Ngồi nghỉ một chút, Cố Diễm Tinh đi ra ngoài, hỏi thăm bà cụ chủ nhà, tới chợ đồ gia dụng, mua được một bộ bàn ghế nhỏ, thêm chăn gối, và một vài đồ dùng hàng ngày.
Phòng đã có một chiếc giường m5, Cố Diễm Tinh chỉ cần trải chăn đệm lên thôi. Kê thêm bộ bàn ghế nhỏ để ngồi là đã gần hết không gian.
Lắp thêm một chiếc tủ vải nhỏ để treo quần áo là đã cơ bản đầy đủ những thứ cần thiết cho cuộc sống.
Phòng khá nhỏ, nhưng lại có nhà tắm riêng, cách âm cũng khá tốt nên Cố Diễm Tinh yên tâm hơn.
Vấn đề ăn ở đã giải quyết, chỉ còn lại vấn đề công việc, cô cần sớm tìm công việc, nếu không cuộc sống sẽ khá khó khăn.
Nằm vật ra giường nghỉ ngơi, điện thoại bỗng đổ chuông, nhìn thấy tên ngừoi gọi, sự mệt nhọc của Cố Diễm Tinh tan biến hết
''Con trai à, đã nhớ mẹ rồi sao?''
Con trai nhỏ, nhưng giọng nói lại đanh thép, pha thêm chút lạnh lùng: "Mẹ về bên đó sao rồi, khi nào con mới có thể về tìm mẹ.''
Cố Diễm Tinh dằn sự chua sót trong lòng xuống:''Mẹ tìm được chỗ ở rồi, chờ công việc của mẹ ổn định, mẹ sẽ đón con về.''
''Khi nào con có thể về thì mẹ báo với con, con có thể tự về. Con lớn vậy rồi đâu cần mẹ phải đưa đón nữa.''
Cố Diễm Tinh vẫn luôn tự hào về con trai mình:''Mẹ biết con trai mẹ tuổi nhỏ mà đã giỏi giang rồi. Con sớm có thể về thôi.''
Cố Diễm Tinh biết, con trai nhỏ của cô bình thường luôn lạnh lùng, không để việc gì vào mắt, nhưng cậu rất quan tâm mẹ mình, chỉ là ngại nói ra thôi.
''Con trai, con không phải lo cho mẹ đâu, mọi việc bên này đều tốt.''
Cố Vỹ Trí bên kia trầm ngâm một lúc:''Mẹ có đi tìm ba con không?''
Cố Diễm Tinh sững người:'' Mẹ không tìm, đã nhiều năm như vậy, biết đâu ba con cũng đã có gia đình rồi thì sao.''
Cố Vỹ Trí thở dài một hơi:''Mẹ nhớ chăm sóc tốt bản thân.''
''Mẹ biết rồi, cảm ơn con trai.''
Tắt điện thoại đi mà cõi lòng chua sót, khoé mắt ngập trong nước.
Cố Vỹ Trí biết mẹ mình lấy lý do nhớ quê hương mà về nước là không thật lòng. Cậu biết thật ra mẹ cậu muốn về gặp ba cậu hơn. Nhưng cậu không vạch trần, chỉ làm mẹ cậu càng thêm đau lòng.
Cố Diễm Tinh cả ngày đã không ăn uống gì, lại dọn dẹp cả ngày đã thấm mệt, trong phòng không có đồ gì ăn được. Cô lấy đồ đi tắm rồi ra ngoài tìm đồ ăn.
Gần đó nhất cũng chỉ có một cửa hàng tiện lợi, Cố Diễm Tinh nhìn khắp một lượt, cũng chỉ có mỳ gói và bánh quy là hai thứ rẻ tiền nhất. Cô lấy mỗi loại một ít.
Lúc đang đứng ở quầy chờ nhân viên tính tiền, Cố Diễm Tinh lơ đãng nhìn ra ngoài cửa kính, ánh mắt chợt dán lên bóng dáng người thanh niên ngoài cửa.
Cố Diễm Tinh không ngờ rằng ngay ngày đầu tiên trở lại, cô lại có thể nhìn thấy anh. Anh bây giờ so với trước kia đã chín chắn hơn hẳn. Dáng vẻ mặc vest cứng cỏi, nét trưởng thành trên gương mặt càng thu hút ngừoi khác hơn. Điều duy nhất không thay đổi có lẽ là anh vẫn đẹp trai như vậy, đi tới đâu cũng khiến ngừoi khác phải nhìn thêm vài lần.
Tô Vĩ Thành đi tới cửa của cửa hàng tiện lợi, đẩy cửa bước vào. Cố Diễm Tinh vội vàng quay đi, mái tóc xoã dài che đi gương mặt, cô không chắc chắn vừa rồi anh có nhận ra cô không.
Cố Diễm Tinh vừa sợ hãi lại mong chờ, nhưng rồi thấy anh đi lướt qua phía sau, không hề dừng lại. Cố Diễm Tinh chua sót, cô nhìn lại bản thân mình, anh không nhận ra cô cũng đúng thôi.
Cô đâu còn dáng vẻ một thiên kim như ngày xưa, trên người mặc bộ đồ rẻ tiền nhất, tóc cũng không có tạo kiểu, chỉ là một mái toc suôn dài đơn giản. Chỉ có nước da vẫn còn trắng sáng như ngày nào. Cố Diễm Tinh chỉ biết cúi gầm mặt, thanh toán rồi cầm túi đi về.