Có Bệnh

Chương 8:




Edit: Mạn Già La
Cả một buổi chiều, Kiều Ngộ An đều đứng trên ban công lầu hai nhìn sang căn biệt thự số 4, tuy có thể nhìn thấy nhưng Kiều Ngộ An không biết Thời Niên đang làm gì trong nhà, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến điều Kiều Ngộ An quan tâm:
Thời Niên đang làm gì nhỉ? Vết thương hở đã khép lại chưa? Có còn đau không? Có ngủ được không? Có sốt không?
Đây đều là những vấn đề mà Kiều Ngộ An quan tâm, nhưng Thời Niên lại không cho anh câu trả lời.
Chạng vạng, lúc Khương Tiểu Mễ từ dưới lầu đi lên anh cũng chưa nhận thấy, cho đến khi góc áo bị kéo kéo:
"Cậu út, ông ngoại và bà ngoại tới rồi, nói tìm cậu."
Kiều Ngộ An quay đầu nhìn Khương Tiểu Mễ, giơ tay véo sống mũi nhỏ của cô bé: "Đã biết."
Viện trưởng Bạch và giáo sư Kiều cũng thường xuyên đến Tứ Quý Nhập Mộng, dù sao Khương Tiểu Mễ ở đây nên rất lo lắng, nhưng Kiều Ngộ An biết hai ông bà lần này đến không phải để gặp Khương Tiểu Mễ, phần lớn là vì đến hỏi chuyện rùm beng ở khoa cấp cứu của bệnh viện sáng hôm nay.
Kiều Ngộ An nhìn thoáng qua biệt thự số 4 trước khi rời khỏi ban công, chẳng bất ngờ gì khi vẫn không thấy có gì thay đổi, thậm chí vì trời đã tối, đèn đường trong khu chung cư chưa bật nên anh cũng sắp không nhìn thấy hình dáng của căn biệt thự.
Kiều Ngộ An biết rõ hai người muốn nói chuyện gì nên không để Khương Tiểu Mễ đi xuống, tuy Khương Tiểu Mễ không muốn nhưng chắc là cảm thấy tâm trạng Kiều Ngộ An cả ngày không tốt, cho nên cũng không chống đối, ngoan ngoãn trở về phòng làm bài tập.
Phòng khách dưới lầu, viện trưởng Bạch và giáo sư Kiều đang ngồi trên sô pha nói chuyện với Khương Chanh, Kiều Ngộ An đi tới, mỉm cười ngồi bên cạnh Khương Chanh:
"Hỏi tội ạ?"
Hai người Bạch Cẩm Thư cùng Kiều Bình Sinh là tổ hợp mẹ nghiêm cha hiền, từ lúc Kiều Ngộ An có ký ức là mẹ Bạch Cẩm Thư càng nghiêm khắc hơn, lúc này bà cũng là người đầu tiên sầm mặt:
"Chuyện ở khoa cấp cứu hôm nay là thế nào?"
Giấu không được, Kiều Ngộ An cũng không định giấu nên nói hết mười mươi mọi chuyện, kể cả việc có người sống ở biệt thự số 4, gồm cả việc anh và Khương Tiểu Mễ đâm lao phải theo lao để Thời Niên hiểu lầm anh là quỷ, sắc mặt Bạch Cẩm Thư vốn đã tệ nay càng tệ hơn, ngay cả Kiều Bình Sinh cũng cau mày.
"Con làm bậy quá rồi." Bạch Cẩm Thư tức giận đứng dậy khỏi sô pha, nhìn Kiều Ngộ An.
Kiều Ngộ An không lên tiếng, ngoan ngoãn nghe mắng.
"Mẹ." Khương Chanh cất lời: "Chuyện này không phải lỗi của Ngộ An, là con muốn làm thế."
"Con đi công tác thì làm kiểu gì?" Bạch Cẩm Thư không tin, nhìn Kiều Ngộ An: "Con biết hành vi này của con là gì không?"
"Dạ biết." Kiều Ngộ An nói.
"Nếu con biết thì sao con vẫn làm? Tiểu Mễ không hiểu chuyện, nhưng năm nay con đã hai tám rồi, chẳng lẽ con còn không hiểu?" Bạch Cẩm Thư nhìn Kiểu Ngộ An: "Mẹ biết con lo lắng cho Tiểu Mễ, mỗi người chúng ta ai cũng lo hết, nhưng Tiểu Mễ là người nhà của chúng ta chứ không phải của người khác, người khác không có nghĩa vụ phải giúp đỡ, con lấy quyền gì mà đặt người khác vào hoàn cảnh nguy hiểm hả? Con gánh nổi trách nhiệm này không?"
Những lời này của Bạch Cẩm Thư, lúc trưa Khương Chanh đã nghe Kiều Ngộ An tự kiểm điểm một lần rồi, lúc này lại từ miệng người khác nói ra, Khương Chanh không đành lòng, lập tức đứng dậy:
"Thôi mà mẹ, Ngộ An đã đủ tự trách rồi, muốn mắng thì mắng con, Tiểu Mễ là con gái con, trách nhiệm là ở con."
"Con cứ bảo vệ nó riết đi." Bạch Cẩm Thư lườm Khương Chanh: "Hai đứa con đều là con của mẹ, chẳng lẽ mẹ không biết đây là ý của ai chắc?"
"Nếu biết rồi, vậy hẳn mẹ cũng biết chuyện này không còn lựa chọn nào khác, nếu còn con đường khác, Ngộ An cũng không làm vậy đâu."
Bạch Cẩm Thư nghe thế còn muốn nói gì đó, song bị Kiều Bình Sinh kéo ngồi xuống, sau đó an ủi vài câu rồi nhìn hai người:
"Chuyện cũng đã xảy ra, hiện tại truy cứu trách nhiệm ai cũng không có ý nghĩa gì, chẳng bằng nghĩ cách xin lỗi và đền bù cho đối phương thế nào đi."
Kiều Bình Sinh nói đến đây thì nhìn Kiều Ngộ An:
"Thôi thì để ba và mẹ con đi mua chút quà, tự mình đi qua xin lỗi, dù đối phương nói thế nào...."
"Ba." Kiều Ngộ An ngắt lời Kiều Bình Sinh: "Cậu ấy sẽ không mong chúng ta qua đâu."
Ngay lúc này Khương Tiểu Mễ xuống lầu, kêu đói hỏi bao giờ có thể ăn cơm, nhịn ở trong phòng nhiêu đó thời gian coi như là cực hạn đối với Khương Tiểu Mễ rồi, Bạch Cẩm Thư nghiêm khắc với Kiều Ngộ An và Khương Chanh, nhưng đối với Khương Tiểu Mễ thì là một bà ngoại hiền từ đúng chuẩn, lập tức thay đổi vẻ mặt, dẫn Khương Tiểu Mễ vào bếp chuẩn bị đồ ăn, Khương Chanh cũng đứng dậy đi theo.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai cha con, Kiều Bình Sinh chưa kịp hỏi câu Kiều Ngộ An vừa nói là có ý gì, Kiều Ngộ An đã lên tiếng trước:
"Ba, con có chuyện muốn hỏi ba."
"Con nói đi."
Kiều Ngộ An im lặng vài giây mới lên tiếng: "Một người từ chối tiếp xúc với người ngoài, tự bảo vệ mình kín kẽ là vì sao?"
Trước đó Kiều Ngộ An đã nói, anh không muốn dò xét cuộc sống của Thời Niên, Thời Niên chọn lối sống như thế nào đều chẳng liên quan gì đến anh, nhưng việc sáng nay với phản ứng của Thời Niên khiến Kiều Ngộ An không an tâm lắm, nếu Thời Niên không bị thương, Kiều Ngộ An cũng không định làm vậy, nhưng hắn bị thương, anh ngay cả đến gần cũng không được, muốn biết hắn đang nghĩ gì, hoặc là, hắn rốt cuộc bị làm sao?
Anh có thể giúp đỡ được hay không?
"Cụ thể cách bảo vệ là gì?" Kiều Bình Sinh hỏi.
"Không muốn bất cứ ai biết mình ở đâu, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, khắp nơi trong nhà đều là rèn che màu đen, thậm chí mang kính nhìn ban đêm sinh hoạt chứ không bật đèn."
Kiều Bình Sinh như hiểu ra điều gì: "Còn có triệu chứng gì khác không?"
Kiều Ngộ An suy nghĩ, nói: "Có chút sợ người, không thích người khác chạm vào hắn, cũng có hơi không dám nhìn vào mắt người khác."
"Theo ba đoán, hẳn là chứng hoang tưởng bị hại, nhưng cũng có thể là chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương*." Kiều Bình Sinh nuốt nước miếng, giọng điệu nhàn nhạt.
* Rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD) là một tập hợp các phản ứng có thể xuất hiện ở những người đã trải qua hoặc chứng kiến một sự kiện đau buồn đe dọa tính mạng hoặc sự an toàn của họ (hoặc tính mạng và sự an toàn của những người xung quanh họ).
Kiều Ngộ An có chút kinh ngạc với kết quả này: "Chứng hoang tưởng bị hại?"
"Ừ, những hành động này của cậu ấy là biểu hiện của việc sợ bị theo dõi và giám sát, người mắc bệnh này thường ở vào trạng thái sợ hãi, cảm thấy bị bàn tán, vu khống, thậm chí cảm thấy bị những người xung quanh theo dõi, giám sát và quấy rối mình." Kiều Bình Sinh nhìn Kiều Ngộ An một cái: "Cũng có thể là những chuyện đã trải qua khiến cậu ta cảm thấy bồn chồn và sợ hãi."
Kiều Bình Sinh nói xong, ánh mắt rơi vào trên mặt Kiều Ngộ An:
"Đây là lý do con không cho chúng ta qua?"
Từ vấn đề Kiều Ngộ An hỏi, Kiều Bình Sinh đã biết Kiều Ngộ An đang nói ai.
Kiều Ngộ An không phủ nhận, gật đầu: "Cậu ấy rất kháng cự."
Kiều Bình Sinh không nói nữa, dựa vào lưng ghế như đang suy nghĩ điều gì, Kiều Ngộ An cũng im lặng hồi lâu:
"Ba, thế nguyên nhân gây ra bệnh này là gì? Có thể điều trị không?"
"Có rất nhiều yếu tố, một số là do di truyền, các thành viên trong gia đình có những tính cách như nghi ngờ và ghen tị, cũng có thể là yếu tố bệnh lý, cả yếu tố tâm lý và liên quan đến các sự kiện và môi trường đặc biệt đã trải qua, ở trong trạng thái căng thẳng kéo dài, bị ảnh hưởng bởi văn hóa xã hội." Kiều Bình Sinh nhìn Kiều Ngộ An: "Về điều trị thường là dựa vào thuốc tâm thần, tâm lý trị liệu chỉ là phụ trợ."
Kiều Bình Sinh dừng một chút nhìn Kiều Ngộ An:
"Kiểu người này rất khó hòa đồng, lòng phòng bị rất nặng, hơn nữa đa số còn có xu hướng tự sát và gây tổn thương cho người khác."
"Tự sát?" Kiều Ngộ An giật mình: "Sao còn sẽ tự sát?"
"Bất cứ ai sống trong một môi trường sợ hãi không cách nào giải quyết trong một thời gian dài, trạng thái tinh thần cũng sẽ không thể tốt lên nổi, có động cơ như vậy cũng là điều bình thường."
Kiều Ngộ An nghe vậy im lặng hồi lâu, anh nhớ tới Thời Niên cầm kéo phẫu thuật nằm dưới gầm giường bệnh sớm hôm nay, thay vì nói là muốn làm hại người khác không bằng nói là chuẩn bị tự vệ bất cứ lúc nào, nhớ tới Thời Niên run rẩy trong chăn, nhớ tới hắn vừa chạm mắt anh thì hốt hoảng tránh đi, cũng nhớ đến con dao phay khi cuối kia.
Tất cả những điều này khiến Kiều Ngộ An bồn chồn không yên, anh lập tức đứng dậy:
"Ba, con phải đi xem mới được."
"Ba với con...."
"Không cần đâu ạ." Kiều Ngộ An ngăn Kiều Bình Sinh lại, anh không chắc Thời Niên có phản cảm khi lại thấy thêm một người hoàn toàn xa lạ hay không: "Có chuyện gì con sẽ gọi cho ba."
Nghĩ đến chứng bệnh của người đó, Kiều Bình Sinh cũng không kiên trì, dặn dò Kiều Ngộ An cẩn thận.
Căn cứ vào những chuyện trước đó, Kiều Ngộ An không thể tự ý trèo lên cái cây đó nữa, nhưng anh đã đứng trước cửa căn biệt thự số 4 gõ cửa năm phút cũng không có người ra mở.
Câu nói 'hơn nữa đa số còn có xu hướng tự sát và gây tổn thương cho người khác' của Kiều Bình Sinh cứ văng vẳng trong đầu anh, giờ gõ cửa lâu như vậy vẫn không có người ra mở, Kiều Ngộ An không tự chủ được mà nghĩ đến hướng tệ nhất, khi anh gõ cửa lần cuối nhưng cũng không có đáp lại như cũ, anh không chút do dự chạy đến bên cây tùng, leo lên một cách trôi chảy.
Sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, việc đầu tiên mà một người bình thường sẽ làm khi về đến nhà có lẽ là đóng kín cửa sổ trên gác xép, nhưng Thời Niên không biết là quên hay không để ý mà vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, Kiều Ngộ An lại lần nữa đi vào căn nhà này.
Trời đã tối, trong biệt thự vẫn không bật đèn, khắp nơi là bóng tối như mực, Kiều Ngộ An mở đèn pin có sẵn trên điện thoại đi thẳng xuống, để tránh dọa Thời Niên sợ hãi, anh gọi tên Thời Niên mấy lần, nhưng vẫn không có sự đáp lại nào.
Lý trí nói cho Kiều Ngộ An Thời Niên sẽ không xảy ra chuyện gì, dù sao hành vi cùng thói quen sinh hoạt của hắn không phải ngày một ngày hai, không đến mức làm chuyện như vậy.
Nhưng nếu ai cũng có thể dùng lý trí để phán đoán mọi việc thì có lẽ trên thế giới này đã không phải xảy ra nhiều bi kịch đến vậy.
Kiều Ngộ An đi thẳng đến phòng ngủ, anh phát hiện vết máu từ thư phòng đến sàn phòng ngủ đều chưa được lau sạch, nhưng cũng chẳng có gì ngạc nhiên, Thời Niên bị thương, không tiện lau dọn những vết máu này.
Đứng trước cửa phòng ngủ của Thời Niên, Kiều Ngộ An gõ cửa, nhẹ gọi một tiếng:
"Thời Niên?"
Không có ai trả lời.
Nếu như nói lúc trước gõ cửa biệt thự là bởi vì Thời Niên ngủ ở trong phòng ngủ không nghe thấy, vậy đến cửa phòng ngủ rồi vẫn không nghe thấy thì hơi lạ, hiện giờ trong đầu Kiều Ngộ An toàn là suy nghĩ Thời Niên có lẽ đã có chuyện, vì thế đợi mãi không thấy ai mở cửa, anh trực tiếp đẩy cửa bước vào luôn.
Cửa phòng không khóa, song trong phòng lại không có ai, ngay lúc Kiều Ngộ An đang hoảng hốt định đi xuống lầu, chợt phát hiện chăn và gối rơi dưới đất đã không còn.
Kiều Ngộ An theo bản năng nhìn tủ quần áo, anh cũng không biết vì sao mình lại theo bản năng bước nhẹ lại, đi tới, cẩn thận mở tủ quần áo ra.
Đèn pin để ở sau người, trước mắt cũng chỉ có ánh sáng lờ mờ, nhưng nương theo ánh sáng ấy Kiều Ngộ An cũng có thể nhìn thấy Thời Niên đang nằm trong tủ quần áo, ngủ đến yên lành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.