ còn tĩnh điện, nhưng tốt hơn so với không làm gì, đợi lát anh ra ngoài mua mấy cái máy tạo độ ẩm, khi độ ẩm trong nhà tăng lên là ổn thôi, sẽ không có nhiều tĩnh điện như vậy nữa, sau này trước khi chạm vào em, anh cũng sẽ chú ý.”
Thời Niên vốn muốn nói không cần thiết, nhưng nghĩ đến phản ứng vừa rồi của chính mình, hình như cũng không có sức thuyết phục gì, cho nên chỉ đành đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.