Có Bệnh

Chương 67:




Edit: Mạn Già La
Buổi tối nay Kiều Ngộ An cùng Thời Niên ngủ trong tủ quần áo, trong không gian chật hẹp, hai người nghiêng người mặt đối mặt ôm nhau, tư thế không ai có thể thể tách rời, nhưng dù vậy, Thời Niên vẫn thường xuyên bị ác mộng quấn lấy, có đôi khi sẽ hét lên tỉnh lại, đôi khi sẽ rơi vào cơn ác mộng cùng cực không yên, nói những lời khiến Kiều Ngộ An đau đớn đến không thở nổi:
“Tôi không sai, tôi không làm sai gì cả...”
“Đau quá, đừng đánh nữa…”
“Thả tôi ra ngoài, thả tôi ra ngoài…”
Kiều Ngộ An trấn an hắn, có lúc có tác dụng, có lúc lại không, chỉ có thể đánh thức hắn từ trong ác mộng, mỗi lần như vậy, Thời Niên đều sẽ càng ôm Kiều Ngộ An chặt hơn, và nói:
“Xin lỗi…”
Kiều Ngộ An không biết Thời Niên có gì mà phải nói xin lỗi anh, nhưng mỗi một câu xin lỗi của hắn đều giống như một nhát dao, khiến anh có xúc động muốn bầm thây Bành Vĩ Dương, rốt cuộc là thủ đoạn như thế nào mới có thể làm một người đã thoát khỏi địa ngục mười năm nhưng nội tâm vẫn còn run sợ cơ chứ.
Kiều Ngộ An thức trắng cả đêm, khi trời sáng dần Thời Niên mới ổn định một chút, anh vẫn không dám cử động, chỉ ôm cho đến hai tiếng sau Thời Niên tỉnh lại, vì do tối, mặc dù Thời Niên đã tỉnh, dù biết ngoài Kiều Ngộ An ra không thể có ai khác, nhưng vẫn có chút bất an lên tiếng:
“Kiều Ngộ An?”
“Anh đây anh đây.” Kiều Ngộ An vội vàng lên tiếng vỗ lưng hắn, hôn lên trán hắn: “Đừng sợ.”
Thời Niên dần bình tĩnh lại trong vòng tay Kiều Ngộ An, hoàn toàn tỉnh táo:
“Mấy giờ rồi?”
“Khoảng gần tám giờ.”
Thời Niên ngồi dậy, dáng vẻ rất sốt ruột, Kiều Ngộ An còn tưởng hắn có chuyện gì nên cũng ngồi dậy theo: “Sao vậy?”
“Anh sắp trễ giờ làm rồi.”
Cho đến tận lúc này Thời Niên vẫn còn nghĩ đến công việc của Kiều Ngộ An, không muốn anh vì chuyện của mình mà chậm trễ công việc, Kiều Ngộ An cũng biết nghề nghiệp của mình có tính đặc thù, nhưng cũng không phải không thể xin nghỉ, nhưng điện thoại của anh vẫn còn ở chỗ Khương Chanh, song Kiều Ngộ An cũng không lo lắng chút nào.
Khương Chanh cũng biết chuyện ngày hôm qua, đến bây giờ anh vẫn chưa xuất hiện, không cần anh nói gì, Khương Chanh nhất định cũng đã thông báo cho Bạch Cẩm Thư rồi.
“Hôm nay không đi.” Kiều Ngộ An nói: “Anh ở với em.”
“Không cần.” Thời Niên nói: “Em không muốn chậm trễ anh.”
“Được, Niên Niên của anh không muốn chậm trễ anh, nhưng anh bị sắc đẹp của Niên Niên mê hoặc, muốn lén lười biếng, được không?”
Cũng đã nói đến vậy rồi, Thời Niên còn biết nói gì nữa, huống hồ lòng hắn cũng không muốn Kiều Ngộ An rời đi ngay lúc này, nhưng hắn có thể giữ Kiều Ngộ An được bao lâu chứ? Anh là thiên thần áo trắng của tất cả các bạn nhỏ, không phải của riêng hắn.
Đã gần 24 tiếng kể từ giữa trưa hôm qua đến bây giờ, chưa ăn một miếng cơm, chưa uống một ngụm nước, chưa đi vệ sinh, Kiều Ngộ An đã rất kìm nén, mặc dù bây giờ anh vẫn muốn ôm Thời Niên cho hắn cảm giác an toàn, nhưng vấn đề sinh lý cũng thực sự không nhịn được, nên cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi Thời Niên:
“Khá hơn chút nào chưa?”
Thời Niên im lặng vài giây, sau cùng mới ở trong lòng Kiều Ngộ An đáp: “Vâng.”
“Vậy… muốn đi vệ sinh không?”
Trong hoàn cảnh tối đen, ai cũng không nhìn rõ mặt ai, nhưng Kiều Ngộ An vẫn cảm nhận được Thời Niên đang nhìn mình, Kiều Ngộ An mỉm cười:
“Anh sắp nghẹn chết rồi.”
Cuối cùng, Kiều Ngộ An nắm tay Thời Niên đi ra khỏi tủ, rèm kéo kín, đèn không bật, ánh sáng cũng không tốt hơn trong tủ là bao nhiêu, Kiều Ngộ An vẫn không nhìn thấy dáng vẻ Thời Niên như cũ:
“Bật đèn được không?”
Thời Niên đáp lại, Kiều Ngộ An liền dẫn hắn đi qua bật đèn lên, có lẽ là ánh sáng đột ngột làm Thời Niên không thích ứng, cũng có lẽ là sợ hãi, Thời Niên vô thức rụt người, Kiều Ngộ An ôm lấy hắn, từng chút trấn an, mặc dù không thể nhanh như trước, nhưng cũng tốt hơn đêm qua rất nhiều.
Kiều Ngộ An cảm thấy Thời Niên hiện tại giống như một con thỏ sợ hãi.
Mà Thời Niên không biết rốt cuộc anh đau lòng bộ dáng của hắn hiện tại bao nhiêu.
Vài phút sau, Thời Niên kéo cánh tay Kiều Ngộ An ôm mình xuống: “Em không sao.”
“Vậy, chúng ta đi vệ sinh nhé?”
Thời Niên không nhúc nhích, hắn nhìn thấy băng gạc trên tay Kiều Ngộ An, khẽ nâng lên, hỏi anh: “Có đau không?”
“Không đau.” Kiều Ngộ An nói: “Đã không còn cảm giác gì rồi.”
Thời Niên còn muốn nói thêm gì, Kiều Ngộ An lại trực tiếp hôn lên: “Đừng nói xin lỗi nữa, ngoan.”
Loại chuyện dắt tay nhau đi toilet này, khi còn nhỏ cả hai đều chưa từng làm, nhưng không ngờ lúc gần ba mươi tuổi thế mà làm một lần, nhưng hai người đều không cảm thấy xấu hổ hay thấy không ổn, giống như bọn họ vốn dĩ nên như vậy.
Đi vệ sinh xong, hai người đứng trước bồn rửa tay rửa tay, trạng thái Thời Niên vẫn có chút không ổn, là Kiều Ngộ An nắm tay hắn, bôi nước rửa tay, tạo bọt rồi đưa tới dưới nước để rửa sạch.
“Lát nữa muốn ăn gì? Anh nấu cho em.” Kiều Ngộ An hỏi.
Thời Niên lắc đầu: “Không đói.”
Làm sao mà không đói được, chỉ là không muốn ăn gì thôi, nhưng không thể không ăn gì được, nên cuối cùng Kiều Ngộ An vẫn dắt Thời Niên xuống lầu, Thời Niên vốn đã thả lỏng, nhưng khi đi xuống lầu lại căng chặt lần nữa, nhìn cánh cửa đó giống như đang nhìn một con quái vật, Kiều Ngộ An biết hắn lo lắng, nhưng vẫn phải khắc phục.
Phạm vi hoạt động của Thời Niên đã chỉ có một căn nhà ở thôi, không thể lại để hắn chỉ rúc ở tầng hai được.
Có Kiều Ngộ An đi cùng, Thời Niên dù có căng thẳng nhưng cũng hoàn toàn không chống cự, rốt cục vẫn đi xuống lầu.
Biết Thời Niên không có khẩu vị nên Kiều Ngộ An cũng không nấu quá rườm rà, chỉ làm cơm rang đơn giản.
Lúc ăn cơm, Kiều Ngộ An vừa nhìn Thời Niên, lên tiếng hỏi ý kiến của hắn:
“Thời Niên, anh biết em không muốn rời khỏi căn nhà này, ngôi nhà này khiến em cảm thấy an toàn, nhưng hiện tại, ít nhất là ở giai đoạn này, nó đã không còn an toàn như chúng ta nghĩ nữa, để tránh chuyện tương tự lại xảy ra, anh muốn để em tạm thời dọn đi, có được không?”
Đây là phương pháp mà cả đêm qua Kiều Ngộ An không ngủ nghĩ ra, không ai có thể đảm bảo Lương Uyển Thu bọn họ sẽ không tìm tới lần nữa, lần này là Kiều Ngộ An có ở đây ngăn lại, lỡ như Kiều Ngộ An không có mặt thì sao? Anh là bác sĩ, anh không thể nào không đi làm được.
Cách tốt nhất bây giờ là để Thời Niên tạm rời khỏi căn nhà này, sau khi giải quyết xong chuyện lại dọn về, anh biết chuyện này rất khó đối với Thời Niên, anh cũng đã chuẩn bị tinh thần rằng Thời Niên sẽ không đồng ý, nhưng anh không ngờ Thời Niên hầu như không chút suy nghĩ đã gật đầu: “Được.”
Kiều Ngộ An hơi bất ngờ, anh không ngờ Thời Niên lại dễ dàng đồng ý như vậy, nhưng Kiều Ngộ An không biết, Thời Niên làm như vậy là vì anh, hắn biết rất rõ, nếu mình không rời khỏi căn nhà này thì Kiều Ngộ An sẽ không yên tâm đi làm, chuyện này không biết khi nào mới giải quyết xong, hắn không muốn để Kiều Ngộ An vì mình mà lo lắng.
Anh đã gánh vác quá nhiều rồi.
“Không đi xa.” Kiều Ngộ An nói: “Ở biệt thự số 2 thôi, nó là căn cách nơi này xa nhất trong khu Đông, bên trong đã trang hoàng hết rồi, rèm cửa các thứ anh cũng sẽ thay hết, cố gắng để em cảm thấy an toàn, em cũng không cần lo lắng có người nào đi qua, nó cũng là nhà của chị anh, em sống ở đó sẽ không có ai quấy rầy em.”
“Em nghe anh.” Thời Niên nói.
Kiều Ngộ An không kìm được xoa xoa tóc Thời Niên: “Ngoan quá.”
Cơm nước xong thì Triển Đồ tới, có lẽ lo lắng sự xuất hiện đột ngột sẽ lại dọa Thời Niên, sau khi vào thì đứng ở cửa gọi với vào: “Kiều Ngộ An, tôi đến rồi nè.”
Lúc ấy Kiều Ngộ An đang cùng Thời Niên rửa chén trong phòng bếp, Thời Niên nghe thấy tiếng thì giật mình, nhích lại gần Kiều Ngộ An một chút, Kiều Ngộ An nói câu ‘đừng sợ’ rồi trả lời Triển Đồ:
“Ở phòng bếp.”
Triển Đồ đứng ngoài phòng bếp nhìn Thời Niên, nhìn hắn nép vào bên người Kiều Ngộ An như chim cút, dáng vẻ cẩn thận nhìn về phía cửa, khiến lòng y đau muốn chết, nhưng y hiểu, Thời Niên chịu xuống lầu, chịu chui ra khỏi tủ đã là được Kiều Ngộ An cứu vớt, có thể nhìn thấy dáng vẻ của Thời Niên hiện tại đã là ngoài sức tưởng tượng của Triển Đồ.
Để Kiều Ngộ An ở bên Thời Niên thực sự là lựa chọn đúng đắn.
Trên người Triển Đồ vẫn là bộ quần áo ngày hôm qua, Kiều Ngộ An nghiêng mặt liếc qua:
“Không về à?”
“Nào dám về chứ.” Triển Đồ nói: “Chị anh thu lưu tôi một đêm.”
Kiều Ngộ An mỉm cười không nói chuyện.
Hiện tại anh không dám để Thời Niên rời khỏi tầm mắt mình, nhưng bây giờ Triển Đồ đã đến, anh cũng không có gì phải lo lắng, để Thời Niên chuyển đến biệt thự số 2, anh còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ, cho nên cũng không thể ở mãi đây được, cùng Triển Đồ giải thích vài câu, lại tạm biệt Thời Niên rồi rời đi.
Khương Chanh không có đi ra ngoài, nhìn thấy Kiều Ngộ An thì lập tức đứng dậy từ trên sô pha:
“Thời Niên có ổn không?”
Kiều Ngộ An lắc đầu: “Em không giúp được em ấy.”
Khương Chanh không nói gì, lại ngồi xuống, mặc dù cô không biết chuyện gì xảy ra với Thời Niên lúc trước, nhưng chuyện ngày hôm qua cô cũng coi như chứng kiến ​​một chút, cũng có thể đoán được phần nào, lúc này nhìn Kiều Ngộ An cả người đầy mỏi mệt, lên tiếng an ủi:
“Thời Niên cần nhất bây giờ là em, em không thể gục ngã, em cứ cố hết khả năng của em chăm sóc Thời Niên đi, nếu cần giúp đỡ gì cứ nói với chị.”
“Vâng.” Kiều Ngộ An cười: “Ngày hôm qua lẽ ra em nên để Thời Niên chuyển đến biệt thự số 2 ở trước khi chuyện xảy ra, nếu mà sớm hơn chút thì hết thảy cũng đã không xảy ra rồi.”
“Em là con người, không phải siêu nhân, bất luận chuyện gì xảy ra đều cần cảm xúc thích ứng, làm sao em biết được hôm qua em nói với Thời Niên, thì Thời Niên sẽ không phát bệnh, sẽ chuyển đi ngay chứ? Chị cảm thấy em đã làm rất tốt, đừng tự dằn vặt mình như vậy.” Khương Chanh nhìn Kiều Ngộ An: “Chị đã cho người thay hết rèm và đèn của biệt thự số 2 rồi, cũng quét tước sạch sẽ, bất lúc nào em cũng có thể đưa Thời Niên qua.”
Kiều Ngộ An im lặng nhìn Khương Chanh, Khương Chanh kỳ quái nhìn Kiều Ngộ An:
“Sao vậy em?”
“Chị, Thời Niên sẽ đi ra, đến lúc đó chị cũng phải đối xử tốt với em ấy như vậy đấy.”
“Còn cần em phải nói à?” Khương Chanh đứng dậy đi gọi điện thoại: “Đến lúc đó em đừng ghen là được.”
Kiều Ngộ An nhìn theo bóng lưng Khương Chanh rời đi, chậm rãi mỉm cười, ghen? Sao mà ghen được? Anh ước gì cả thế giới đều đối xử tốt với Thời Niên kìa, bù đắp cho hắn những gì đáng lẽ phải có, những yêu thương thiếu hụt mười năm.
Kiều Ngộ An gọi điện cho khoa chính thức xin nghỉ phép, sau khi thay quần áo thì quay về biệt thự số 4, Thời Niên quá khiến anh không yên lòng.
Kiều Ngộ An vốn tưởng rằng nếu Thời Niên đã đi ra khỏi tủ rồi nên sẽ không quay lại nữa, nhưng anh rời đi chưa được nửa giờ, song khi trở lại lầu hai biệt thự số 4, Thời Niên lại chui vào trong tủ, Triển Đồ ngồi bên giường nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu sang nhìn Kiều Ngộ An.
Kiều Ngộ An không nói chuyện, dùng ánh mắt dò hỏi Triển Đồ, Triển Đồ chỉ lắc đầu không nói gì, Kiều Ngộ An cũng không hỏi, trực tiếp đi qua mở tủ.
Khoảnh khắc cửa tủ mở ra, Thời Niên đột nhiên ngẩng đầu lên, Kiều Ngộ An gọi một tiếng ‘Niên Niên’, Thời Niên liền giang tay ôm lấy anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.