Có Bệnh

Chương 66:




Edit: Mạn Già La | Beta: Sắc
Không ai có thể hiểu được giờ phút này Kiều Ngộ An tự trách mình nhiều như thế nào.
Anh đã biết Lương Uyển Thu đang tìm ai, anh đã biết mục đích của Lương Uyển Thu, đã biết quá khứ của Thời Niên, đã biết nếu Lương Uyển Thu có thể đợi nhiều ngày như vậy thì sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, nhưng sau khi anh biết những điều này thì đã làm gì?
Đắm chìm trong nỗi đau lòng của mình, không muốn tin rằng Thời Niên đã phải chịu đựng những cảm xúc gian nan đó, không điều chỉnh lại, thậm chí còn để Thời Niên rời xa tầm mắt của mình.
Anh rõ ràng biết Lương Uyển Thu có thể tìm tới bất cứ lúc nào, nhưng vẫn buông thả cảm xúc của mình, để Thời Niên không kịp chuẩn bị đã phải đối mặt với cục diện hoang đường này, cảm xúc của Thời Niên ra sao, trạng thái bây giờ như thế nào, Kiều Ngộ An có thể tưởng tượng, nhưng rồi lại không dám nghĩ.
Anh không bảo vệ tốt Thời Niên, đây là sự thật.
Cho dù anh có nói trước với Thời Niên, canh bên cạnh Thời Niên trước cũng không tránh khỏi trận xung đột này, nhưng điều này cũng không khiến Kiều Ngộ An thôi tự trách.
"Nghe lời." Kiều Ngộ An nói với khe cửa: "Anh không có chuyện gì được đâu, anh sẽ về nhanh thôi."
Thời Niên làm như không nghe, tiếng động sau cánh cửa lại truyền đến, nhưng đều Kiều Ngộ An quyết tuyệt đè lại, bản thân anh cũng cảm thấy chán ghét khuôn mặt trước mắt, huống chi là Thời Niên đã tự mình trải qua hết thảy, anh không thể để Thời Niên đi ra đối mặt với những việc này.
Những vết sẹo trong quá khứ có thể phơi dưới ánh mặt trời, có thể bình thản đối mặt, nhưng tuyệt đối không phải để những người này thẳng tay xé ra.
"Thời Niên! Thời Niên!" Lương Uyển Thu bước nhanh tới, lại ngã ở chỗ bậc thang, bà ta chật vật bò dậy muốn đi tiếp, nhưng bị Kiều Ngộ An ngăn lại:
"Bà tiến thêm một bước nữa, tôi sẽ kiện bà tội xông vào nhà riêng của dân."
Lương Uyển Thu không hề quan tâm, trong mắt bà bây giờ chỉ có cánh cửa đó, và có thể có người sau cánh cửa đó:
"Thời Niên, là mẹ đây, con ra ngoài gặp mẹ được không, mẹ tìm con mười năm rồi, con không nhớ mẹ nữa sao? Đừng đối xử tàn nhẫn với mẹ như vậy được không... mẹ đều là vì tốt cho con, tại sao con không hiểu vậy chứ...."
Ngay lúc này Triển Đồ chạy tới cùng với Khương Chanh.
Sau khi tách ra với Kiều Ngộ An, quả thật y đã rời đi, đã về đến nhà, nhưng ngồi trên sô pha rồi lại đột nhiên cảm thấy bất an, luôn muốn xem Thời Niên thế nào rồi mới yên tâm được, nên lại lái xe trở về, con đường trơn trượt vì tuyết rơi, y còn suýt xảy ra tai nạn xe.
Đến cuối cùng vất vả đến được khu Đông, từ xa đã nhìn thấy một người phụ nữ chạy về hướng biệt thự số 4, y biết chị của Kiều Ngộ An sống ở khu Đông, tuy chưa từng gặp mặt nhưng lúc này lại biết đó là cô, thấy Khương Chanh như thế, sự bất an trong lòng của Triển Đồ dường như đã được xác minh, cũng bất chấp chạy theo.
Trước cửa biệt thự số 4 trước nay chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, trên nền tuyết có một người đàn ông đang nằm rên rỉ đau đớn, trên bậc thang thì có một người phụ nữ khóc la khản cổ, Triển Đồ lập tức nổi giận, chạy tới kéo Lương Uyển Thu đẩy bà xuống bậc thang một cách không thương tiếc, bà ta lại ngã lần nữa.
Nhưng lần này, không biết là ngã quá mạnh, hay là bà đã không còn sức lực giãy giụa nữa, liền ngồi ở trên tuyết không đứng dậy, lớn tiếng gào khóc.
"Bà khóc cái đếch gì!" Triển Đồ mắng: "Muốn khóc thì cút về nhà khóc đi, đừng làm bẩn nơi này."
Nói xong thì nhìn về phía hai gã cảnh sát đang định ngăn mình lại:
"Chú cảnh sát phải không? Phiền ngài mang hai người này đi cho, tới từ đâu thì đưa về đó, đây là nhà của tôi, không có ai ở không có nghĩa là có thể để người khác tùy tiện đi vào, dù là các người cũng không hợp pháp."
"Cậu là chủ nhà?" Viên cảnh sát nói: "Là thế này, chúng tôi nhận được yêu cầu xin giúp đỡ từ vị nữ sĩ này, nói con trai mất tích nhiều năm của bà đang sống ở đây và muốn xác nhận một chút."
"Nơi này không có ai ở cả." Giọng điệu của Triển Đồ không tốt lắm: "Nhanh biến đi!"
"Không thể!" Lương Uyển Thu nói: "Vừa rồi tôi nghe thấy tiếng động, bên trong có người."
"Bà nghe lầm rồi." Kiều Ngộ An hờ hững nhìn bà ta: "Bên trong là con thỏ tôi nuôi, tính nhát gan cực kỳ sợ người, nghe thấy bên ngoài có nhiều người quá nên sợ hãi."
Lương Uyển Thu lắc đầu:
"Không, sẽ không, đó là con trai tôi, nhất định con trai tôi ở bên trong, tôi cảm giác được, tôi biết thằng bé nhất định ở bên trong."
Kiều Ngộ An rất muốn hỏi Lương Uyển Thu, thế à? Nếu bà có thể cảm nhận được là Thời Niên đang ở bên trong, vậy năm đó thì sao? Mười năm trước thì sao? Bà có biết em ấy bất lực cỡ nào không?
Nhưng rốt cục anh cũng không hỏi, anh không muốn thừa nhận Thời Niên thật sự ở bên trong.
Nhưng đối mặt với Lương Uyển Thu, Kiều Ngộ An cũng mất hết sự kiên nhẫn, anh không muốn tiếp tục giằng co thế này nữa, anh quá lo lắng cho Thời Niên bên trong biệt thự, vì thế nhìn Khương Chanh kế bên:
"Hôm nay em không thể đi với bọn họ."
"Đương nhiên." Khương Chanh nói: "Đi trấn an thỏ con của em đi, có chị ở đây, hôm nay không ai có thể mang em đi."
Kiều Ngộ An gật đầu, nhìn sang Triển Đồ, còn chưa nói lời nào thì Triển Đồ đã lên tiếng:
"Tôi trấn cho, bọn họ không đi vào được đâu."
Kiều Ngộ An không nói nữa, xoay người nhập mật khẩu vào biệt thự, Lương Uyển Thu thấy vậy, không biết sức lực từ đâu mà từ dưới đất bò dậy muốn xông tới, lại bị Triển Đồ đẩy ra lần nữa, giây phút cửa biệt thự đóng lại, rốt cuộc bà không nhịn được gào khóc tê tâm liệt phế gọi một tiếng Thời Niên.
- -
Thời Niên cuộn mình ngồi ở góc cửa, cả người run lẩy bẩy, một tiếng Thời Niên kia khiến hắn đau khổ bịt kín tai lại, không muốn nghe nữa.
Kiều Ngộ An ngồi xổm xuống gần hắn, không an ủi ngay, tại nơi có thể nghe rõ tiếng nói chuyện ngoài cửa như vậy, dù anh có nói gì cũng không thể khiến Thời Niên thả lỏng được, vì vậy anh trực tiếp ôm Thời Niên lên, Thời Niên giãy giụa rất kịch liệt, như thể hoàn toàn không quen biết Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An suýt nữa không ôm được hắn, cho đến khi anh lên tiếng nói mình là ai:
"Là anh, là anh đây, anh là Kiều Ngộ An, bạn trai của em, người yêu của em đây, đừng sợ, đừng sợ...."
Thời Niên dần bình tĩnh lại trong từng tiếng nói này của Kiều Ngộ An, mở to mắt nhìn Kiều Ngộ An.
Ngoài trời tuyết rơi dày đặc, trên tóc và quần áo Kiều Ngộ An đều có bông tuyết, lúc này vào trong phòng ấm áp nên tan ra, xúc cảm lạnh lẽo, nhưng dù vậy, Thời Niên vẫn vội vàng, chặt chẽ, nhiệt liệt ôm lấy Kiều Ngộ An lẩm bẩm:
"Anh Ngộ An, anh Ngộ An."
"Anh ở đây, anh ở đây." Kiều Ngộ An ôm hắn, trong lòng đau đến gần như chết lặng, anh hôn nhẹ lên tóc Thời Niên, kiên định từng bước một đi lên lầu trong từng tiếng gọi 'anh Ngộ An' của Thời Niên.
Trở lại phòng ngủ, Kiều Ngộ An trực tiếp đặt Thời Niên vào trong tủ, anh biết đó là nơi làm Thời Niên cảm thấy an toàn nhất, anh không muốn rời đi, nhưng vừa đặt xuống anh vẫn bị Thời Niên ôm lấy chặt hơn:
"Anh Ngộ An đừng đi."
"Anh không đi, anh sẽ không đi." Kiều Ngộ An nói: "Anh đóng cửa tủ lại nhé, được không? Không ai có thể tìm được chúng ta."
Thời Niên vẫn ôm chặt lấy cổ anh không buông, Kiều Ngộ An cũng không nóng vội, ôm hắn, từng chút nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn, yên lặng an ủi hắn.
Mọi lần trước đây, Thời Niên luôn bình tĩnh lại trong sự trấn an của anh, nhưng lần này không giống như trước, cho dù Kiều Ngộ An có an ủi thế nào thì Thời Niên vẫn căng cứng, hắn không thể thả lỏng được, Kiều Ngộ An giống như một cộng rơm cuối cùng cứu mạng hắn nên ôm chặt không bỏ.
"Thật xin lỗi." Kiều Ngộ An xoa xoa lưng Thời Niên xin lỗi: "Anh không bảo vệ tốt em, xin lỗi Niên Niên, là lỗi của anh."
Thời Niên ôm Kiều Ngộ An chặt hơn, nhưng vẫn không nói chuyện như cũ.
Cửa sổ tựa hồ đã yên tĩnh lại, tiếng nói chuyện vừa rồi còn có thể nghe thấy đứt quãng giờ đã biến mất tăm, không biết rời đi lúc nào, cũng không biết giải quyết ra sao, nhưng nó cũng không khiến Thời Niên tốt hơn, hắn vẫn căng thẳng và run rẩy, lời nói và hành động của Kiều Ngộ An không giúp được Thời Niên mảy may.
Sự xoa dịu của Kiều Ngộ An chưa từng ngừng, nhưng Thời Niên lại không có bất kì thay đổi nào, thậm chí Kiều Ngộ An còn định tiêm thuốc an thần cho Thời Niên, nhưng nghĩ đến những gì Thời Niên đã từng trải qua, liền gạt bỏ ý nghĩ này, hơn nữa, với dáng vẻ của hắn hiện tại, anh cũng không thể gọi ai đi lấy thuốc an thần đến được.
Từ giữa trưa đến chiều, cho đến chập tối, cho đến khi cả căn nhà đều trở nên ngột ngạt và tối tăm, Thời Niên vẫn luôn ôm Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An tưởng rằng Thời Niên sẽ ngủ, đối với Thời Niên bây giờ, ngủ một giấc không có gì không tốt cả, nhưng hắn không có, cơ bắp toàn thân hắn đều vẫn đang căng cứng, không hề thả lỏng dù chỉ một giây nào.
Cứ thế mãi không phải cách, Kiều Ngộ An cũng không muốn Thời Niên tiếp tục đắm chìm trong quá khứ tối tăm, anh im lặng vài giây rồi hôn sườn mặt Thời Niên với thái độ thử xem sao.
Hôn tóc hắn, tai hắn, cổ hắn, ban đầu Thời Niên không có động tác gì, tựa như đã quen với việc Kiều Ngộ An chạm vào người mình, chỉ là ngay lúc Kiều Ngộ An cảm thấy Thời Niên có lẽ cũng không mấy tiếp nhận được cách này, thì Thời Niên lại chợt há miệng cắn lên vai Kiều Ngộ An.
Rất dùng sức, mày Kiều Ngộ An nhíu lại vì đau, nhưng vẫn nhẹ nhàng trấn an Thời Niên từng chút:
"Phát tiết ra đi Niên Niên, làm gì cũng được hết, đừng nhịn...."
Sau khi cắn Kiều Ngộ An một cái, cơ thể Thời Niên bắt đầu có dấu hiệu thả lỏng, Kiều Ngộ An xoa xoa lưng hắn để giảm sự khó chịu vì căng chặt thời gian dài cho hắn, qua thêm mười phút sau, Thời Niên kéo cổ áo sơ mi của Kiều Ngộ An, để vai của anh lộ ra, hắn không nhìn thấy, lại dùng đầu ngón tay sờ đến một dấu răng rất rõ ràng.
Thời Niên hôn lên, vươn đầu lưỡi liếm liếm.
Kiều Ngộ An cười: "Có hơi ngứa."
Thời Niên không nói chuyện, hôn từ dấu răng bắt đầu hướng lên, hôn cổ, cắn vành tai, hôn má, hôn chóp mũi, hôn môi.
Kiều Ngộ An nhiệt tình đáp lại.
Tuy rằng bây giờ làm loại chuyện này có vẻ cực kỳ không thích hợp, nhưng sự tình hôm nay đối với Thời Niên ảnh hưởng lớn như vậy, không mượn ít chuyện khác để chuyển hướng lực chú ý, chỉ sợ sẽ mất rất lâu cũng không thể thoát ra được nỗi sợ hãi này, Thời Niên không có sở thích nào khác, Kiều Ngộ An quen hắn lâu như vậy, thứ duy nhất hắn hứng thú chính là bản thân anh.
Nếu anh có thể kéo Thời Niên ra khỏi cảm xúc hiện tại, anh không quan tâm sẽ nảy sinh chuyện gì.
Gì cũng được cả.
"Muốn làm không?" Ở khi Thời Niên cắn cổ anh thì Kiều Ngộ An trầm thấp lên tiếng.
Thời Niên khựng lại, không nói chuyện, vài giây sau hắn hôn lên chỗ bị hắn cắn, hỏi:
"Anh đã biết rồi đúng không?"
Giọng Thời Niên trầm thấp vô cùng.
Kiều Ngộ An cụp mắt nhìn Thời Niên đang dựa vào vai mình, xoa nắn tay hắn:
"Biết rồi."
Thời Niên không có bất ngờ, không có hành động gì, dường như đáp án đã nằm sẵn trong lòng hắn.
Thật ra cũng không khó phán đoán, mặc dù lúc nghe thấy giọng nói của Lương Uyển Thu, hắn đã gần như mất hết lý trí, nhưng thái độ cùng ngăn cản của Kiều Ngộ An, và những lời hỏi Bành Vĩ Dương, Thời Niên đều nghe thấy, cho nên hắn cũng đoán được có thể Kiều Ngộ An đã biết.
Vậy nên khi trước Kiều Ngộ An kiếm cớ rời đi, không phải đi tìm Khương Chanh, mà là đi tìm Triển Đồ.
Triển Đồ nói cho anh, vì vậy anh không kiềm chế được cảm xúc của mình nên mới tìm lý do khác là đến bệnh viện.
"Đừng đau lòng." Giọng nói của Thời Niên rất nhẹ: "Đều đã lâu như vậy, quá khứ lại không thay đổi được, em không muốn anh đau lòng."
Đôi mắt Kiều Ngộ An nhất thời đỏ hoe, anh hôn lên tóc Thời Niên:
"Xin lỗi, không thể bảo vệ tốt em."
"Anh Ngộ An." Thời Niên nói: "Anh đã cố gắng hết sức của anh để bảo vệ em rồi, nếu không có anh, em đã kết mạng sống của mình ngay trước khi bọn họ tìm tới rồi."
Kiều Ngộ An sửng sốt:
"Niên Niên...."
"Không có lừa anh đâu." Thời Niên bình tĩnh nói: "Hiện tại em còn sống, còn nói chuyện với anh, là vì anh, vì anh mà em mới muốn sống, em thật sự không muốn quay về, không muốn quay trở lại nơi mà thậm chí cả chuột và gián còn sung sướng hơn em."
"Sẽ không, sẽ không." Kiều Ngộ An ôm chặt Thời Niên: "Anh sẽ không để em quay về, em tin anh."
"Đương nhiên em tin anh rồi." Thời Niên nói: "Vậy nên anh đừng tự trách, để anh gánh vác cả cuộc đời của em đã là tội nghiệt của em rồi."
- -
Mạn: TwT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.