Có Công Ngây Thơ Có Ngày Lên Hương

Chương 23: Anh ra tay thật đấy!




“Giản Du!” Vu Hạ Khôn nhanh chóng bị chăn cuốn lấy chỉ còn dư lại cái đầu, Giản Du Du còn cưỡi lên chăn, cười tủm tỉm từ trên cao nhìn xuống anh.
“Đừng đùa nữa.” Vu Hạ Khôn nói với hơi thở có chút rối loạn.

Giản Du Du cúi đầu, kề sát vào Vu Hạ Khôn, Vu Hạ Khôn nhấc chân dùng đầu gối đụng một cái vào sau lưng cô qua một lớp chăn: “Anh ra tay thật đấy!” Anh uy hiếp nói.
Giản Du Du không hề lo sợ: “Vậy anh ra tay đi, anh muốn làm gì em nào?”
Mũi cô chạm vào mũi Vu Hạ Khôn, gần anh đến mức sắp dính lên luôn rồi, Vu Hạ Khôn bị sự vô liêm sỉ của cô đánh bại, cuối cùng anh dùng sức giãy giụa, lập tức xoay người từ bị động thành chủ động, đè Giản Du Du ở dưới người, đúng lúc chăn cũng che cô lại, cổ tay của Vu Hạ Khôn xoay xoay mấy cái, cà-vạt trên tay anh bị nới lỏng, anh tức giận nhìn Giản Du Du, vừa tháo cà-vạt trên cổ tay ra vừa chất vấn: “Đây là em học ở đâu hả?!”
Giản Du Du nằm cười vui vẻ, thậm chí Vu Hạ Khôn còn không ngồi vững, anh dùng hai bên đầu gối quỳ xuống bên cạnh người cô để chống giữ thể trọng của cơ thể.
“Em cũng không học ở đâu, chỉ là muốn trói anh thôi.” Giản Du Du nói: “Muốn trói anh ở trên giường của em, không cho anh đi.”
Thứ mà Vu Hạ Khôn không chịu nổi nhất chính là những lời như thế này, anh giật giật môi, gương mặt đỏ bừng vẫn chưa giảm bớt, anh sờ sờ lỗ tai nóng bừng lên của mình, trừng mắt nhìn Giản Du Du một cái, xoay người đi xuống giường, một tay ấn thắt lưng, một tay nhặt áo khoác treo ở mép giường lên: “Ngủ đi!”
Giản Du Du không có ý định tiếp tục gây chuyện nữa, nhưng trong khi Vu Hạ Khôn khom lưng nhặt áo khoác thì lại nhặt một quyển sách lên, chính là quyển sách mà Giản Du Du triệu hồi tới đây, ngày ngày đều đặt ở bên gối để nghiên cứu kia.

Tên sách là "Số mệnh an bài: Ánh trăng sáng của tổng giám đốc ngang ngược quyến rũ".
Vu Hạ Khôn cầm quyển sách không tính là mỏng này ở trong tay, anh nhìn thoáng qua cái tên ngoài trang bìa, bị bất ngờ không nhẹ, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với ánh mắt hoảng sợ của Giản Du Du, anh không nhịn được cười rộ lên: “Em đọc cái này à?” Nói xong anh còn muốn mở ra xem.
Giản Du Du ngồi bật dậy, nhào tới trước mặt Vu Hạ Khôn để cướp sách đi giống như mãnh hổ vồ mồi, cô ôm vào trong ngực, giống như một thần giữ của ôm cái hộp vàng của mình.
“Em đọc mấy thứ bình thường một chút đi,” Vu Hạ Khôn xách áo vest đeo thắt lưng: “Chính vì ngày nào em cũng xem mấy thứ này nên mới ăn mặc kỳ quái, trong phòng sách của anh có rất nhiều sách, thể loại cũng coi như là phong phú, nếu em thích đọc thì có thể đến tìm bất cứ lúc nào.”
Giản Du Du nhìn anh đầy đề phòng, gật đầu có chút cứng đờ: “Em biết rồi, anh… anh mau đi đi!”
Vu Hạ Khôn còn tưởng rằng cô cảm thấy thẹn thùng vì cái tên xấu hổ ở trên bìa sách kia, anh nhìn cô một lát với ý cười dạt dào, cuối cùng ma xui quỷ khiến mà cúi đầu hôn lên cái trán có chút ẩm ướt vì vừa đùa nghịch của cô.
“Ngủ sớm một chút đi.”
Vu Hạ Khôn nói bằng giọng điệu dịu dàng chưa từng có bao giờ.
Giản Du Du nhét sách vào dưới chăn sau lưng mình, "ừ" một tiếng, cũng cười rộ lên, nói: “Anh cũng ngủ sớm một chút đi, anh Khôn.”
Vu Hạ Khôn ra cửa, quần áo tóc tai rối bời, sau khi đóng cửa phòng của Giản Du Du lại, anh đứng ở hành lang khoác áo vest lên vai, đưa tay chỉnh lại thắt lưng một chút, đây đã là cái thắt lưng thứ hai bị túm hỏng của anh rồi…
Sau này không thể dùng thương hiệu này nữa.
Anh vừa làm vừa đi về phía phòng mình, kết quả là vừa ngẩng đầu lên thì đụng phải Vu Minh Trung đang nhìn sang từ cửa phòng anh ta.
Vu Minh Trung tận mắt nhìn thấy người em trai thân yêu này của mình đi ra từ phòng của người phụ nữ kia, từ trước đến nay Vu Hạ Khôn vẫn luôn là người cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí không có một nếp nhăn nào trên quần áo, vậy mà bây giờ một nửa áo rũ xuống, một nửa vẫn giắt ở lưng quần, trong tay cầm cà-vạt, giống hệt như lá rong biển khô bị mất nước, mà anh đi ra từ trong phòng một người phụ nữ, làm hành động chỉnh lại thắt lưng, khiến cho đôi mắt sau mắt kính của Vu Minh Trung nheo lại.
Trách không được, không chịu tin tưởng lời bọn họ nói, không nỡ đá người đi, hóa ra là ăn ngon rồi không nỡ bỏ.
Thật ra Vu Minh Trung rất kinh ngạc, anh ta vẫn biết người em trai này của anh ta giữ mình trong sạch tới mức nào, vậy mà lại nghiêm túc với người phụ nữ này…
Anh ta không khỏi nhớ tới khi vừa vào cửa, cô mặc thành như vậy có ý đồ dụ dỗ em trai của mình, còn có dáng vẻ khi nhận nhầm người.
Quả thật khi mới nhìn thì thấy có hai phần giống với Hoắc Kiểu Nguyệt, còn dính người như vậy, xem ra Trạm Thừa nói không sai, là một tiểu yêu tinh, người em trai ngốc này của anh ta thậm chí còn chưa từng trải qua tình yêu nam nữ bình thường, bị tiểu yêu tinh mê hoặc cũng có vẻ hợp tình hợp lý.
Trong lúc Vu Minh Trung suy nghĩ thì cũng đã dời tầm mắt khỏi người Vu Hạ Khôn đang xấu hổ đứng ở hành lang, anh ta làm như không có việc gì mà đóng cửa vào phòng.
Vu Hạ Khôn cũng biết Vu Minh Trung hiểu lầm cái gì, nhưng anh khó lòng giãi bày, hơn nữa sau khi đứng ở đó một lúc lâu, lại nhớ tới việc mình còn đang giận dỗi với Vu Minh Trung, anh lại càng chẳng thèm giải thích với anh ta.
Anh về phòng mình rửa mặt xong, uống thuốc do bác sĩ kê đơn, nhanh chóng ngủ thiếp đi, quả thật mấy hôm nay bị ốm cộng thêm bị lo lắng hãi hùng, cũng tốn quá nhiều tinh thần của anh rồi, điều quan trọng nhất khi dưỡng bệnh chính là nghỉ ngơi, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng so với Vu Hạ Khôn, Vu Minh Trung và Giản Du Du ở trong cùng một biệt thự lại không dễ ngủ như vậy, Vu Minh Trung thì đang suy nghĩ xem phải giúp em trai xử lí đồ hồ ly tinh này như thế nào, anh ta vẫn luôn biết Vu Hạ Khôn nhớ mãi không quên Hoắc Kiểu Nguyệt, nhưng nhà bọn họ vẫn luôn không có ấn tượng gì tốt với nhà họ Hoắc, liên hôn không mang lại lợi ích gì, Hoắc Kiểu Nguyệt lại quá kiêu căng tự mãn, nếu thật sự ở bên em trai của anh ta thì thật ra không xứng đôi, Vu Hạ Khôn không trị được Hoắc Kiểu Nguyệt, sẽ bị dắt mũi.
Nhưng dù sao Hoắc Kiểu Nguyệt cũng là một đại tiểu thư có gốc gác thâm sâu, bản thân cô ta cũng đủ ưu tú, nếu như vì dọn sạch vật nhỏ bên cạnh Vu Hạ Khôn này, Vu Minh Trung thật đúng là không ngại thêm dầu vào lửa giúp giấc mộng đẹp của em trai anh ta trở thành sự thật một phen.
Dẫu sao lúc trước anh ta mới vừa có chút mập mờ với Hoắc Kiểu Nguyệt thì đã biết em trai mình thích cô ta, vì thế anh ta nhanh chóng cách xa cô ta, mấy năm nay vốn không hề qua lại.
Vu Minh Trung mở cửa sổ ra, đối diện với bóng đêm đen như mực, châm một điếu thuốc, nhẹ nhàng nhả khói, không ngờ anh ta đã từng này tuổi rồi mà còn phải nhọc lòng về vấn đề tình cảm của em trai như vậy.
Lúc nào Tiểu Khôn mới có thể chân chính trưởng thành chứ, Vu Minh Trung nhẹ nhàng thở ra một làn khói, đôi mắt đào hoa xinh đẹp đằng sau mắt kính nheo lại.
Mà Giản Du Du, người bị Vu Minh Trung kết luận là hồ ly tinh lại đang sợ hãi ôm sách của mình ở phía sau, suýt nữa, suýt chút nữa Vu Hạ Khôn đã nhìn thấy nội dung trong sách rồi, sau này cô cũng không dám tùy tiện đặt quyển sách này ở mép giường nữa.
Sau khi Vu Hạ Khôn đi thì Giản Du Du mở sách ra nhìn một cái, trang bìa trong xuất hiện biểu tượng cái chết, còn có một vết nước không quá rõ rệt, Giản Du Du ăn ý không hề dò hỏi xem vết nước này có phải là nó bị dọa sợ tè ra quần hay không, tóm lại cô không ôm nữa, mà thầm nói thu hồi ở trong lòng, thu sách lại.
Không thể cho người trong thế giới tiểu thuyết biết được cốt truyện, nếu không hậu quả khó mà lường được, nhẹ thì thoát khỏi tuyến đường chính, nặng thì thế giới sụp đổ, Giản Du Du sợ tới mức cuống cuồng vuốt trái tim nhỏ bé của mình, rất muộn mới ngủ được.
Nhưng sáng ngày hôm sau, Giản Du Du tỉnh lại rửa mặt xong rồi xuống tầng thì nhìn thấy Vu Hạ Khôn ngồi ở trên ghế sofa, để máy tính trên đầu gối, trên tay đang truyền nước, nghiêm túc nói chuyện vào trong máy tính, hình như là đang mở họp qua video.
Giản Du Du thả nhẹ bước chân, tuyệt đối không quấy rầy Vu Hạ Khôn khi anh làm việc, rón ra rón rén đi lại ở trong phòng giống như con chuột con, ngay cả khi ăn cái gì đó cũng hết sức nhẹ nhàng cố gắng không phát ra âm thanh.
Hôm nay Vu Minh Trung thay anh tới công ty, mặc dù ngoài miệng Vu Hạ Khôn chống đối nhưng thật ra trong lòng vô cùng tin tưởng Vu Minh Trung, cuộc họp qua video là Vu Minh Trung gửi tới cho anh, anh cũng không lên tiếng mấy, chỉ nhìn Vu Minh Trung giúp anh xử lý chuyện công ty.
Khi Giản Du Du đi xuống Vu Hạ Khôn đã phát hiện ra rồi, sau khi cô nhận ra anh đang làm việc thì ngay cả đi đường cũng không phát ra âm thanh, Vu Hạ Khôn lại nhịn không được nhìn về phía cô một cái đầy suy tư.
Thật ra cô rất hiểu chuyện, Vu Hạ Khôn không nhịn được nghĩ, tuy rằng có đôi khi gây chuyện ồn ào vô cùng nhưng chỉ cần sự chú ý của anh ở trên người cô, cô sẽ rất ngoan, thật sự giống như nuôi một con mèo quấn người vậy, sẽ phá nát chăn mền của bạn, nhưng chỉ cần bạn đưa tay ra sờ nó một chút, nó sẽ yên lặng nằm ngủ trên đầu gối của bạn.
Đến tận bây giờ Vu Hạ Khôn vẫn không hiểu rõ rốt cuộc mình với cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng chí ít anh có thể xác nhận, anh không ghét cô tới gần, không ghét cô làm ầm ĩ, thậm chí còn rất hưởng thụ cái cảm giác được cô yêu thích một cách nghiêm túc cẩn thận.
Thật ra Vu Hạ Khôn không chỉ một lần suy nghĩ, có lẽ anh sẽ không thể gặp được một cô gái nào yêu anh đến mức ngay cả tính mạng cũng có thể vứt ra sau đầu như Giản Du Du nữa.
Đây là lần đầu tiên Vu Hạ Khôn mất tập trung trong cuộc họp của công ty, trong mắt đều là Giản Du Du đang ngồi yên lặng ăn cái gì đó ở bên cạnh bàn, trong đầu đã bị mình làm cảm động hơn một bậc, mà Giản Du Du lại đang ở bên cạnh bàn nghĩ, phải làm theo cốt truyện trước đây vào đêm nay, nếu không, ra đường bứt ít lông dê đi.
Vu Minh Trung cũng nhìn thấy Vu Hạ Khôn mất tập trung, đúng lúc anh ta có thể thông qua cửa sổ sát đất phía sau Vu Hạ Khôn nhìn thấy tầm mắt của anh rơi vào bàn ăn, mà người ngồi bên cạnh bàn ăn chính là tiểu yêu tinh phiền phức tối hôm qua.
Em trai của anh ta luôn luôn vô cùng tập trung vào công việc, đây vẫn là lần đầu tiên Vu Minh Trung nhìn thấy Vu Hạ Khôn ngẩn người nhìn một người phụ nữ, ngay cả Hoắc Kiểu Nguyệt cũng chưa từng có, Vu Minh Trung lập tức có loại cảm giác phải nhanh chóng nghĩ cách xử lý cái đồ rắc rối này.
Giản Du Du ăn xong, cuộc họp video của Vu Hạ Khôn cũng kết thúc, Giản Du Du cười tủm tỉm tới bên cạnh anh, chu môi hôn chụt một cái vào mặt anh, Vu Hạ Khôn mặc quần áo ở nhà ngồi ở trên ghế sofa, ngoài miệng ghét bỏ nói “Em bẩn muốn chết.” nhưng anh lại không né tránh, mà là quay đầu nhìn sang Giản Du Du, trong mắt mang theo ý cười.
Giản Du Du hỏi anh: “Hôm nay anh không cần đến công ty à?”
“Không.” Vu Hạ Khôn nói: “Anh của anh đi rồi.”
Giản Du Du biết thế giới trong tiểu thuyết này, trong nhà họ Vu không có chuyện anh em trở mặt vì tranh giành tài sản, bởi vì nhà họ Vu thật sự quá lớn, tham gia quá nhiều ngành nghề sản xuất, một người hoàn toàn không thể bao quát hết được, huống hồ sân nhà của Vu Minh Trung - anh trai của Vu Hạ Khôn - là ở nước ngoài.
Đây là nội dung cốt truyện ở nửa phần sau mà Giản Du vừa lật đến vào tối hôm qua, cô còn tra xét một chút về phương diện tính cách của Vu Minh Trung, cho ra kết luận, đây là một con cáo già còn phiền phức hơn cả người cứng nhắc khó chơi như Trạm Thừa, lúc này không cần Vu Hạ Khôn nhắc nhở, cô đã tự mình cách con cáo già kia rất xa rồi.
“Vậy thì anh có thể ở bên em cả ngày hôm nay.” Giản Du Du thầm nói trong lòng, kế hoạch cà thẻ rút tiền nhân lúc anh không chú ý không thể thực hiện được rồi.
Nhưng Vu Hạ Khôn lại lắc đầu: “Anh truyền nước xong thì phải tới công ty, anh của anh chỉ tạm thời giúp anh thôi.” Vu Hạ Khôn nói: “Em ngoan ngoãn ở nhà đi, mấy ngày nữa có một dự án phải đi khảo sát ở nơi khác, anh sẽ dẫn em đi chơi.”
Anh nói xong thì sờ đầu Giản Du Du.
Sau khi sờ xong, chính anh cũng có chút sững sờ, động tác này anh làm rất tự nhiên, hai người cũng gần như là dính vào nhau, Vu Hạ Khôn chưa bao giờ gần gũi với người khác như vậy, nhưng hiện tại anh lại cảm thấy không hề khó chịu chút nào.
Thật là kỳ lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.