Có Bệnh

Chương 65:




Edit: Mạn Già La
Kiều Ngộ An cũng không đi đâu cả, bệnh viện không cần anh, đó chỉ là viện cớ thôi, chắc Thời Niên sẽ không nghi ngờ, dù sao chuyện như vậy vẫn thường xuyên xảy ra, nhưng cũng không thể quay về biệt thự số 3, biết đâu Thời Niên sẽ đứng bên cửa sổ nhìn, nghĩ tới nghĩ lui thì cũng chỉ có biệt thự số 1 của Khương Chanh.
Ngày nghỉ nên Khương Chanh ở nhà, nhìn thấy Kiều Ngộ An một tay vết thương đi vào thì sửng sốt:
“Đừng nói với chị là em đánh nhau với Thời Niên đấy nhé?”
Kiều Ngộ An đứng ở cửa nhìn Khương Chanh, không nói chuyện cũng không cười, chỉ là rất mệt mỏi, rất cần được an ủi, hoặc là một cái ôm mà thôi.
Khương Chanh nhìn Kiều Ngộ An, mấy giây sau đứng dậy đi tới, sờ mặt Kiều Ngộ An, cũng không hỏi gì mà ôm lấy anh, vuốt tóc anh, vỗ về lưng anh:
“Không sao, không sao, có chị ở đây, có chuyện gì chị đều có thể giải quyết cho em được hết, đừng sợ.”
Kiều Ngộ An gần ba mươi tuổi, đã nhiều năm rồi không nghe được Khương Chanh dùng cách dỗ trẻ con để dỗ mình, nhưng lại vẫn rất thích, khi còn nhỏ bị bắt nạt, chịu uất ức, Khương Chanh cũng an ủi anh như thế, còn cô cũng thật sự có thể xử lý rất tốt để trút giận cho anh.
Nhưng trong chuyện này, Kiều Ngộ An lại không biết phải làm sao, nên làm thế nào để Thời Niên mới không chịu tổn thương.
Khương Chanh không ép anh, nhưng cứ mãi đứng ở cửa ra vào cũng không được, vì thế kéo anh đến sô pha ngồi xuống, sau khi xác định Kiều Ngộ An không có kháng cự mới lấy ra hộp thuốc xử lý vết thương trên tay anh, trong lúc đó Kiều Ngộ An vẫn rất im lặng, yên lặng đến mức như thể không hề cảm thấy đau.
Khương Chanh chưa từng thấy Kiều Ngộ An như vậy.
Biết anh có chuyện đang suy nghĩ, Khương Chanh cũng không lên tiếng quấy rầy, cho anh đủ thời gian, anh cũng không còn là trẻ con, có thể minh bạch và có thể xử lý ổn thỏa, nhưng không ngờ Kiều Ngộ An lại lên tiếng hỏi Khương Chanh:
“Chị, năm mười bảy tuổi em đang làm gì?”
Khương Chanh nhìn Kiều Ngộ An, phát hiện anh vẫn luôn cúi gằm mặt, giống như chưa từng nói câu này, lại như vô cùng mê mang, giống như thật sự không nhớ nổi năm mười bảy tuổi rốt cuộc mình đã làm gì, Khương Chanh quay đầu không nhìn anh, tiếp tục xử lý vết thương, đồng thời nói với Kiều Ngộ An:
“Nửa năm trước mười bảy tuổi, em nhẹ nhàng chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, vào ngày có kết quả, em đỗ vào một trường đại học lý tưởng và thẳng thắn come-out với gia đình, sau đó đi du lịch, sau nữa thì nhập học, sao đột nhiên hỏi mấy chuyện này? Em không nhớ rõ sao?”
Nhớ chứ, đương nhiên Kiều Ngộ An nhớ, nhưng lại vì câu chuyện cũ hôm nay mà mờ mịt không rõ, anh không hiểu tại sao cùng mười bảy tuổi, cùng come-out, mà giữa anh và Thời Niên lại chênh lệch lớn như vậy.
“Khi em come-out ba mẹ có phản ứng gì vậy?” Kiều Ngộ An hỏi.
Khương Chanh không rõ tại sao Kiều Ngộ An lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời:
“Không nhớ được có phản ứng đặc biệt gì, nghe em nói như vậy thì kinh ngạc nhiều hơn, hai người vào thư phòng nửa tiếng, sau khi đi ra thì hai người nói cho em biết con đường này cũng không dễ đi, phải học cách bình tĩnh và chịu đựng, rồi chú Kiều lên một lớp giáo dục sức khỏe cho em, chú ấy tưởng em có bạn trai, cảm thấy em còn quá trẻ, không cần tiếp xúc với tình dục quá sớm, dù sau này có muốn quan hệ thì em cũng cần có những biện pháp bảo vệ để bảo vệ tốt chính mình và có trách nhiệm với nửa kia.”
“Không có đánh em ạ?”
Nếu như là ngày thường, Kiều Ngộ An mà hỏi như vậy sẽ khiến Khương Chanh cảm thấy là loại biểu hiện của thèm đòn, nhưng hôm nay trạng thái của Kiều Ngộ An hiển nhiên không phải đang đùa, cho nên Khương Chanh cũng không có bất cứ ý đùa giỡn, băng bó xong vết thương cho anh:
“Không có, bọn họ rất hiểu cho em, biết việc này không thể sửa được, cho dù ép buộc, em cũng sẽ không vui vẻ, cũng không thể nào bắt em sống một thân một mình cả đời được, càng không thể để em hư tình giả ý* với những cô gái khác, huống chi đây cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận gì.”
* Hư tình giả ý: Chỉ sự giả dối, bề ngoài nhiệt tình nhưng trong lòng thì ngược lại
Rốt cục Kiều Ngộ An cũng ngẩng đầu nhìn Khương Chanh, mờ mịt nhìn cô:
“Vậy tại sao có người không nghĩ như vậy, lại còn cho rằng đàn ông thích đàn ông là bệnh chứ?”
Khương Chanh chợt hiểu ra điều gì từ trong mắt Kiều Ngộ An, cô nhìn Kiều Ngộ An, vẻ mặt Kiều Ngộ An vẫn từ khó hiểu đến oán giận, tựa hồ nghĩ sao cũng không hiểu sao lại có chuyện như vậy được.
“Ngộ An.” Khương Chanh nắm lấy bàn tay khác không bị thương nhưng lại lạnh lẽo của Kiều Ngộ An: “Trên đời này nhiều người như vậy, không phải ai cũng có thể may mắn như em, gặp được cha mẹ hiểu mình, người nhà cảm thông cho mình, bạn bè và đồng nghiệp thiện ý, khu vực khác nhau, hoàn cảnh khác nhau, giáo dục khác nhau, tư tưởng khác nhau, tất cả những điều này đều có thể khiến họ nghĩ rằng đồng tính luyến ái là một căn bệnh, nhưng nó cũng không có nghĩa là họ đúng.”
“Xã hội hiện tại đã rất khoan dung và có thể dung nạp nhiều cá nhân khác nhau, nhưng em không thể phủ nhận rằng ở một số địa phương lạc hậu, họ sẽ không bao giờ có thể chấp nhận được những điều trái với truyền thống, muốn mọi người đều khoan dung như nhau là điều không thực tế, càng trưởng thành, chúng ta sẽ càng phát hiện năng lực của chúng ta thực sự có hạn, điều muốn thực hiện cuối cùng sẽ tan biến, điều muốn thay đổi cuối cùng là thỏa hiệp, việc chúng ta có thể làm cũng chỉ có kiên trì tự mình, không phụ bản tâm.”
“Em hiểu, em hiểu rằng muốn làm mọi người minh bạch cùng giới thích cùng giới không phải là chuyện lớn gì, muốn cả cộng đồng đồng giới thoải mái công khai xu hướng tính dục của mình, mang nửa kia ra giới thiệu rằng đây là ‘người yêu tôi’ với những người xung quanh là rất khó.” Kiều Ngộ An dừng lại vài giây, cắn chặt răng: “Nhưng em không hiểu, tại sao lại phải làm tổn thương như vậy?”
Nói xong câu cuối cùng, hốc mắt Kiều Ngộ An đỏ hoe, Khương Chanh đứng dậy từ chiếc ghế đẩu, ngồi xuống bên cạnh Kiều Ngộ An, vươn tay ôm lấy anh, xoa xoa lưng anh:
“Đương nhiên em sẽ không hiểu rồi, nếu em hiểu, em chính là một bà ấy khác (?), Ngộ An, chúng ta có thể làm được rất ít, chúng ta cũng không thể thay đổi bất cứ điều gì về những tổn thương trong quá khứ, nhưng may mắn các em vẫn còn tương lai, những tổn thương cũng có thể chữa lành, cậu ấy đã từ trạng thái khép kín chấp nhận em là người yêu của cậu ấy, em đã chữa lành phần lớn tổn thương của cậu ấy rồi.”
Kiều Ngộ An im lặng hồi lâu, rốt cục không nói thêm gì nữa, anh từ từ nhắm mắt lại, như đã đồng ý với lời này, hoặc như cảm thấy vẫn chưa đủ.
Khương Chanh cũng không nói gì nữa, em trai của cô, cô hiểu, cô hiểu dù là đạo lý gì Kiều Ngộ An đều hiểu cả, không cần cô phải khuyên bảo gì thêm, sự yếu đuối hiện tại chỉ là bị ảnh hưởng quá lớn nên chưa thể bình ổn lại thôi.
Nhưng rồi cũng sẽ qua, dù sao anh vẫn còn có Thời Niên cần bảo vệ, nhưng anh phải nói với Thời Niên rằng những người hắn sợ nhất đã đến, và bọn họ thực sự đã tìm tới giống như tình tiết trong giấc mơ của hắn như thế nào đây?
Kiều Ngộ An không nói được nhưng cũng đành phải nói, anh càng không thể để Thời Niên tiếp tục ở biệt thự số 4, nếu bọn họ thật sự đi vào tìm người, tìm không thấy hắn chắc là sẽ rời đi phải không? Thời Niên sẽ an toàn, phải không?
“Chị, chị đưa chìa khóa biệt thự số 2 cho em đi, em muốn đưa Thời Niên đến sống ở đây một thời gian.”
“Mật khẩu là bốn số tám, em muốn dùng thế nào cũng được, nhưng ba mẹ đã lâu không ở, cần dọn dẹp một chút, bây giờ chị sẽ kêu người đến dọn, nếu Thời Niên muốn ở, có cần thay hết rèm cửa luôn không? Còn gì khác cần làm không?”
“Em đi xem trước đã.”
Khương Chanh hi vọng lúc này Kiều Ngộ An có thể ngủ một giấc thật ngon hơn, nhưng với trạng thái của Kiều Ngộ An e là cũng ngủ không ngon, vì thế đành mặc kệ:
“Vậy có bất cứ yêu cầu gì em cứ nói với chị.”
“Được.”
Kiều Ngộ An đáp rồi đứng dậy, lúc đi ra ngoài chợt nhìn thấy Khương Tiểu Mễ đang ngồi ở cầu thang lầu hai, ánh mắt cô bé đầy lo lắng nhìn Kiều Ngộ An, nhưng Kiều Ngộ An đã không còn hơi sức chơi với cô bé, mệt mỏi nặn ra một nụ cười rồi đi mất.
Thực ra ở biệt thự số 3 không phải là không được, nhưng nó quá gần biệt thự số 4, có chút gió thổi cỏ lay gì thì Thời Niên sống ở trong đều sẽ biết được hết, nhưng biệt thự số 2 là căn cách biệt thự số 4 xa nhất khu Đông, cho nên đó là nơi phù hợp nhất.
Kiều Ngộ An bước vào biệt thự số 2, một căn nhà đã lâu không có người ở, mặc dù Khương Chanh có cho người tới quét dọn định kỳ nhưng vẫn thoang thoảng mùi lạ, cũng coi như sạch sẽ, nhưng rèm cửa và đèn thì phải đổi hết, ánh sáng như vậy Thời Niên sẽ không thích nghi được.
Kiều Ngộ An trước tiên mở cửa sổ để thông gió, gió lạnh mùa đông thổi vào khiến mùi tán đi rất nhiều, Kiều Ngộ An ngồi trên sô pha gửi những nơi cần sửa đổi qua Wechat cho Khương Chanh, Khương Chanh rep lại ok.
Kiều Ngộ An tự mình lên lầu thu dọn phòng ngủ, thay chăn ga gối đệm mới tinh, lau chùi từ trong ra ngoài, lúc thu dọn xong xuôi mọi thứ, đang chuẩn bị đến biệt thự số 4 nói thẳng ra với Thời Niên thì Khương Chanh đột nhiên gọi đến. Kiều Ngộ An tưởng là chuyện về nhà ở liền nhận, nhưng không ngờ lại là giọng nói lo lắng rõ ràng của Khương Chanh:
“Chị nhìn thấy có xe cảnh sát chạy vào khu Đông, liệu có thể là bên Thời Niên xảy ra chuyện rồi không?”
……
Ngoài trời tuyết rơi, vì để tiện quét dọn phòng nên anh đã cởi áo chống lạnh chỉ còn áo sơ mi bên trong, Kiều Ngộ An chạy ra khỏi biệt thự số 1 với tốc độ nhanh chưa từng có, nhưng vẫn chậm, anh nhìn thấy người phụ nữ vốn đợi ở cổng khu biệt thự mấy ngày nay đã xuất hiện trước cửa biệt thự số 4, đang bước vào sân biệt thự số 4 cùng với hai gã cảnh sát, chuẩn bị gõ cửa.
Kiều Ngộ An chưa từng nghĩ tới rằng căn nhà ma hoang vắng không ai dám dễ dàng lại gần này, sẽ có một ngày lại đón nhiều người như vậy.
“Mấy người tính làm gì?!” Kiều Ngộ An hét lên, rồi bước nhanh tới đứng trước cửa biệt thự, ngăn cảnh sát và người phụ nữ lại, đến lúc này Kiều Ngộ An mới phát hiện còn có một người đàn ông đi cùng người phụ nữ đó, trông người đàn ông đeo kính gọng vàng đó rất nho nhã, tạo cho người ta cảm giác rất đáng tin cậy.
Nhưng trong tiềm thức của Kiều Ngộ An lại không hề ưa gã, có thể là bởi vì mẹ Thời Niên, hoặc cũng có thể chỉ là trực giác.
Sự lạnh lùng sắc bén của Kiều Ngộ An khiến cảnh sát giật mình, ngay sau đó phản ứng lại và giới thiệu:
“Xin chào đồng chí, chúng tôi là cảnh sát trực thuộc khu vực này, nhận được lời xin giúp đỡ của vị nữ sĩ này, nói rằng người con trai bỏ nhà đi mười năm của bà có thể đang sống ở đây, nên muốn cùng chúng tôi đến kiểm chứng.”
“Không cần.” Kiều Ngộ An nói: “Nhà này không có ai ở cả.”
Người phụ nữ nhìn Kiều Ngộ An, sau vài giây im lặng vài giây thì đột nhiên bước tới nắm lấy tay áo Kiều Ngộ An:
“Làm sao cậu biết trong nhà này không có ai? Cậu là hàng xóm của thằng bé sao? Cậu quen con trai tôi có đúng không? Nhất định là cậu biết thằng bé! Cậu cho tôi gặp thằng bé đi, nó bỏ đi mười năm, tôi cũng tìm kiếm thằng bé mười năm, cậu nhẫn tâm để tôi tiếp tục tìm kiếm sao?”
Vừa nói, người phụ nữ vừa lấy tờ Thông báo tìm người mất tích từ trong túi xách ra, được đựng trong bao nhựa nhưng có thể nhìn ra đã được một thời gian rồi, hơn nữa vì thường xuyên lấy ra nên các góc đều quăn lại.
Kiều Ngộ An nhìn tờ thông báo trên tay bà ta, nhìn thấy thời gian và địa điểm Thời Niên mất tích, nhìn thấy tên mẹ của Thời Niên là Lương Uyển Thu và thông tin liên lạc của bà, cũng nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên của Thời Niên trên thông báo tìm người, Kiều Ngộ An nhìn chằm chằm bức ảnh kia vài giây, rồi hờ hững thu hồi ánh mắt.
Nếu không biết người phụ nữ này là ai, có lẽ Kiều Ngộ An còn có thể chia ra chút lòng thương cảm mà không hỏi nguyên nhân, nhưng sau khi biết người phụ nữ này đã làm gì Thời Niên, Kiều Ngộ An kiềm chế không nổi giận đã là vì nể mặt bà ta là mẹ Thời Niên rồi:
“Xin lỗi, tôi không biết con trai của bà, tôi không cho mấy người vào, chỉ đơn giản là vì căn nhà này là bất động sản của bạn tôi, cũng không có người mấy người muốn tìm, các người tìm nhầm chỗ rồi, xin rời đi cho.”
“Có tìm nhầm hay không chúng tôi vào xem sẽ biết thôi.” Người đàn ông phía sau Lương Uyển Thu cười nói: “Vị tiên sinh này, xin hãy thương tình.”
Kiều Ngộ An hờ hững nhìn sang, trong mắt không chút độ ấm, hỏi: “Lệnh khám xét đâu?”
Người đàn ông sững người, im lặng.
Kiều Ngộ An nhìn về phía cảnh sát: “Mặc dù là cảnh sát, trên cơ sở bạn tôi không phạm pháp, các người cũng không có quyền lợi lục soát nhà riêng đứng tên hắn đúng không? Hay là, các người muốn xông vào?”
Hai gã cảnh sát nhìn nhau: “Chúng tôi không muốn vào, chỉ gõ cửa để xác minh chút thôi.”
“Không cần xác minh, tôi nói rồi, bên trong không có ai cả.”
Lương Uyển Thu lúc này bắt đầu khóc, có lẽ là vì tìm kiếm nhiều năm khó khăn lắm mới có chút manh mối làm tinh thần bà ta vô cùng căng thẳng, cũng có thể là vì tin lời Kiều Ngộ An, lại gặp phải thất vọng lần nữa nên cảm xúc lập tức suy sụp, nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì, Kiều Ngộ An cũng không có chút mềm lòng.
Anh nhìn những giọt nước mắt của Lương Uyển Thu mà tự hỏi, Thời Niên của anh, lúc trước có phải cũng từng suy sụp đến mức khóc như này không, nhưng lúc ấy, có ai an ủi em ấy không?
Người đàn ông phía sau Lương Uyển Thu đỡ bà ta, nhìn Kiều Ngộ An:
“Cậu nhẫn tâm nhìn một người mẹ đau lòng cùng cực sao? Chỉ đi vào nhìn một chút thôi, biết không có người, tự nhiên chúng tôi sẽ rời đi, coi như để bà ấy hết hy vọng, được không?”
Kiều Ngộ An không dao động nhìn người đàn ông:
“Cho hỏi anh là ai?”
Người đàn ông không nói gì, tựa như không muốn giới thiệu bản thân lắm, nhưng lúc này Lương Uyển Thu lại mở miệng, nắm lấy ống tay áo của người đàn ông đau khổ cầu xin: “Hiệu trưởng Bành, anh giúp tôi nói chuyện đi, tôi chỉ muốn đi vào xem, xem con trai tôi có ở trong đó không thôi, để tôi nhìn một chút, chỉ một chút thôi....”
Bành Vĩ Dương nghe vậy còn chưa kịp nói gì thì đã bị Kiều Ngộ An giành trước, giọng điệu của anh lần này còn lạnh lùng hơn cả trước, anh hỏi:
“Hiệu trưởng? Hiệu trưởng của trường học nào? Học viện Dục Chương nổi tiếng kia à?”
Bành Vĩ Dương không trả lời, nhưng Kiều Ngộ An đã biết đáp án từ vẻ mặt kinh ngạc của gã.
Kiều Ngộ An nghiến răng, mỉm cười nhìn chằm chằm Bành Vĩ Dương, nhưng nụ cười kia lại không hề chạm đến đáy mắt, thậm chí còn mang theo chút u ám, anh bước xuống bậc thang, từng bước một đi về phía Bành Vĩ Dương, sau đó ở giây phút mọi người chưa kịp phản ứng thì nhấc chân đá mạnh vào ngực gã ta, Bành Vĩ Dương không kịp đề phòng bị đá văng xa hai ba mét, chật vật ngã xuống nền tuyết.
Gã thậm chí còn nghe thấy tiếng xương sườn của mình gãy.
“Anh làm cái gì vậy hả?!” Viên cảnh sát không ngờ thế mà có người còn dám đánh người trước mặt cảnh sát, lên tiếng quát ngăn cản trước mặt mọi người, nhưng Kiều Ngộ An lại không thèm nghe mà bước tới, khi Bành Vĩ Dương muốn đứng dậy thì nhấc chân giẫm lên ngực gã ngăn hành động của gã ta, nhìn thẳng vào mắt gã, hỏi:
“Mày đã bao giờ gặp ác mộng chưa? Mày có tin rằng trên thế giới này... có báo ứng không?”
Khi cảnh sát tới chế phục Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An không hề giãy giụa, từ lúc đánh Bành Vĩ Dương, anh đã biết kết quả sẽ như vậy, anh không thèm để ý chút gì, cũng không quan tâm có bị bắt đi hay không, anh chỉ là muốn trút cơn giận này, cho Thời Niên cũng vì chính anh, anh đương nhiên biết bấy nhiêu là không đủ, thậm chí có chút ngu ngốc, nhưng vẫn không nhịn được muốn đánh người.
Cho nên đánh thôi, không có gì to tát, hậu quả gì anh đều gánh được.
Nhưng Thời Niên....
Kiều Ngộ An quay đầu liếc qua cánh cửa biệt thự số 4, trong lòng có chút lo lắng.
Chắc là Thời Niên đã nghe thấy tiếng ầm ĩ ngoài cửa rồi, vậy tình trạng của em ấy bây giờ thế nào? Trốn trong chăn hay trong tủ đây? Mình phải nên gọi điện cho Triển Đồ bảo y đến canh Thời Niên, cũng nên báo Khương Chanh một tiếng nhờ cô trông biệt thự số 4, không cho ai được vào, cũng muốn nhờ Khương Chanh giúp anh mau ra ngoài, anh không ở bên cạnh Thời Niên, anh rốt cuộc không yên tâm được....
Nhưng khi Kiều Ngộ An nghĩ đến đây, lại không hề nghĩ rằng Thời Niên của anh không ở trong chăn, cũng không ở trong tủ, hắn đang ở ngay sau cánh cửa, người đầy mồ hôi lạnh, đôi tay không ngừng run rẩy, nhưng vẫn từng chút kiên định muốn mở khóa cửa này ra.
Lúc ở cửa biệt thự số 4 truyền đến chút tiếng động, Kiều Ngộ An thoáng sửng sốt, gần như khó thể tin vào tai mình, nhưng một giây sau anh đã xác định không phải ảo giác của mình, mà là thật sự có người đang mở cửa ra từ bên trong, Kiều Ngộ An An nhanh chóng sực tỉnh, mặc kệ cảnh sát ngăn cản mà sải bước đi tới đẩy mạnh cánh cửa vừa hé ra một chút về, khóa lại lần nữa.
“Trở về!” Kiều Ngộ An vốn luôn thuận theo Thời Niên, lần đầu tiên cứng rắn với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.