Đã gần hết thời học sinh, dù đang bận rộn với đống đề thi, nhưng các bạn học sinh vẫn muốn tạo thêm một kỷ niệm nào đó, vậy nên lớp Cố Diễm Tinh quyết định sẽ tới ngoại ô cắm trai hai ngày cuối tuần, Cố Diễm Tinh cũng rất muốn đi, vậy nên hai cậu bạn cũng đành phải đi cùng hộ tống.
Hai ngừoi một chiếc lều, Tô Vĩ Thành và Hàn Lâm Viễn ở cùng lều. Chỉ có Cố Diễm Tinh, các bạn nữ khác làm quen với cô đều có ý đồ muốn cô bắc cầu tới hai cậu bạn thân nổi bật của cô, vậy nên cô không muốn thân với ai cả.
Cuối cùng Cố Diễm Tinh ở một mình một lều, ngay sát cạnh lều của hai cậu bạn.
''Balo của câun đựng cái gì vậy?''
Hàn Lâm Viễn tò mò với cái balo nặng trên lưng Cố Diễm Tinh. Nếu là bình thường, cô chắc chắc sẽ bắt một trong hai cậu xách cho, nhưng hôm nay lại giữ như bảo bối vậy.
''Đồ của con gái, các cậu không biết đâu.''
Tối đó, sau khi sinh hoạt tập thể bên đống lửa, mọi ngừoi cũng đã mệt, ai về lều ngừoi đó nghỉ.
Cố Diễm Tinh nghe ngóng, bên ngoài đã không còn ai, lúc này cô mới lôi bảo bối trong balo của mình ra, ngô, khoai đủ cả, còn sợ không có củi đốt, cô còn cho cả củi vào balo.
Hé cửa lều nhìn một vòng, xác định bên ngoài thật sự không còn hai, cô nở nụ cười nham hiểm đi vòng ra đằng sau lều, nhóm lửa nướng ngô, khoai. Vừa nướng vừa lẩm bẩm không sợ bị ai tranh ăn nữa rồi.
Tô Vĩ Thành và Hàn Lâm Viễn nghe thấy tiếng động nhỏ, lại hơi có ánh sáng lập loè bên ngoài. Phía ngoài còn có ánh đèn điện từ xa chiếu đến, nếu không để ý kỹ sẽ không để ý được ánh sáng lập loè kia. Chuyện này Cố Diễm Tinh cũng đã tính toán kỹ rồi.
''Ra ngoài xem thử.''
Hai cậu kéo nhau ra ngoài, vòng ra phía sau lều, lại thấy Cố Diễm Tinh đang cừoi ngốc ngếch nướng cái ngô trên tay, mặt chắc bị tay quệt lên, có một vết nhọ ngang trán, nhìn đáng yêu vô cùng.
''Cố Diễm Tinh.''-Hàn Lâm Viễn nghiêm giọng gọi
Cố Diễm Tinh sợ hãi 'A' lên một tiếng, nhưng trước khi tiếng phát ra, cô đã kịp thời đưa tay lên miệng bịt lại, không thì sẽ đánh thức các bạn khác mất.
Cô còn đang thầm khen mình phản ứng nhanh thì cái ngô cô vừa cầm nướng lúc nãy vì động tác của cô mà văng về phía trước lều, một vài tàn lửa chưa cháy hết cũng văng ra, làm chiếu lều của cô thủng vài lỗ rất lớn.
Tô Vĩ Thành chống chán bất lực:'' Buổi tối không ai cho cậu ăn no à?''
Cố Diễm Tinh đau lòng nhìn cái lều đáng thương, chu môi làm lũng:''Các cậu chẳng biết gì, đi cắm trại mà không đốt lửa nướng đồ thì là thiếu sót lớn đó. Nhưng mà lều bị cháy rồi, tối nay tớ ngủ ở đâu đây.''
Sau đó, Tô Vĩ Thành và Hàn Lâm Viễn đành phải nhường lều cho Cố Diễm Tinh, cô bạn vui vẻ ngon giấc ngủ ngon.
Còn Tô Vic Thành và Hàn Lâm Viễn nằm bên chiếc lều thủng, mất ngủ vì chỉ bận đập muỗi. Thầm than sai lầm khi đồng ý tham gia cắm trại với cô.
Kỉ niệm cuối đời học sinh cũng thật khó quên.
Sau bao ngày tháng vất vả, cuối cùng ký thi đại học cũng kết thúc, hai cậu bạn vẫn thái độ dửng dưng, chỉ có Cố Diễm Tinh ỉu xìu vì cô thấy bài thi quá khó.
Nhưng rồi Cố Diễm Tinh lại nhanh chóng tươi tỉnh trở lại, vì thi đại học xong rồi, Tô Vĩ Thành sẽ tỏ tình với cô. Cố Diễm Tinh hết ỉu xìu rồi lại vui vẻ, cảm xúc biến đổi trong chốc lát làm hai cậu bạn cũng bó tay.