Công việc của Cố Diễm Tinh ngày càng bận rộn, Trần Hâm Dao tiếp tục giao cho cô khối lượng công việc nhiều hơn người khác. Cố Diễm Tinh vì muốn yên ổn làm việc kiếm tiền nên không hề phản bác câu nào.
Trần Hâm Dao không chọc tức được cô, ngược lại tự làm bản thân khó chịu, cô ta càng ghét Cố Diễm Tinh hơn.
Nếu không phải tại vì trợ lý của Tô Vĩ Thành đã nói cô ta không được động tới Cố Diễm Tinh, thì cô ta đã tìm cách đuổi việc Cố Diễm Tinh rồi. Nhưng trợ lý của Tô Vĩ Thành nói vậy càng làm cô ta thêm chắc chắn chuyện này có gì đó mà cô ta không biết.
Khối lượng công việc cuối năm ngày càng nặng, số lần Cố Diễm Tinh có thể tan làm đúng giờ càng khan hiếm. Cũng may đợt này Bùi Như Nguyệt cũng tăng ca cùng cô, cô cũng bớt cô đơn hơn. Truyện Điền Văn
Bùi Như Nguyệt quan tâm hỏi cô:''Diễm Tinh, tết này em ăn tết ở đâu?''
''Em ở đây thôi ạ, đây là quê của em, giờ em cũng không có người thân nào ở bên cạnh, cứ ăn ngủ cho qua kỳ nghỉ lễ thôi.''
Bùi Như Nguyệt vểnh môi:''Như vậy thì chán lắm. Chị thì phải đưa con gái về nhà nội ăn tết, xa gần một nghìn cây, vất vả lắm.''
Cố Diễm Tinh nhớ lại những cái tết mới đây, cô và con trai đều qua loa cho xong cái tết, đã không còn mong chờ tết đến như ngày gia đình cô còn đầm ấm nữa rồi.
Lúc mới sang nước ngoài, vì cô chưa tốt nghiệp đại học, khi ấy mới có hai mươi tuổi, hai mẹ con cô làm lụng vất vả, việc tay chân nào cũng làm tới.
Lúc ấy, trạng thái tinh thần của mẹ Cố đã có chút vấn đề, nhưng bà cố giữ bí mật với Cố Diễm Tinh, cuộc sống quá mệt mỏi nên Cố Diễm Tinh cũng không phát hiện điều bất thường.
Sau đó Cố Diễm Tinh lại phát hiện bản thân đã mang thai, cô lúc đó đã giằng xé không biết bao nhiêu lần rằng nên giữ lại hay phá bỏ. Cuối cùng, tình mẫu tử thiêng liêng làm cô không thể nhẫn tâm bỏ đi đứa con này.
Cuộc sống sau đó càng thêm khó khăn. Tới lúc Cố Diễm Tinh sinh con thì càng thêm trầm trọng. Sự túng thiếu, công với tiếng khóc trẻ con làm tinh thần mẹ Cố ngày càng tồi tệ.
Cuối cùng, bà không đấu tranh nổi chính bản thân mình, đã chọn cách tự sát để kết thúc cuộc sống.
Cố Diễm Tinh ôm theo con trai mới có mấy tháng tuổi phiêu bạt. May mắn sau đó gặp một ngừoi đồng hương. Là bạn học ngày cấp hai của cô. Người đó tốt bụng giúp đỡ mẹ con cô cho tới tận bây giờ.
Hiện tại Cố Vĩ Trí vẫn đang ở bên đó, đều là do ngừoi bạn này giúp đỡ trông nom.
Từ ngày đó, Cố Diễm Tinh không còn đón tết nữa, ngày tết cũng chỉ hai mẹ con cô ở trong một căn phòng chật chội, cô ôm con chúc mừng năm mới, lại ôm con đếm từng ngày lễ tết trôi qua.
Ngừoi bạn kia ngỏ ý muốn mẹ con Cố Diễm Tinh dọn đến nhà ngừoi đó ở, nhưng Cố Diễm Tinh ngại làm phiền nên từ chối.
Chỉ nhờ ngừoi bạn đó giúp đỡ tìm giúp cô một công việc để nuôi sống được hai mẹ con.
Cố Vĩ Trí cũng rất ngoan, biết cô không thích đón lễ nên những ngày đó đều ngoan ngoãn ở nhà với cô. Dù ngừoi bạn kia muốn thằng bé tới đó cùng đón lễ, thằng bé cũng không bỏ cô ở nhà một mình.
Cố Diễm Tinh đã rất đau lòng vì một đứa trẻ như Cố Vĩ Trí đã có suy nghĩ chín chắn, hiểu chuyện. Cô chỉ biết dành càng nhiều tình yêu thương hơn để bù đắp cho con.