Thức suốt một đêm, mắt Cố Diễm Tinh quầng một màu đen. Cố tìm bà lão chủ nhà trình bày ý định sẽ sớm chuyển đi của cô.
Bà lão cũng hiểu nếu một cô gai xinh đẹp như Cố Diễm Tinh còn ở lại, tên sở khanh kia sẽ còn tìm cách làm phiền cô. Bà lão cũng sợ tên sở khanh đó nên không thể làm gì.
Cố Diễm Tinh sầu não vì tiếc nhà trọ đó giá cả hợp lý, điều kiện cũng không tồi tàn. Hiện tại ban ngày còn bận đi làm vấn đề tìm chỗ ở sẽ khó khăn.
Nghĩ tới những lời lần trước trợ lý nói, cô đành mặt dày gọi điện hỏi trợ lý
''Tôi đang cần tìm một phòng trọ nhỏ, giá cả hợp lý, anh có thể giúp không ạ.''
Trợ lý vờ như trùng hợp lắm:''Cô hỏi đúng lúc quá, tôi có ngừoi họ hàng mới đi nước ngoài, có căn hộ nhỏ đang muốn cho thuê. Nếu cô đồng ý, tan làm tôi sẽ dẫn cô qua xem.''
Chủ nhà là chỗ quen biết, vậy cũng yên tâm hơn, Cố Diễm Tinh liền đồng ý.
Căn hộ nhỏ thật ra đối với Cố Diễm Tinh đã mười năm lang bạt thì lại là lớn. Căn hộ có một phòng ngủ riêng, một phòng bếp. Từ chỗ huyền quan vào còn có thể kê một chiếc sofa, gọi là một phòng khách nhỏ cũng được.
''Căn hộ này giá như thế nào''
Trợ lý báo cho cô một cái giá. Cố Diễm Tinh kinh ngạc
''Cả căn hộ mà giá lại chỉ có vậy?''
Trợ lý bắt đầu bịa chuyện:''Chủ nhà không dám cho thuê linh tinh, chỉ bảo tôi nếu có ngừoi quen tin tưởng được thì cho thuê nhà, cũng là bảo quản luôn căn hộ giúp họ. Hai bên cùng có lợi, vậy nên chỉ lấy giá như vậy.''
Cố Diễm Tinh tin tưởng lời nói này, nghe cũng khá hợp lý. Căn hộ rộng như vậy mà giá cho thuê cũng chỉ nhiều hơn một phần so với căn phòng nhỏ cô đang ở.
Cố Diễm Tinh nói:''Tôi muốn thuê căn này, bây giờ có thể ký hợp đồng luôn không?''
Trợ lý mong còn chẳng được:''Đương nhiên, chủ nhà đã uỷ quyền cho tôi, chúng ta ký hợp đồng luôn là được.''
''Vậy tốt quá.''
Cố Diễm Tinh thuê được căn nhà thì vui vẻ. Căn hộ này về sự riêng tư thì hơn hẳn căn phòng trọ kia. Lại rộng rãi, nếu năm sau Cố Vĩ Trí về nước cũng có thể ở cùng với cô.
Hôm nay là tối thứ sáu, Cố Diễm Tinh quyết định chủ nhật sẽ chuyển nhà. Về đến phòng trọ cũng đã muộn, lê lết về đến nơi lại bắt gặp tên hàng xóm sở khanh đang đứng ngoài phòng trọ của cô.
Cố Diễm Tinh sợ hãi, nhin cái mặt đểu giả của hắn đang cố cậy ổ khoá cửa nhà cô. Cố Diễm Tinh vừa tức giận, vừa sợ hãi.
Cố Diễm Tinh không cố lấy trứng chọi đá, cô lấy điện thoại định chụp lại hình hắn muốn cạy cửa nhà cô để báo cảnh sát.
Vừa chụp được vài cái ảnh, khoé mắt hắn liếc thấy cô. Hắn quay ra nhìn cô với gương mặt dữ tợn, tính đuổi theo cô.
Cố Diễm Tinh hét lên, có trộm rồi chạy thục mạng về phía đường.
Tên sở khanh chạy đuổi theo cô ở phía sau, nhưng có vẻ hắn có chút say rượu, bước chân hơi lảo đảo, nhưng bước chân dài, ngày càng rút ngắn khoảng cách lại với cô.
Hàng xóm có nghe thấy tiếng hét, nhưng họ lo bị vạ lây, không một ai đi ra để giúp đỡ cô.
Cố Diễm Tinh liều mạng chạy ra phía ngoài, không thấy có ai chịu đựng ra giúp mình thì càng sợ hãi, chỉ biết co chân chạy hết sức bình sinh.
Lúc chạy gần ra đến đường lớn thì bị một đôi tay rắn chắc kéo vào ngực. Cố Diễm Tinh sợ hãi, hét lên một tiếng, lại nghe thấy giọng nói từ tính, trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu
''Là anh, Tinh Tinh, đừng hét nữa.''