Ngày tết rảnh rỗi, hết ăn lại ngủ của Cố Diễm Tinh mãi không trôi qua hết.
Buổi sáng vừa tỉnh dậy thì một đám bạn @tag tên cô trong nhóm, điện thoại rung lên liên hồi. Bọn họ tối nay tổ chức tụ tập, muốn cô tham gia.
Cố Diễm Tinh thấy từ chối dễ gây bất hoà nên đành đồng ý đi.
Nhưng đám bạn cũ của cô, hiện tại người nào ngừoi nấy vẫn giàu có, tiếp nhận công việc gia tộc, chỉ có cô là gia đình sa sút.
Tìm tới tìm lui cũng chẳng có được một bộ đồ phù hợp, Cố Diễm Tinh chẳng có lòng dạ nào muốn đi nữa.
Nhưng đã đồng ý rồi, giờ không đi cũng không được. Cô tìm mãi mới thấy được một chiếc áo len trắng đơn giản mặc cùng quần jean, khoác thêm một chiếc áo khoác bên ngoài, đúng là lụa đẹp vì người, nhờ nhan sắc xinh đẹp cùng dáng người cao gầy, Cố Diễm Tinh mặc gì lên cũng vẫn xinh đẹp.
Buổi tối lúc đến đó, đã thấy Tô Vĩ Thành ngồi trên quầy bar uống rượu. Đám bạn thấy cô đến thì nhiệt tình quan tâm cô.
Tô Vĩ Thành nghe các bạn chào hỏi mới quay qua nhìn, Cố Diễm Tinh không nhìn anh, mà chọn đi qua ghế sofa ở một bên khác ngồi xuống.
Tô Vĩ Thành cầm theo một ly nước hoa quả đi tới đặt trước mặt cô, rồi cũng ngồi xuống theo
''Giờ đến cả chào hỏi cũng không muốn à?''-Tô Vĩ Thành giọng nói không nhận ra được vui buồn hỏi cô.
Cố Diễm Tinh tỏ ra thản nhiên:''Em không nhìn thấy anh.''
''À, hoá ra là không nhìn thấy.''
Cố Diễm Tinh nhìn ly nước hoa quả trước mặt lên, uống một ngụm che đi vẻ bối rối.
Tô Vĩ Thành không định sẽ mãi xa lạ với Cố Diễm Tinh như thế này, nếu bây giờ cô đã có gia đình, anh vẫn có thể quan tâm cô với cương vị là bạn học cũ.
''Ngày đó, sao em đi mà không nói một câu với anh?''
Cố Diễm Tinh nhìn anh:''Không phải chia tay rồi sao, em nói với anh làm gì?''
Cô không nói chuyện gọi cho anh mà không được, sợ anh áy náy.
Tô Vĩ Thành chợt nặng ngừoi:''Lúc ấy anh rất bận rộn, cơ thể có chút mệt mỏi nên không muốn cãi nhau với em. Anh đâu có đồng ý chia tay.''
''Câu nói 'tuỳ em' của anh chính là câu trả lời rồi. Em đi còn phải thông báo với ngừoi yêu cũ sao.''
Tô Vĩ Thành nghẹn họng, thật đúng là khi ấy anh đã nói như vậy. Chỉ tại một câu nói nông nổi của anh nên cô bỏ đi mười năm trời cũng không nói với anh một câu.
Hai người không ai nói gì với nhau nữa. Cố Diễm Tinh cũng yên lặng ngồi đó, giảm cảm giác tồn tại của mình xuống.
Bạn học thấy hai người trò chuyện thì không tới làm phiền, dù sao họ cũng đều biết quá khứ tình cảm của hai người.
Trần Hâm Dao đã nhiều năm quen biết với Tô Vĩ Thành, vì vậy cũng biết được một vài ngừoi bạn của anh.
Tối hôm nay nghe nói mọi ngừoi tụ họp liền bám lấy một ngừoi bạn đòi đi theo.
Cô ta tới nơi lại bắt gặp cảnh Tô Vĩ Thành chăm chú nhìn vào Cố Diễm Tinh làm cô ta tức đỏ mắt.
Túm ngừoi bạn lại hỏi:''Sao Cố Diễm Tinh lại ở đây?''
''Cô không biết sao, Cố Diễm Tinh ngày trước là bạn học của chúng tôi, bọn họ còn yêu đương mấy năm nữa đó. Cô chưa từng nghe đến nhà họ Cố của thành phố A này à. Nếu năm đó nhà họ Cố không xảy ra chuyện, bọn họ có khi còn kết hôn rồi đó.''
Trần Hâm Dao không nghĩ là giữa họ còn có một đoạn thời gian yêu nhau, sự ghen ghét trong lòng cô ta lại tăng lên.