Có Bệnh

Chương 63:




Edit: Mạn Già La
Mấy ngày kế tiếp nhiệt độ giảm mạnh, Kiều Ngộ An thật sự bận tối mắt tối mũi ở bệnh viện mấy ngày, sau một ca trực đêm dài đằng đẵng, Kiều Ngộ An lái xe trở lại Tứ Quý Nhập Mộng, lại gặp lại người phụ nữa ở lối vào biệt thự.
Tính anh không phải thích xen vào chuyện người khác, nhưng bởi vì sự chú ý vô tình hoặc cố ý mấy ngày nay, mỗi ngày anh đều có thể nhận thấy người phụ nữ này không rời đi, mà lần này người phụ nữ không cúi đầu mà là nhìn phương hướng nào đó đối diện Kiều Ngộ An, cũng chính góc độ này khiến Kiều Ngộ An chợt thấy bà có chút quen mắt.
Không phải bệnh nhân của anh, và cũng chắc chắn rằng anh cũng không quen biết, nhưng lại có một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.
Vì phần cảm giác quen thuộc này, nên khi Kiều Ngộ An lái xe đi ngang qua cửa bảo vệ thì dừng xe, hỏi:
“Người phụ nữ kia là ai vậy?”
Bảo vệ nhìn theo hướng Kiều Ngộ An, sau đó giải thích:
“Là người từ nơi khác tới, nói là con trai của bà ấy trốn nhà đi đã nhiều năm đang sống ở đây và muốn đi vào gặp, chúng tôi không thể cho vào, nên bà ấy vẫn đợi như vậy hơn một tuần rồi, bảo bà ấy về cũng không nghe.”
“Con trai?” Kiều Ngộ An liếc nhìn người phụ nữ, mặc dù người phụ nữ ăn vận nom rất bình thường, cũng không cố ý chưng diện, cả người đều toát ra một loại mệt mỏi, nhưng làn da vẫn tốt, trông cũng chỉ khoảng hơn năm mươi tuổi, độ tuổi này hẳn là con trai cũng gần bằng tuổi anh.
Nhưng dường như không có nam giới nào trạc tuổi anh ở khu chung cư này cả.
Tứ Quý Nhập Mộng có tổng cộng 16 hộ gia đình, thân phận và địa vị của những người sống ở đây cũng giống như Khương Chanh, tuổi tác thậm chí còn lớn hơn đôi chút, người duy nhất phù hợp....
Là Thời Niên.
Mặc dù Thời Niên chưa từng lộ mặt trong khu chung cư này, nhưng trong lòng Kiều Ngộ An lại vẫn có dự cảm không lành.
Anh chưa từng nghe Thời Niên nhắc đến người nhà, nhưng không nhắc đến không có nghĩa là không có và không tồn tại, cộng thêm việc Thời Niên bị cho lộ diện trong lần livestream trước đó, còn câu Triển Đồ đã nói với anh rằng ‘bọn họ sẽ tìm tới’ nữa, Kiều Ngộ An không khỏi không nghĩ nhiều.
Anh lái xe vào, đậu ở một bãi đậu xe công cộng, suy nghĩ một chút rồi vẫn lại xuống xe bước ra ngoài, đứng trước mặt người phụ nữ và đưa chai nước trong tay qua:
“Uống chút nước đi.”
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn Kiều Ngộ An, nhận nước: “Cảm ơn.”
Thời tiết càng ngày càng lạnh, người phụ nữ mặc còn khá dày, dù có dày đi nữa, thì ngồi bên ngoài thời gian lâu cũng không chống được giá lạnh, Kiều Ngộ An thấy tay người phụ nữ có chút cứng đơ.
Ánh mắt anh chậm rãi chuyển đến trên mặt người phụ nữ, nhìn đi nhìn lại, nhưng cái cảm giác quen thuộc này vẫn không vứt đi được, anh đè nén bất an trong lòng, lên tiếng hỏi:
“Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có tuyết, dì nên về sớm nghỉ ngơi đi.”
Người phụ nữ lắc đầu: “Không, tôi phải chờ con trai tôi.”
Trong lòng Kiều Ngộ An thắt lại: “Con trai? Dì chắc chắn hắn sống ở đây ạ?”
“Đương nhiên.” Người phụ nữ nói xong, đột nhiên nghĩ tới gì đó, đứng lên khỏi mép bồn hoa nắm lấy ống tay áo Kiều Ngộ An: “Cậu ở nơi này phải không? Cậu đi ra từ bên trong, chắc là cậu ở nơi này đúng chứ? Vậy cậu có từng gặp con trai tôi không? Khoảng thời gian trước từng lên tin tức ấy.”
Nói xong thì lấy điện thoại của mình ra, mở khóa đưa cho Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An chỉ nhìn lướt qua mà lòng như chìm xuống đáy vực.
Ảnh mà người phụ nữ cho anh xem là ảnh chụp màn hình Thời Niên xuất hiện ở cuối đoạn video của cái video trên diễn đàn lúc trước.
Kiều Ngộ An nhìn người phụ nữ, chẳng lẽ người trước mắt này thật sự là mẹ của Thời Niên sao?
Vì sao Thời Niên bỏ đi? Còn trốn tận mười năm? Mà mẹ của hắn sao lại tìm đến đây? Mục đích là gì?
Có lẽ sự im lặng Kiều Ngộ An làm người phụ nữ hiểu lầm anh có biết:
“Có phải cậu từng gặp thằng bé rồi không? Có biết sao?”
Kiều Ngộ An nhìn người phụ nữ, vài giây sau thì lắc đầu: “Không, tôi không biết.”
Nói xong liền cất bước rời đi.
Kiều Ngộ An lên xe, nhưng thật lâu không khởi động, anh chợt có loại xúc động muốn gọi điện cho Khương Chanh, hỏi xem nhóm livestream kia ở xó xỉnh nào, sau đó chạy tới đánh bọn họ một trận, chỉ có như vậy anh mới hả giận được.
Thời Niên trốn đã suốt mười năm rồi, tuy Kiều Ngộ An không biết hắn đang trốn điều gì, nhưng nhất định phải có lý do khiến hắn không thể không trốn đi, dù anh muốn đưa Thời Niên ra khỏi căn nhà này, sống cuộc sống như một người bình thường, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sử dụng phương pháp vạch trần miệng vết thương, trước nay anh thậm chí chưa bao giờ hỏi rốt cuộc lúc trước Thời Niên đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì dù có chuyện gì xảy ra thì tựu chung cũng chẳng phải chuyện tốt, nếu không Thời Niên sẽ không trốn một lần là tận mười năm trời.
Nhưng bây giờ, có người tìm đến, còn biết được Thời Niên sống ở đây, cho dù Thời Niên không ra ngoài mà bà ta cũng không thể vào, nhưng dù sao cũng là một mối hiểm họa ngầm.
Và Kiều Ngộ An không dám tưởng tượng được Thời Niên sẽ thế nào nếu biết?
Còn bản thân anh, có giấu được không?
Khi Kiều Ngộ An trở lại biệt thự số 4, Thời Niên đang ở trong bếp, Kiều Ngộ An tưởng rằng hắn đang nấu ăn, nhưng khi đi qua mới phát hiện hắn kề tay dưới vòi nước:
“Sao lại thế?”
Kiều Ngộ An đi tới, mới thấy trên ngón trỏ của Thời Niên có một vết thương dài hai centimet, máu không ngừng chảy ra từ miệng vết thương, lại bị nước cuốn trôi, Thời Niên như không cảm thấy đau, khi thấy Kiều Ngộ An về còn mỉm cười:
“Anh về rồi?”
Kiều Ngộ An không vui nguýt Thời Niên, Thời Niên có chút chột dạ, nhưng trạng thái rõ là hơi không tốt:
“Em không cẩn thận.”
Kiều Ngộ An không nói gì, tắt vòi nước, dắt tay hắn để hắn ngồi ở nhà ăn, sau đó lấy hộp thuốc từ dưới chiếc bàn thấp trong phòng khách tới, nhanh chóng sát trùng và băng bó cho hắn:
“Tâm trạng không tốt?”
Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An: “Em nằm mơ.”
“Mơ thấy gì?”
“Có người tới tìm em.” Thời Niên nhìn tay mình, khẽ nói, Kiều Ngộ An nghe vậy thì động tác băng bó cho Thời Niên hơi khựng lại, ngước mắt nhìn Thời Niên.
Thời Niên im lặng, như là không chú ý.
Kiều Ngộ An im lặng băng bó cho Thời Niên xong, lúc thu dọn hộp thuốc quay đầu lại nhìn thoáng qua Thời Niên, hắn vẫn không có tâm trạng gì, an tĩnh ngồi đó không biết đang suy nghĩ gì, tuy cảm xúc có chút không ổn, nhưng lại không có dấu hiệu phát bệnh.
Kiều Ngộ An thầm nghĩ không biết mình có nên thử hỏi chút hay không.
Nếu đổi lại là ngày thường, Kiều Ngộ An sẽ không hỏi, anh biết trạng thái bây giờ của Thời Niên rất không thích hợp để nói chuyện này, nhưng hôm nay anh nhìn thấy mẹ Thời Niên ở cổng tiểu khu, anh không biết khi nào chuyện này sẽ xảy ra ngoài tầm kiểm soát, vì để phòng ngừa, anh vẫn hỏi:
“Thời Niên, em có thể nói cho anh ai sẽ tìm đến em được không?”
Thời Niên như là không nghe thấy, lại giống như phản ứng chậm, vài giây sau mới kịp phản ứng, ngước mắt nhìn Kiều Ngộ An, đôi mắt chớp chớp, nhưng không nói chuyện.
Điệu bộ này của hắn khiến Kiều Ngộ An có phần không đành lòng, nói:
“Nếu em không muốn nói, anh cũng không ép em.”
Kiều Ngộ An xoa đầu hắn:
“Yên tâm, anh sẽ bảo vệ em, chỉ cần em không muốn gặp ai, anh sẽ không để bất cứ kẻ nào tới quấy rầy em.”
Thời Niên chưa từng rời mắt khỏi Kiều Ngộ An, nhìn anh, khi anh nói xong lời này thì nghiêng người đến hôn anh một cái.
So với nụ hôn mãnh liệt đến nghẹt thở trước đây Thời Niên dành cho anh, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước này cũng đã lâu không xuất hiện rồi, Kiều Ngộ An cảm thấy thoải mái, nhưng trong lòng lại không yên, anh đột nhiên không mấy nắm chắc đối với sự bảo vệ của chính mình.
Anh không có khả năng vĩnh viễn bảo vệ bên cạnh Thời Niên.
Hai người mang tâm sự khác nhau nên dùng bữa tương đối yên tĩnh, sau bữa cơm, Thời Niên mới thoát khỏi sự hãi từ trong giấc mơ mang lại, đi theo nhìn Kiều Ngộ An chủ động thu dọn rửa chén, hắn dựa vào bồn rửa bát phía sau nhìn bóng lưng anh, nhưng không nói một lời nào.
Lát sau hai người lên lầu, Thời Niên nói nhà xuất bản hy vọng bản thảo của hắn cần chỉnh sửa vài chỗ nên đi vào phòng làm việc, Kiều Ngộ An trở lại phòng ngủ, đứng lặng trong căn phòng ngủ rộng lớn vài giây rồi gửi tin Wechat cho Triển Đồ, hẹn ở một địa điểm nói rằng có chuyện muốn nói, Triển Đồ không từ chối mà gửi một emoji OK.
Nhìn emoji Triển Đồ gửi qua, Kiều Ngộ An thở dài, sau đó cất điện thoại đi đến thư phòng.
Cửa phòng bị gõ nhẹ vài cái, ánh mắt Thời Niên nhìn màn hình máy tính dời đến gương mặt Kiều Ngộ An, chỉ liếc một cái là biết anh định nói gì, nói:
“Muốn ra ngoài à?”
“Ừm, chị của anh gọi kêu anh về gặp một chút, lát sẽ quay lại.”
Thời Niên gật đầu: “Đi đi, em chờ anh.”
“Được.”
Địa điểm Kiều Ngộ An và Triển Đồ đã thỏa thuận là ở ngã tư đường cách Tứ Quý Nhập Mộng không xa, Kiều Ngộ An không lái xe mà đi bộ qua, lúc nhìn thấy xe của Triển Đồ từ xa chạy tới thì vẫy vẫy tay, chờ xe dừng lại thì mở cửa chui vào, chặn cơn gió bắc bên ngoài.
Có lẽ thời gian đợi quá lâu, lỗ tai Kiều Ngộ An đều đỏ bừng, Triển Đồ không khởi động xe ngay mà quay đầu nhìn chằm chằm Kiều Ngộ An một hồi lâu:
“Anh hẹn tôi tới đây làm gì?”
“Không có gì.” Kiều Ngộ An nói: “Lái xe đến cửa biệt thự Tứ Quý Nhập Mộng đi.”
Triển Đồ nhìn Kiều Ngộ An, vẻ mặt rất chi cạn lời: “Anh hẹn tôi lại đây chắc không phải vì để tôi đưa anh về nhà đâu nhỉ?”
Kiều Ngộ An nhìn Triển Đồ, không nói gì, nhưng hiển nhiên cũng không có ý nói đùa, đây vẫn là lần đầu tiên Triển Đồ thấy anh nghiêm túc như vậy kể từ khi quen biết Kiều Ngộ An, vì thế cũng cảm giác được có chuyện không ổn, nên làm theo lời Kiều Ngộ An nói.
Lúc sắp đến gần cửa khu biệt thự thì Kiều Ngộ An kêu dừng lại, Triển Đồ An nhìn Kiều Ngộ An một cái rồi vẫn nghe theo ngừng xe bên đường, vừa định hỏi anh rốt cuộc muốn làm gì, nhưng Kiều Ngộ An lên tiếng trước, hỏi Triển Đồ:
“Biết người phụ nữ kia không?”
“Ai cơ?” Triển Đồ nhìn theo tầm mắt của Kiều Ngộ An, thấy được người phụ nữ vẻ mặt trông rất cô đơn đang ngồi ở mép bồn hoa trước cổng khu biệt thự, lắc đầu: “Không biết.”
“Nhìn kỹ lại xem.” Kiều Ngộ An nói.
Triển Đồ nhìn thêm một hồi, có phần mất kiên nhẫn: “Tôi thật sự không biết.”
“Bà ấy biết Thời Niên.” Kiều Ngộ An nói.
Mấy chữ đơn giản này khiến Triển Đồ trợn to hai mắt ngay tức thì: “Anh nói gì cơ?”
“Xuất hiện đã nhiều ngày rồi, lúc đó tôi không chú ý, hôm nay tan làm về thấy bà ấy còn ở đó nên tôi có hỏi vài câu.” Kiều Ngộ An nhìn Triển Đồ: “Bà ấy nói bà ấy đến tìm con trai, thấy tôi sống bên trong thì đưa ảnh chụp cho tôi xem, hỏi tôi có biết con trai bà ấy không.”
“Trong ảnh là anh trai tôi?“
Kiều Ngộ An gật đầu.
“Fuck!” Triển Đồ đấm mạnh tay lái: “Bọn họ đến thật rồi.”
Kiều Ngộ An im lặng nhìn Triển Đồ, đợi khi Triển Đồ định thần lại, đang muốn hỏi Kiều Ngộ An thêm thì mới phát hiện ánh mắt Kiều Ngộ An vẫn luôn nhìn mình, y còn chưa kịp nói gì, Kiều Ngộ An đã lại lên tiếng, hỏi:
“Chuyện này tôi không nói cho Thời Niên biết, tôi nghĩ nếu em ấy trốn nhiều năm như vậy, nhất định không muốn bất kì ai tìm được em ấy, tôi cũng không biết nói ra rồi em ấy có chịu được không, nhưng tôi cảm thấy chuyện này không giấu được.”
“Ý anh là sao?” Triển Đồ nhìn Kiều Ngộ An: “Khu biệt thự không thể tùy tiện cho ai vào đúng không? Anh tôi sẽ không ra ngoài, cùng lắm thì bà ta chỉ ở đây mấy ngày rồi sẽ đi thôi phải không?”
Kiều Ngộ An không nói gì, Triển Đồ lại lo lắng hỏi:
“Anh nói chuyện đi chứ, sẽ đúng không?”
“Bà ấy có thể báo cảnh sát.” Kiều Ngộ An nói: “Bà ấy có thể nói con trai mất tích nhiều năm của mình hiện đang sống ở đây, ở tại biệt thự số 4 khu Đông, xin cảnh sát vào cùng mình để điều tra, cậu cảm thấy bất động sản có thể ngăn bà ấy và cảnh sát được à?”
“Vậy làm sao đây?” Triển Đồ nói: “Anh tôi sẽ phát điên mất.”
Kiều Ngộ An nhìn Triển Đồ:
“Cậu có thể cho tôi biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Thời Niên và tại sao em ấy lại trốn tránh những người này được không?”
Triển Đồ vừa rồi còn đang tràn đầy phẫn nộ khi nghe Kiều Ngộ An hỏi câu này thì chợt tắt lửa, im re giống như người câm, Kiều Ngộ An đối với phản ứng của Triển Đồ lúc này cũng không hề ngoài dự đoán, khẽ thở dài:
“Triển Đồ, cậu phải biết rằng, Thời Niên là người yêu của tôi, tôi không có khả năng hại em ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.