Chuyện Cố Diễm Tinh có con trai chẳng phải là chuyện gì bí mật, vậy nên có đồng nghiệp đã nhìn thấy, chuyện này được các đồng nghiệp mang ra bàn tán sôi nổi.
Bùi Như Nguyệt cũng tò mò, liền hỏi Cố Diễm Tinh
''Diễm Tinh, không ngờ con trai em đã lớn như vậy rồi, còn lớn hơn con gái chị nữa, nghe nói đẹp trai lắm, cho chị xem ảnh đi.''
Cố Diễm Tinh vốn thân thiết với Bùi Như Nguyệt nên không hề thấy phiền phúc, liền mang ảnh Cố Vĩ Trí ra cho cô ấy xem
''Ôi trời, đẹp trai quá đi mất, chị muốn đăng ký làm con rể quá. Thằng bé bao tuổi rồi.''
Cố Diễm Tinh chỉ nói:"Học cấp một ạ.''
Bùi Như Nguyệt còn cảm thán một hồi thì thấy Trần Hâm Dao bước tới mỉa mai
"Con trai đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn đi thả lưới bắt cá khắp nơi, đúng là không thể đo độ dày da mặt của người khác bằng mắt thường được.''
Nói rồi cô ta bỏ đi, Bùi Như Nguyệt lườm theo cô ta cháy mắt
''Em đừng quan tâm gì đến cô ta, quen tính đi cạnh khoé người khác rồi.''
Tin đồn ở công ty dĩ nhiên không giấu được Tô Vĩ Thành, anh buồn bực đi tới chỗ đám bạn uống rượu.
Trần Hâm Dao lại nghe ngóng được, cũng tìm đến nơi đó, quả nhiên cô ta nhìn thấy Tô Vĩ Thành đang ở nơi này.
Cô ta đi tới thì nghe thấy Tô Vĩ Thành cùng một ngừoi bạn đang trò chuyện
Người bạn kia:''Cậu việc gì cứ phải nhớ mãi không quên cô ấy. Người sẵn sàng chết vì cậu đâu phải chỉ có vài người. Mười năm rồi, cậu vẫn còn yêu Cố Diễm Tinh sao?''
Trần Hâm Dao trợn mắt kinh ngạc. Trong mắt lại chỉ có thù địch, lại là Cố Diễm Tinh.
Tô Vĩ Thành thờ ơ:''Mình yêu cô ấy với chuyện cô ấy có con trai liên quan gì tới nhau chứ?''
Ngừoi bạn lắc đầu:''Cậu đúng là yêu đến phát điện rồi.''
Tô Vĩ Thành nhếch mép cười, không trả lời.
Trần Hâm Dao bỏ ra một góc khác, kiềm chế cơn tức giận của mình.
Một lúc sau cảm xúc ổn định lại, thấy Tô Vĩ Thành giờ đang ngồi một mình, cô ta nở nụ cười giả tạo đi đến.
''Anh Thành, em ngồi đây với anh nhé.''
''Tuỳ cô''
''Có vài chuyện của Tinh Bác muốn bàn với anh.'
''Chuyện Tinh Bác, cô có thể gặp trực tiếp trợ lý của tôi bàn bạc, hoặc gửi email cho tôi.''
Cô ta vẫn cười giả dối:''Hôm nay gặp anh ở đây nên muốn nói trực tiếp với anh, với cả em cũng muốn nói chuyện riêng với anh.''
Tô Vĩ Thành thờ ơ nhìn cô ta:''Cô nghĩ gì chẳng lẽ tôi còn không nhìn ra. Nếu vẫn muốn ở lại Tinh Bác làm việc, cô thu lại cái tâm tư đó đi. Không có khả năng đâu.''
Trần Hâm Dao kìm nén lửa giận:''Em chỉ muốn làm tốt công việc này''
''Mong là chỉ có thế.''
Tô Vĩ Thành vẫn không thèm nhìn cô ta lấy một cái. Trần Hâm Dao lại không cam tâm
''Anh Thành, chẳng lẽ anh không suy xét đến em một chút nào sao?''
Tô Vĩ Thành không thèm trả lời câu hỏi nhàm chán này của cô ta.
Trần Hâm Dao thật không thể nhịn được nữa, trái tim bị tổn thương nghiêm trọng, giọng có chút nâng lên
''Cô ta thì có gì tốt chứ, cô ta trêu hoa nghẹo nguyệt khắp nơi. Anh có biết xunh quanh cô ta có bao nhiêu đàn ông không.''
Tô Vĩ Thành vẫn không hề tức giận, gật gù:''Cô ấy thật sự là có bản lĩnh ấy.''
Mọi người xung quanh nghe được câu chuyện hai người đang nói, tự động hiểu là không nên chen vào.
Nhưng Trần Hâm Dao không biết điểm dừng:''Con trai cô ta cũng đã lớn vậy rồi, cô ta đâu còn xứng với anh nữa.''
''Tôi thích người có con trai lớn như vậy đó.''
''Anh..anh....'' Trần Hâm Dao tức đến nỗi nói không thành câu.
''Anh không sợ sau này cô ta sẽ không an phận mà làm ra chuyện phụ bạc anh sao.''
''Nếu thật sự có ngày đó, vậy thì chỉ có thể do bản lĩnh của tôi thật sự không đủ.''
Ngày đó không đủ nên cô đi một mạch mười năm trời. Lần này anh không thể để cô đi khỏi tầm mắt anh nữa.