Có Công Ngây Thơ Có Ngày Lên Hương

Chương 32: Quá khốn kiếp




Nguyên nhân chính mà khách sạn chủ đề này còn chưa mở rộng với bên ngoài, chính là vì có rất nhiều phòng chủ đề và các hệ thống an toàn xung quanh chưa được cải thiện, lại bởi vì rất hiếm người đến nơi này, dường như ngoài thợ xây thì không còn người nào khác đến, cho nên không kéo dây quây và cũng không có biển cảnh báo.

Bởi vì để đặt ống nước, chôn nền móng và các nguyên nhân vân vân mây mây khác nên đào lỗ lung tung lộn xộn khắp bốn phía, bứng cây xong cũng không kịp lấp hố lại, hai người nửa đêm canh ba chui vào rừng, lại không biết hoàn cảnh xung quanh mình, nên chuyện rơi xuống hố là quá bình thường.
Giản Du Du không bị té bất tỉnh, nhưng lồng ngực bị đập cũng thấy đau, cả một lúc lâu cũng không ngồi dậy nổi, lẳng lặng nằm dưới hố, cô phun phì phì đất dính trong miệng ra, mò mẫm trong túi quần một hồi, di động vẫn còn, mở đèn lên, chiếu một lúc mới nhận ra, nơi đây là một cái hố rất sâu, xung quanh bị đào lồi lõm, có rất nhiều đoạn rễ cây cao thấp không đều nhau, rõ ràng, đây là một cái hố cây to.
Và trên người cô được đỡ bởi một "tấm nệm êm", không phải ai khác chính là Vu Minh Trung - người bị ngã ngửa ra sau rơi xuống hố, bây giờ đầu vẫn còn đang vùi trong đất.
Lúc đèn điện thoại chiếu xuống, cái cảnh đầu bị vùi trong đất có hơi kinh sợ, Giản Du Du vội vàng lăn xuống khỏi người Vu Minh Trung, sau đó cũng bất chấp sạch hay không sạch, dùng miệng ngậm điện thoại, lấy tay điên cuồng đào đất, nhanh chóng kéo đầu Vu Minh Trung ra.
Nhưng khi Giản Du Du vươn tay đỡ ra ngoài một chút, đầu của Vu Minh Trung mềm oặt gục xuống, khiến Giản Du Du vô cùng hoảng sợ, thầm nghĩ đừng nói cái đầu to gục xuống như này là do xương cổ trực tiếp bị gãy rồi chứ?
Cô lại lấy tay thử một chút, vẫn còn thở, rồi vừa nhanh chóng vừa ra sức đẩy người anh ta lật qua, cố gắng phủi phủi đất trên mặt, sau đó mới bắt đầu ra sức gọi anh ta tỉnh dậy.
Chẳng qua cách mà Giản Du Du kêu anh ta tỉnh dậy có hơi đặc biệt, không giống như kiểu hô hấp nhân tạo, mà là tát vô vô mặt pặc pặc pặc pặc pặc.
Vừa đã ghiền vừa kích thích, không bao lâu, Vu Minh Trung đã ho khan một tiếng rồi tỉnh lại.

Sau đó Giản Du Du nhìn anh ta nằm sấp trên mặt đất ho rất dữ dội, phun cát trên miệng rồi lại nôn khan, điện thoại Giản Du Du chiếu đến phần sau gáy Vu Minh Trung, ân cần hỏi han: "Anh trai, anh không sao chứ, nhanh nhúc nhích người xem có chỗ nào bị gãy không?"
Giọng nói Giản Du Du quả thật nghe rất hay, Vu Minh Trung lắc đầu, di chuyển cái chân hơi bị đất đè, còn có tứ chi, không cảm thấy có chỗ nào đau đớn bất thường, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Giản Du Du.
Thân thể hai người từ trên xuống dưới toàn là đất, nhếch nhác y như đám con nít.
Vu Minh Trung liếc nhìn Giản Du Du một cái, sau đó tiếp tục gục đầu ho khụ khụ hai tiếng rồi nói: "Tôi không sao, cô... không có gì chứ?"
Giản Du Du mỉm cười trả lời: "Tôi cũng không sao."
Nói xong, cô chống một tay ra sau, bắt lấy một cái rễ cây to bằng cánh tay mà lúc nãy cô tìm thấy, rồi lại hỏi Vu Minh Trung một lần nữa với vẻ dịu dàng không gì sánh nổi, "Anh trai, anh thật sự không sao chứ hả, chỗ nào cũng ổn?"
Giọng điệu này chứa sự lo lắng quá mức, người ta nghe vào tai như thể nảy sinh ra chút cảm giác mờ ám, Vu Minh Trung liếc mắt nhìn Giản Du Du với vẻ là lạ, rồi mới nhúc nhích người, lên tiếng, "Không sao, chỗ nào cũng ổn."
Giản Du Du cầm một khúc gỗ thô to, tắt đèn pin điện thoại đi.
Xin lỗi nha anh trai.
Nếu chỗ nào của anh cũng ổn, vậy thì anh nên bất tỉnh thêm một lúc đi ha.
Vu Minh Trung đang ngẩng đầu, muốn hỏi Giản Du Du vì sao tắt đèn, thì chào đón anh ta lại là một cú đập vào đầu.
Vu Minh Trung "Gào" lên một tiếng, gục đầu nằm xuống, nhưng vẫn chưa lập tức bất tỉnh, lúc đang ôm đầu ngọ nguậy, Giản Du Du lại bồi thêm một cú vào sau gáy anh ta.
Vẫn còn nhúc nhích.
Lại bụp.
Vẫn còn kêu.
Bụp bụp bụp.
Giản Du Du không dám đánh một cú quá mạnh, lỡ như vô ý đập chết người thì biết phải làm sao, dù sao thì nửa sau của cuốn tiểu thuyết này, phần của nam phụ Vu Minh Trung cũng còn khá quan trọng.
Nhưng mà Vu Mạnh Trung lại mạnh mẽ bất ngờ, trong lúc đó còn chửi má nó, chỉ có thể lại chịu tội thêm một chút, Giản Du Du nhìn anh ta hoàn toàn bất động, buông cái rễ cây to kia xuống, sau đó lắc lắc cái cổ của mình, lấy điện thoại ra một lần nữa.
Cô gửi một tin nhắn cho Vu Hạ Khôn -- có chút quá đột ngột, em cần chút thời gian để tiếp nhận, em ngủ rồi, đừng tìm em, ngày mai chúng ta lại nói chuyện với nhau.
Sau khi gửi xong, cô còn không kịp lấy tiểu thuyết ra đọc, chỉnh lại tư thế đầu của Vu Minh Trung một chút, để ít nhất anh ta cũng không tự làm mình ngạt chết, rồi trực tiếp nhắm mắt lại, trong lòng lẩm nhẩm đi về đi về, tỉnh dậy tỉnh dậy --
Trong rừng thỉnh thoảng có gió thổi qua, nhưng không thổi tới đáy của hố cây, chỗ này tới cỏ còn không có, chỉ có đất và bộ rễ cây bị đứt đoạn, tối hù hù chả nhìn thấy được gì, nhưng trong đêm tối dưới đáy hố có hai người, trong đó có một người biến mất lặng im không một tiếng động ngay giữa trời đất, thậm chí cả con trùng nhỏ cũng không hề biết đến.
Thời gian rời khỏi thế giới, Giản Du Du không có cách nào để tính toán là bao lâu, nhưng dường như ngay sau khi cô suy nghĩ, cô nằm trên giường tự mình tỉnh lại.
Cô mở mắt ra, hít một hơi thật sâu, như thể trong mũi vẫn còn phảng phất mùi đất.
Nhưng khung cảnh xung quanh đã không còn là hố đất nữa, cô đã quay trở về căn phòng nhỏ của mình, ở bên ngoài đã có thể nghe thấy tiếng đi lại của mọi người, cô đè lên ngực mình, lục tìm mắt kính trên tủ đầu giường, đeo mắt kính xong lập tức tìm tiểu thuyết xem.
Sau đó giây tiếp theo cô suýt chút nữa vui quá nhảy cẫng lên, không nhịn được mà bật ra tiếng "Á" ngắn ngủi từ trong cổ họng.
Giản Du Du hào hứng huýt sáo, vậy mà cô đã mang về được năm mươi nghìn tệ rồi, chúng đang xếp ngay ngắn chỉnh tề trên cuốn sách, ngay trên đùi cô.
Giản Du Du ôm lấy tiền và cuốn sách, tiếp tục hứng khởi nằm trong chăn duỗi chân, âm thanh gào lên như đứa trẻ con đã thu hút bà Thủy Nguyệt đang bận rộn ở bên ngoài, chỉ trong chốc lát bà đã đến gõ cửa cộc cộc cộc: "Dậy rồi thì rời giường! Kêu cái quỷ gì hả, lát nữa là Bánh Trôi Nhỏ đến đây rồi!"
Giản Du Du liếc nhìn thời gian, bây giờ đã là sáu giờ bốn mươi sáng, bên ngoài trời sáng trưng, quả nhiên nếu còn còn chậm thêm chút nữa, e rằng sẽ vướng phải rắc rối.
Cô đáp lại một tiếng "vâng", cầm năm mươi nghìn đưa đến bên miệng hôn gió, sau đó mở tủ đầu giường, lại hôn gió với sợi dây chuyền và lắc tay vàng, nhét tiền vào trong, đóng cửa lại, lúc này mới vội vàng giở sách ra liếc nhìn.
- --Đã hoàn thành ba tình tiết, tiền trong thế giới đã mang về được, còn có tiền thưởng được thêm vào, có muốn thay đổi tâm nguyện hay không?
Giản Du Du nhỏ giọng hỏi: "Có ảnh hưởng đến cốt truyện không? Có thể để từ từ rồi mới quy đổi không?"
Chữ trên trang sách tan biến, nhanh chóng hiện lên dòng khác -- Vẫn chưa kiểm tra được sự sai lệch của cốt truyện, có thể quy đổi, có tính gộp các lần quy đổi, có đủ ba tâm nguyện nhỏ có thể đổi thành một tâm nguyện lớn.
Giản Du Du nói: "Vậy cứ cất lại trước."
Cô gấp sách lại, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng vẫn cảm thấy hơi ly kỳ, cô cũng đã giải quyết xong nam chính, vậy mà cốt truyện lại không thay đổi?
Nhưng cô nhanh chóng không suy nghĩ nữa, cô tách bạch rõ ràng chuyện trong mơ, trong sách và thế giới thực, biết tất cả chỉ là hư ảo, chỉ có bản thân trong thế giới thực mới là chân thật.
Vì vậy cô ngồi dậy đi rửa mặt, vừa sửa soạn xong, ăn được vài muỗng thì đã có tiếng gõ cửa vang lên, Bánh Trôi Nhỏ đeo ba lô trên lưng. tóc tai bay lung tung đã xuất hiện ở cửa nhà.
Giản Du Du nghiêng người mở cửa, Bánh Trôi Nhỏ đi vào ngọt ngào gọi cô: "Em chào chị."
Giản Du Du mỉm cười, cười vô cùng xán lạn, tâm trạng hôm nay của cô còn rực rỡ hơn ánh mặt trời.
Cô chải lại tóc cho Bánh Trôi Nhỏ, đưa cô bé đến trường, nhân tiện đi đến sạp nhỏ của Biện Hạ ở kế bên, để cô ấy làm bánh rán cho mình ăn.
Giản Du Du ngồi ở bên đường, gặm bánh rán mà không màng chút hình tượng nào. Biện Hạ nhanh nhẹn chào hỏi xong hết một lớp khách, kéo khẩu trang xuống, đi đến kế bên Giản Du Du, đá vào mông cô một cái, "Hôm nay hí hửng vậy, gặp chuyện gì vui hả?"
Giản Du Du cười tít mắt, nhai đầy một miệng bánh rán, nói ồm oàm." Nằm mơ hơi bị đẹp."
Biện Hạ cười khẽ, dọn dẹp bàn, việc này là hết lượt này đến lượt khác, chẳng qua cách trường không xa lắm, đợi đến trưa khi học sinh được nghỉ mới là lúc bận rộn nhất.
"Nằm mơ thấy gì rồi? Trong mơ có bồ hả?" Biện Hạ hỏi.
Giản Du Du cắn phập một cái, nhai kỹ nuốt chậm, lúc này mới nói, "Còn hơn cả thế, mình còn ngủ với người ta luôn."
Biện Hạ cười mắng một tiếng: "Cút, lại là đám idol nhỏ tuổi bóng bẩy của cậu hả?"
Ở thế giới hiện thực Giản Du Du cũng coi như có lòng yêu thích minh tinh, chỉ là cô thuộc dạng fan keo kiệt, hễ tốn tiền là không ủng hộ, thỉnh thoảng tám ngày mười ngày cũng không liếc mắt tới, quá lắm thì có lúc nằm mơ mà thôi.
Mỗi lần nằm mơ cô đều thích kể với Biện Hạ, chẳng qua lần này rõ ràng không phải, Giản Du Du dừng lại một chút rồi nói: "Bóng bẩy thì có ý tứ gì chứ, người mà mình gặp trong mơ nếu ở hiện thực, chỉ có người giả mới bì được sắc đẹp, dáng người và da dẻ quả thực là tuyệt vời."
Biện Hạ cũng chỉ thuận miệng hỏi, trề miệng không tiếp lời, Giản Du Du cắn thêm vài miếng lại nói: "Tiếc là sống không được tốt lắm..."
Thời gian ngắn ngủi khiến người ta phát bực, nhưng nghĩ chuyện này là lần đầu, cũng coi như có thể tha thứ.
Mà vào giờ phút này, Vu Hạ Khôn bị chán ghét cực kỳ đang ở một thế giới khác, bởi vì tìm không chiếc quần lại nhận được tin nhắn của Giản Du Du bảo đừng đi tìm cô, dứt khoát đi rửa ráy rồi nằm xuống lại lần nữa.
Mắt nhắm nhưng không thể ngủ, lúc đó làm quá kích động, đầu óc không tiếp thu được cảm giác quá kích thích, nên có chút không thể lý giải được, nhưng lúc này yên tĩnh nằm nghỉ, những kích động và rung động đó mới từ từ quay lại từng chút một.
Vu Hạ Khôn vùi người vào trong chăn, chỉ lộ ra đỉnh đầu, thụt lên thụt xuống, một lúc sau lại giở chăn ra, đi hít một hơi thật sâu, khóe miệng mang theo ý cười rồi nhắm mắt lại.
Ngày mai anh nhất định sẽ nói chuyện đàng hoàng với Giản Du Du, nói cho cô biết rằng anh cảm thấy vô cùng tốt, cũng vô cùng tỉnh táo, không phải anh đang đùa giỡn với cô, anh hy vọng sau này có thể ở vui vẻ ở cạnh cô.
Mà anh đã qua thời thanh xuân, lại không thể xem là trưởng thành, loại tình cảm dưới tình cảnh hỏng bét vừa nửa vời và trộn lẫn với việc bắt đầu bằng bao nuôi đã định sẵn giống như chim non còn chưa đầy đủ lông cánh, rơi khỏi đám mây thì chỉ có chết.
Nhưng anh còn chưa biết, vẫn còn vỗ vỗ đôi cánh non nớt di chuyển về phía mép tổ.
Giản Du Du mà anh suy tưởng là thích anh muốn chết, thậm chí còn chủ động chạy đến hiến thân, sau khi ở bên chỗ Biện Hạ một lúc lâu, đã quay về tiệm nhỏ của nhà mình để làm việc.
Mãi cho đến tận gần tối, lúc cô cùng với Biện Hạ dẫn Bánh Trôi Nhỏ đi về nhà, mới nói chuyện: "Giấc mơ của mình sẽ nhanh chóng trở thành hiện thực."
Giống như ngày thường, Biện Hạ lại chìa tay ra đặt lên đầu cô kiểm tra nhiệt độ.
Giản Du Du đập tay cô ấy, nói, "Chờ ông đây kiếm đủ tiền, ngày ngày nắm dí trên giường trong phòng làm đồ, lúc đó chắc chắc mẹ của mình sẽ không quản lý mình nữa!"
Biện Hạ đẩy xe đạp, Bánh Trôi Nhỏ ngồi trên xe.
Ánh chiều tà chiếu bóng dáng ba người dài dài,
Giản Du Du tràn đầy tâm chí mạnh mẽ, thề rằng nếu cô còn đi vào đó nữa, nhất định sẽ kiếm thêm nhiều tiền!
Về đến nhà, buổi tối rửa mặt xong, Giản Du Du lại ngồi lên mép giường lần nữa, trịnh trọng lật giở cuốn sách ra, nghiên cứu những tình tiết còn lại cho vai nữ phụ xấu xa của cô.
Nói chung là cứ làm, chỉ là nghĩ cách để Hoắc Kiểu Nguyệt và Vu Hạ Khôn không cách nào thông đồng với nhau, dù sao thì nam nữ chính sau khi nữ phụ xấu xa rút lui, vẫn còn tình cảm ngược luyến sâu sắc, lúc này mới là bắt đầu cho nội dung tình cảm của nam nữ chính.
Nhưng mà Giản Du Du ngẫm nghĩ kĩ càng, hai người này dường như còn không nói với nhau hai câu, còn cần tới tay cô để chia rẽ sao?
Giản Du Du thận trọng hỏi cuốn sách lại lần nữa: "Có chắc chắn là tôi không làm ảnh hưởng đến mạch truyện chính chứ?"
Trong chốc lát cuốn sách đã hiện ra một câu -- Trước mắt không có.
Giản Du Du hít sâu một hơi, nằm dài trên giường, tháo kính xuống, đặc biệt liếc nhìn thời gian, lúc này là 7:23 tối, cách lần trời sáng tiếp theo vẫn còn cả mười mấy tiếng đồng hồ.
Từ trước tới nay Giản Du Du chưa từng chú ý đến thời gian, còn có tốc độ dòng chảy thời gian của hai bên, nhưng lần này sau khi xem qua, nghĩ tới bên kia, lại nhìn thời gian nơi đó là có thể biết chính xác cô đợi đến lúc nào.
Vì vậy cô tháo mắt kính, khép mắt lại, ôm cuốn sách kia vào lòng, thả lỏng suy nghĩ, cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến.
Ngủ hết bao lâu thì Giản Du Du không biết, chỉ là trở về bên này, cô vẫn ở dưới đáy hố.
Người ngợm vẫn là cái dáng vẻ vô cùng chật vật kia, nhưng trong rừng cũng đã có ánh sáng lờ mờ, trời sắp sửa sáng rồi, Giản Du Du rút điện thoại ra nhìn, bây giờ là năm giờ ba mươi sáng.
Tối hôm qua lúc cô đi, cũng có nhìn qua, đại khái là hơn một giờ, gần hai giờ sáng, vì thế lần này đi vào, mất tổng cộng hơn ba tiếng rưỡi đồng hồ.
Xem giờ xong, cô lấy điện thoại ra kiểm tra hơi thở của Vu Minh Trung, thấy anh ta vẫn còn sống đàng hoàng, sau gáy cũng không lộ vết thương bị cô đánh tối qua cho lắm, không thể nào chết được.
Giản Du Du cất điện thoại lại, không có ý định gọi Vu Minh Trung tỉnh dậy, mà chỉ đứng dậy hoạt động tay chân chút, bám víu vào mấy rễ cây đứt gãy lem nhem, cùng lúc dùng cả tay chân để leo lên mặt đất.
Cái hố này cũng không sâu lắm, Giản Du Du nhanh chóng lên tới bên trên, đạp rơi một mớ đất, rơi lên đầu của Vu Minh Trung, cũng may là không dày lắm, có lẽ không làm anh ta ngạt chết được.
Giản Du Du phủi phủi người mình, dang rộng tay chân, rồi lúc này mới ra khỏi rừng cây.
Trên người vẫn còn chỗ khó nói bị đau muốn chết, Giản Du Du bước nhanh, rốt cuộc khi ra ngoài khỏi rừng cây, sắc trời gần như đã sáng bừng, cô chạy về căn phòng trên cây của mình, chính ngay lúc mở cửa ra thì cửa sổ của căn phòng gắn võng cách đó không xa đột nhiên mở ra, Giản Du Du nghe thấy âm thanh thì nhìn qua, tầm mắt vừa vặn nhìn trúng ngay cánh tay Hoắc Kiểu Nguyệt đang xòe ra.
Hoắc Kiểu Nguyệt vừa thức dậy vào buổi sáng, còn Giản Du Du lại đứng như tượng ở ngay cửa phòng mình, nhìn thấy Hoắc Kiểu Nguyệt xong, tim còn hư hơn thận của Vu Hạ Khôn.
Tối hôm qua cô không giữ vững, ngủ với chồng tương lai của người ta, thế này quả thật là... quá khốn kiếp mà.
Vì vậy cô nở nụ cười lấy lòng, giữa ánh mắt nghi ngờ của Hoắc Kiểu Nguyệt cô cấp tốc chui vào phòng.
Giản Du Du cởi phăng quần áo ra rồi ném đi, sao khi tắm rửa sạch sẽ xong, tinh thần sảng khoái mặc áo choàng tắm lau tóc đi ra thì nhìn thấy Vu Hạ Khôn mặc đồ vest cùng giày da đứng trong phòng cô.
Giản Du Du:...
Động tác cô dừng lại, liếc nhìn cửa, Vu Hạ Khôn đang sửa sang lại khuy măng sét, thực tế là đang hướng về Giản Du Du biểu diễn cái khuy măng sét trên tay anh.
Chính là cái khuy bằng thủy tinh giá rẻ mà Giản Du Du tặng cho anh, cơ bản là Giản Du Du cũng không nhìn qua, nhưng Vu hạ Khôn đeo lên không tránh khỏi vẻ hết sức sang trọng. Anh như thế này cũng không giống lên núi dạo chơi, cho dù bình thường anh cũng rất yêu sạch sẽ, nhưng dáng vẻ ăn mặc như vầy còn trang trọng hơn cả đi làm, trông hơi giống như sắp sửa tham dự cuộc họp quan trọng nào đó.
Vu Hạ Khôn khụ một tiếng, hơi khẽ nghiêng đầu, tai có chút đỏ và nói: "Cửa mở nên anh đi vào."
Giản Du Du tiếp tục lau tóc, so với vẻ ngại ngần của Vu Hạ Khôn, đối với sự việc tối hôm qua vừa để ý vừa cất giấu vẻ ngượng ngùng thì Giản Du Du bình tĩnh hơn nhiều, hai mắt cô đánh giá Vu Hạ Khôn xong thì lên tiếng, "Thế này là anh định đi hả? Bên công ty có việc gì sao?"
Vu Hạ Khôn lại “khụ” một tiếng, lắc đầu nói: "Không có..." Sau đó, ánh mắt anh dán lên phần cổ trắng ngần lộ dưới lớp áo choàng tắm của Giản Du Du, nơi đó vẫn còn hai dấu dâu tây hơi đỏ, vừa mờ ám vừa mang theo lực cuốn hút khó gọi tên, khiến Vu Hạ Khôn có chút không dời mắt nổi, cái đó là do anh làm.
Giản Du Du nói: "Vậy anh ăn mặc như thế này làm gì?"
Tầm mắt Vu Hạ Khôn men theo cổ Giản Du Du trượt lên trên khuôn mặt cô rồi nói: "Sáng nay anh ra ngoài, đi mua đồ cho em."
Giản Du Du khoác chiếc khăn lau tóc lên vai, nghiêng đầu hỏi anh: "Đồ đâu?"
Lúc này Vu Hạ Khôn mới ý thức đến chuyện mình không cầm theo đồ qua đây...
Anh mím môi, nhìn Giản Du Du chằm chằm, nói với vẻ khó khăn, "Hay là, em đi lấy với anh nha."
Giản Du Du hỏi anh: "Anh mua đồ gì vậy?"
Vu Hạ Khôn không nói, hai mắt chỉ nhìn Giản Du Du vừa tắm rửa xong, làn da hơi hơi đỏ, Giản Du Du trông giống như quả đào mật vừa chín tới, khiến anh có chút khô miệng khô lưỡi.
Giản Du Du xoay người, đi vào căn phòng suốt cả đêm mình không ngủ: "Anh đợi đó, em đi thay quần áo."
Nhưng vào ngay lúc cô đi về bên giường, sau lưng đã truyền đến một tràng âm thanh của giày da gõ lộp cộp dưới sàn, rất vội vàng và rất lộn xộn.
Giản Du Du xoay đầu, còn chưa kịp nhìn rõ đã bị Vu Ha Khôn ôm chặt vào lòng.
Anh ôm Giản Du Du rất chặt, đôi môi không chút khách sáo ấn lên dấu dâu tây mà mình để lại tối hôm qua, cắn nhẹ một chút, hơi thở vừa gấp gáp vừa rối loạn: "Du Du, anh muốn nói chuyện với em."
Lời thì nói vậy, nhưng anh cơ bản không giống như muốn nói chuyện, Giản Du Du bị anh gặm cắn một lúc không khác gì gặm một trái bắp, dây áo choàng tắm từ lúc đi vào cửa đã bị kéo thẳng một mạch lên giường.
Giản Du Du bị Vu Hạ Khôn đè lên giường của căn phòng trên cây, dây dưa chặn lại miệng cô, ở trên người cô hơi hơi run rẩy khó có thể tự mình khống chế.
Giản Du Du:...Cái người này sáng sớm đã ăn mặc lẳng lơ như vậy, thật sự là đến tìm cô nói chuyện, nhưng mà là đến nói chuyện làm ăn lớn trị giá vài tỷ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.