Ngô Miện bị đoạt lấy chai truyền dịch, bởi vì khí thế của đối phương quá mức mạnh mẽ nên anh ta thoáng sửng sốt.
Nhưng rồi anh ta nhanh chóng dựng gai nhọn lên, cảm thấy người này tinh thần không đúng lắm nên trong lòng nghĩ cũng chẳng nghĩ liền nhận định ngay đây chắc chắn lại là đàn ông tệ bạc mà Giản Du Du trêu chọc. Người phụ nữ chết tiệt này, dáng dấp cũng chẳng đẹp đẽ là mấy nhưng lại có một năng lực kỳ dị, luôn trêu hoa ghẹo nguyệt, là một người giỏi nhìn trong chén ăn trong nồi.*
(*) 看着碗里吃着锅里: dùng để chỉ người tham lam.
Ngay lập tức Ngô Miện sắc sảo hẳn. Anh ta nhỏ hơn Giản Du Du một tuổi, hơn nữa mặt cũng rất baby, ăn mặc cũng giản dị cho nên đem lại cảm giác thiếu niên rất mạnh, còn có cả hương vị liều lĩnh trên người. Anh vươn cổ gầm nhẹ với người đàn ông đoạt lấy chai dịch của mình: "Anh làm gì!"
Người đàn ông kia một thân âu phục, cả người không có chút cẩu thả nào, một sợi tóc nhỏ cũng không loạn, còn giày da thì có thể soi gương. Sau khi Ngô Miện thấy rõ người này thì bắt đầu thầm sợ hãi, người này nhìn qua hoàn mỹ như thế, giống như ma-nơ-canh trưng bày trong tủ kính, một tí khuyết điểm cũng không có. Ngón tay đang cầm chai dịch trắng nõn thon dài như ngọc thượng hạng, cái chai dịch ấy cũng bởi vì đôi tay này mà trở thành một tác phẩm nghệ thuật.
Gương mặt anh bình tĩnh, hình dáng gương mặt mạnh mẽ lạnh lùng, toàn bộ khí thế được bộc phát, căn bản một thằng nhóc mới ra ngoài lăn lộn xã hội như Ngô Miện không thể chống đỡ nổi. Khí thế của Ngô Miện lập tức giảm xuống, nhất là khi anh nhìn qua Giản Du Du. Mắt Giản Du Du nhìn thẳng, trong đó còn có cảm xúc chột dạ Ngô Miện rất quen, rất rõ, không cần suy đoán nữa, chắc chắn là cô ấy đã chọc phải người đàn ông ngang tàng này rồi. Lúc trước anh ta bắt gặp cô đi dạo phố với anh em của mình thì vẻ mặt của cô ấy cũng như thế này.
Ngô Miện cười giễu một tiếng, không biết là cười nhạo Giản Du Du bản tính không đổi hay là cười nhạo mình tự đa tình. Anh ta còn cho rằng cô ấy biết mình ở chỗ này nên mới "ngẫu nhiên" đi qua, Ngô Miện cũng hoàn toàn không cảm thấy rối rắm mà muốn bắt đầu với cô một lần nữa.
Hiện tại xem ra thì đầu óc của anh ta úng nước rồi, vậy nên mới có thể nghĩ Giản Du Du muốn quay lại với anh ta. Anh ta đứng trước khí chất lạ lẫm của người đàn ông mà cảm thấy thẹn đến đỏ bừng mặt, muốn nói hai câu nhưng cuối cùng cũng sợ hãi quay người chạy, còn hơi có kiểu chạy trối chết nữa.
Anh nhìn thấy xe của người đàn ông đỗ ven đường, đó là chiếc xe số lượng có hạn mà anh ta đi xem triển lãm xe với người ta thấy.
Giản Du Du hoàn toàn không chú ý tới cuộc giằng co ngắn ngủi của ba người vô tình làm cho trái tim của thiếu niên tan nát trong vô hình. Cô chỉ cảm giác có lẽ mình ngủ khi đang truyền dịch rồi, nếu không thì sao có thể mơ một giấc mơ kỳ lạ như thế được.
Cô giật giật kim tiêm ở mu bàn tay, chai dịch sắp thấy đáy rồi, đột nhiên cô đưa tay ra rút thì cảm thấy đau đớn, lúc này mới ý thức được không phải đang nằm mơ.
Giản Du Du mở to mắt nhìn người trước mặt, lỗ kim trên tay không được đè lại nên máu chảy xuống, mà cô lại không để ý, chỉ cất giọng khô khốc xác nhận: "Anh... tại sao anh lại ở đây?"
Máu trên tay cô kích thích thần kinh Vu Hạ Khôn. Cả đời này anh cũng không quên được lúc cô co rúc trong bồn tắm đầy máu, xanh xao lạnh lẽo chết đi.
Thái Dương anh nổi gân xanh, ném chai dịch đi, nắm lấy cái tay đang buông thõng của Giản Du Du rồi đè lên vết thương đang đổ máu, đồng thời mạnh mẽ lật cổ tay cô qua, nhìn chằm chằm trong cổ tay.
Bóng loãng tinh tế, không có bất kỳ vết thương hay vết sẹo nào, vết thương dữ tợn bị ngâm trắng bệch cũng không thấy nữa. Cô không chết, nhiệt độ cơ thể cô ấm áp, máu cũng nóng, mạch đập, hình như bóng cũng không thiếu.
Cô ở thế giới kia tuyệt tình chết đi, sau đó lại sống sờ sờ được anh cầm tay. Cảm xúc Vu Hạ Khôn có hơi không khống chế được, giống như vết thương nào đó để lại di chứng về sau, đầu của anh bắt đầu choáng váng dữ dội, dạ dày nóng lên như bị bỏng, muốn ói.
Anh ngoan cường nhìn Giản Du Du, trừng mắt nhìn gương mặt thoạt nhìn vô tội yếu đuối biết bao của cô, nhưng nghĩ tới những chuyện điên cuồng tuyệt tình cô làm thì cực kỳ mâu thuẫn. Những đặc điểm này không nên xuất hiện trên cùng một người, tại sao cô vừa có thể dịu dàng vừa có thể tàn nhẫn như thế?
Tuyệt tình đến mức một lần tin tưởng cũng không thể cho anh, thời gian nhiều hơn cũng không chịu cho anh. Vừa mới đứng lên sau khi triền miên trên giường cùng anh, quay đầu một cái thì lại dùng cách thức quyết tuyệt thảm thiết như thế rời đi. Anh vừa đứng dậy trong hương vị dịu dàng, lúc dư vị còn chưa triệt để tiêu tan thì một chân đã bước vào bể máu lạnh như băng, suýt nữa chết đi trong máu đỏ tươi lạnh buốt.
Anh uống thuốc ức chế tinh thần rất lâu, có lần xém tí đã bước vào viện dưỡng bệnh. Nếu như không phải lòng anh như tro tàn xé rách quyển sách kia, vô tình biết được cách đến thế giới này thì cả đời này anh cũng không quên được phòng tắm ấy, người phụ nữ này chết trong phòng của anh.
Có lẽ anh không thể sống lâu như vậy. Bởi vì trạng thái tinh thần của anh không tốt, uống thuốc thì sinh ra tác dụng phụ, có đôi khi anh còn không phân biệt được đang mơ hay thực, đang đêm hay ngày.
Nhưng người phụ nữ này, cô êm đẹp sinh sống trong thế giới của mình. Vu Hạ Khôn tới đây sắp ba tháng, mỗi ngày anh đều đi theo cô, nhìn cô, quan sát cô, muốn tìm ra một tia bi thương áy náy trên mặt cô.
Nhưng không hề có. Càng quan sát thì Vu Hạ Khôn càng hận cô, hận ngứa răng. Tại sao anh lại động lòng với một người không có trái tim, tại sao anh lại bị cô làm cho sống chật vật đến không chịu nổi.
Nhìn thấy khoảnh khắc cô ở cùng người khác, Vu Hạ Khôn thật sự hận không thể nhai rồi nuốt lấy cô. Cô giả vờ thành dáng vẻ mỏng manh u buồn, dễ dàng làm cho thằng nhóc kia yêu thương. Vậy mà cô còn có lúc do dự khi nói chuyện với anh, cô dựa vào cái gì?!
Sao cô lại dám!
Cô biến anh thành như vậy rồi vứt bỏ, hiện tại cô dựa vào cái gì mà tiếp nhận người khác, còn muốn sống tốt đẹp?
Trong lòng Vu Hạ Khôn nổi lên ngọn lửa, ngọn lửa này càng ngày càng cháy, dường như muốn đốt trụi lục phủ ngũ tạng của anh, trong miệng lại tràn ra hương vị đắng chát khét lẹt.
Thậm chí người bị bệnh tâm thần vứt bỏ cũng không phải là người tàn nhẫn nhất trên thế giới này, mà là cô khi gặp lại anh, làm sao mà có thể bình tĩnh như vậy, chỉ có không quan tâm mới có thể bình tĩnh thôi.
Vu Hạ Khôn tan xương nát thịt trong ánh mắt bình tĩnh của Giản Du Du không biết bao nhiêu lần, sau đó mới gian nan bước đi, kéo Giản Du Du lên xe.
Giản Du Du không giãy giụa hay phản kháng, bây giờ cô chỉ cảm thấy không chân thật. Khi bị Vu Hạ Khôn kéo vào trong xe, ngồi ở vị trí lái phụ, dây an toàn như là trói buộc cài lên người. Nhiệt độ Vu Hạ Khôn lúc này đã tới lúc siêu cao, Giản Du Du giống như bị phỏng mà nghiêng đầu lại.
Vu Hạ Khôn ngồi bên ghế lái, cả người âm trầm cực kỳ. Anh cắn nát đầu lưỡi, khống chế cảm xúc sắp sụp đổ của mình. Anh nắm chặt vô lăng, chậm rãi hít vào thở ra, xe êm dịu chạy vào đường phố.
Trên đường đi, Vu Hạ Khôn cực kỳ im lặng, Giản Du Du một chữ cũng không nói mà nhìn ra cửa sổ. Xe ra khỏi đại lộ, lúc chạy nhanh vào khu biệt thự đắt đỏ mà dường như Giản Du Du chưa từng ghé qua thì cô hơi nôn nóng, liếm môi hỏi: "Anh dẫn em đi đâu? Sao anh lại ở chỗ này..."
Sau câu hỏi với giọng điệu mờ mịt của Giản Du Du thì Vu Hạ Khôn ngậm miệng không nói gì, anh lái xe nhanh hơn, xe nhanh chóng rẽ ngoặt vào một ngôi biệt thự lớn hai tầng. Giản Du Du âm thầm kinh ngạc, sau đó đánh giá giá trị của căn biệt thự, giá sáu mươi triệu đổ lên.
Cô nuốt một ngụm nước miếng rồi tự véo mình, đau đến há miệng.
Vu Hạ Khôn không chú ý tới biểu cảm của Giản Du Du. Anh lái xe một đường vào gara, bởi vì phanh lại trễ nên chỉ cách bức tường đằng trước không đến một bàn tay. Giản Du Du trừng mắt sợ hãi, khi Vu Hạ Khôn đỗ xe thì anh ghé vào vô lăng, rất lâu sau cũng không ngồi dậy.
Tay anh run dữ dội, anh không có ý định nhìn cô, không có ý định muốn cô, anh thề mình chỉ muốn nhìn xem khi cô đá anh rồi có sống tốt không, rồi muốn biến mất không để lại chút tiếng động nào.
Có thể anh không thể nào nhịn được, mỗi ngày đều giống như đi về phía vách núi vạn trượng đầy mũi dao, trong lòng run sợ trượt vào nhưng cuối cùng đã trượt mất rồi.
Quá hèn mọn, quá khó khăn. Giống như là giẻ rách đã dùng xong mới ném đi dứt khoát như thế. Anh còn vội vàng đuổi theo đến thế giới này, rốt cuộc anh ti tiện xiết bao mới chẳng có người phụ nữ nào muốn!
Cô ở thế giới này còn không đẹp bằng khi ở thế giới của anh. Gầy đi, xoay người thì lộ ra xương sống như cây gai, châm chích làm mắt anh đau. Cô thường xuyên mang kính gọng đen to, tóc tai luôn lộn xộn, vẫn là gương mặt mộc mạc ấy nhưng u ám hơn rất nhiều. Không có gì đáng nhìn cả, khô khan như học sinh tiểu học chưa dậy thì!
Vậy tại sao anh phải mang cô về?!
Vu Hạ Khôn ghé vào vô lăng lặng yên run rẩy, Giản Du Du ngồi kế bên ghế lái im lặng một hồi, cô vẫn muốn hỏi vấn đề "sao anh lại ở đây" kia.
Nhưng cuối cùng chỉ giật giật đôi môi nhạt màu, hỏi: "Anh không sao chứ?"
Hô hấp Vu Hạ Khôn dồn dập trong chốc lát, cánh tay duỗi ra của cô còn vươn vết máu đang vỗ vỗ bả vai của Vu Hạ Khôn, "Anh Khôn... Anh không có...a!"
Vu Hạ Khôn bắt được cánh tay cô, đôi mắt anh đỏ hồng rồi kéo cô đến trước mặt mình, bàn tay thon dài nâng cằm cô, dường như vừa dùng lực đã có thể bóp nát cổ cô.
Anh gần như nghiến răng nghiến lợi dán vào chóp mũi của Giản Du Du nói: "Đừng gọi tôi là anh Khôn!"
Bàn tay nóng hổi của Vu Hạ Khôn bao trùm lên cổ Giản Du Du, cô cảm thấy anh run rẩy, thật ra cô cũng run nhưng bản thân cô cũng không hiểu nguyên nhân là gì. Cô thức thời ngậm miệng không nói, chỉ dùng ánh mắt vô tội nhìn Vu Hạ Khôn.
Dáng vẻ của cô ở thế giới kia có yếu tố điểm tô cho đẹp, như là bật bộ lọc và được chỉnh sửa. Nhưng ở thế giới hiện thực, thật ra cũng đẹp nhưng kiểu đẹp này không phải là hấp dẫn mắt người, mà là mức độ đẹp hơn bình thường mà thôi.
Trong hiện thực, nếu tính cả những minh tinh thì không ai có thể đẹp như Vu Hạ Khôn, quả thật rất giống giả.
Miệng cô hơi khô, gần khóe miệng miệng nổi lên một lớp màng mỏng, là do vừa rồi ăn kem dâu tây hồng nhạt nên còn dính lại trên miệng.
Từng chút nhỏ nhặt, có lẽ do khoảng cách của hai người quá gần, gần đến nổi có thể nghe được hô hấp nên Giản Du Du cảm thấy tiếp theo Vu Hạ Khôn sẽ hôn cô.
Nhưng cuối cùng anh chỉ có thể quyết liệt bỏ qua Giản Du Du, quay đầu cắn răng nói: "Xem ra em cầm tiền của tôi, sau khi lừa gạt tôi thì trong hiện thực quả thật sống không tệ."
Giản Du Du á khẩu không trả lời được. Vu Hạ Khôn không trả lời anh làm sao tới đây, Giản Du Du cũng không hỏi, nhưng cô vẫn cảm thấy không chân thật. Vu Hạ Khôn là người ở trong thế giới kia, làm sao có thể đi ra được.
Xác suất kiểu này giống như khi bạn đi trên đường đột nhiên gặp gỡ Lỗ Trí Thâm(1), sau đó ông ấy còn biểu diễn một màn nhổ cây dương liễu y như trong mơ cho bạn xem nữa.
Nhiệt độ trong xe cao và có một loại hít thở không thông không nói nên lời. Giản Du Du dời mắt nhìn chằm chằm chính xác vào Vu Hạ Khôn, xác nhận cuối cùng anh là thật hay giả.
Vu Hạ Khôn bị cô nhìn khó có thể an lòng được, hận cô đến chết nhưng rồi lại khát vọng cô.
Khát vọng nhiệt độ cơ thể hay bất kể phản ứng nào của cô trong ngực mình, cái gì cũng được, chỉ cần không phải là thi thể lạnh như băng không còn cảm giác chết trong hồ máu.
Bản thân cô cũng không biết tình huống này đã biến thành một loại bệnh trạng chấp niệm của Vu Hạ Khôn. Nếu như cô ở lại thêm một ngày trước khi họ chia tay, Vu Hạ Khôn sẽ trả sách lại cho cô, để cô đi. Anh sẽ thuyết phục mình hết hy vọng, sẽ không thống khổ, cũng không đến mức biến thành bệnh.
Nhưng cô lại chết đi thảm thiết như vậy, bởi vì rời khỏi anh nên chọn cách thức chấn động thế này. Trong mộng của Vu Hạ Khôn đều là cô, anh trải qua từng đợt từng đợt thôi miên, muốn cất kho niêm phong ký ức này lại, nhưng không những không thành công mà cả ký ức sâu thẳm nhất khi còn bé cũng bị phóng thích ra ngoài.
Anh không ngừng được suy nghĩ về cô, điều này không những là yêu mà còn là khát vọng cô sống lại tươi vui một lần nữa, dẫn anh khỏi cách thức tự bảo vệ những ký ức đẫm máu ấy.
Anh hỏi quyển sách kia rất nhiều chuyện, chỉ cần nó không trả lời thì anh cũng có cách khiến nó dần tiêu tan. Thậm chí Vu Hạ Khôn đã biết, từ ban đầu ký ức lộn xộn khi còn bé cũng không phải Hoắc Kiểu Nguyệt, đây chẳng qua là ký ức vặn vẹo bịa đặt bị thôi miên cấy vào.
Từ khi bắt đầu đều là cô, ở bên trong chỗ giao thoa của khe hở thời không vặn vẹo, từ trước tới nay người anh gặp đều là Giản Du Du.
Đúng rồi, anh còn biết tên của cô là giả. Cô tên là Giản Du Du, không phải Giản Du.
Đoạn ký ức khi còn bé kia, tại khe hở thời không gặp cô cũng chẳng phải ký ức đẹp đẽ hay cứu rỗi gì.
Vu Hạ Khôn nhớ lại lúc rơi xuống có mang theo đủ đồ để anh chống đỡ, mà lúc này Giản Du Du vẫn là một cô nhóc, cô dùng vẻ ngoài yếu đuối để lừa gạt đồ ăn của anh, lừa gạt nước của anh, còn lừa gạt anh ăn côn trùng...
Mấy ngày đó quả thật Vu Hạ Khôn bị lừa đến thảm, thế nên sau này vẫn luôn cảm thấy những thứ đó không sạch sẽ.
Cô chính là ác quỷ.
Khi bé lừa gạt anh, đến trưởng thành cũng không chịu buông tha anh. Lừa tiền của anh, tình cảm của anh, cơ thể của anh, suýt tí nữa anh bị cô lừa đến điên rồi.
Nửa đời của anh đều bị cô phủ bóng mờ, sống thành dáng vẻ này, còn cô dựa vào cái gì mà hạnh phúc!
"Em nhìn cái gì!" Vu Hạ Khôn càng nghĩ càng giận, hung ác mắng cô: "Còn nhìn nữa tôi móc hai tròng mắt của em làm bi chơi!"
Giản Du Du lập tức quay đầu nhìn ra cửa sổ, nghĩ đến làm thế nào để bỏ trốn. Vu Hạ Khôn... cuối cùng là có chuyện gì đây.
Vu Hạ Khôn hận thấu xương dáng vẻ bình tĩnh này của Giản Du Du, cô không nên khiếp sợ, không nên sợ hãi sao?!
Anh căn bản không phải là người của thế giới này, đột nhiên đến đây rồi đưa cô theo, vậy mà cô cũng dám theo!
Vì vậy Vu Hạ Khôn mở dây an toàn, nắm cằm Giản Du Du xoay qua, "Tại sao lại không nhìn tôi?! Sợ à?!"
Giản Du Du:...Không phải không cho nhìn sao?
Vu Hạ Khôn chạm đến da thịt ấm áp của cô, dường như vô thức run rẩy. Cảm giác ấm nóng từ đầu ngón tay anh truyền lên đại não, cô còn sống, không chết.
Hầu kết Vu Hạ Khôn lên xuống, rốt cuộc cũng không chịu được mà hôn lên môi Giản Du Du.
Chạm vào một cái, anh dường như suýt điên rồi.
Ghế dựa bị hạ xuống, Giản Du Du còn thắt dây an toàn. Vu Hạ Khôn vượt qua ghế lái, giống như một con quái thú đang hài lòng ăn thức ăn thối rữa, không thể chờ đợi được gặm nhấm thi thể nó yêu thích.
Hô hấp của Giản Du Du hoàn toàn bị rút cạn. Từ nãy đến giờ chưa có nhiệt độ nào bao phủ cô, đến giờ phút này cô mới ý thức được tại sao cô cùng anh trở về, vì sao cô gặp anh ở nơi này cũng không kinh ngạc. Bởi vì cô luôn suy đoán, luôn chờ mong, thứ mà cô ngóng trông đơn giản chính là anh.
Cô chậm chạp phát hiện, thì ra mình yêu anh rồi. Trạng thái mất đi đồ vật trong khoảng thời gian ngắn này của cô, ấy gọi là nhung nhớ.
Nhung nhớ nên khi nhìn thấy vành tai ửng hồng của Ngô Miện thì thấy giống anh, còn cô lại tham lam không bỏ được nên không muốn từ chối ngay lập tức.
Quá khốn nạn và cũng quá vô vọng rồi, bởi vì cô hiểu sâu sắc rằng anh không thể tới nơi này.
Cô không ôm hy vọng, cũng chẳng dám làm rõ những chuyện đang xảy ra.
Nhưng sao anh tới được đây?
Giản Du Du ngửa đầu, hai chân bị gập lại thành một tư thế cực kỳ khó. Bình thường cô không tập yoga nên hơi đau.
Sau đó cô càng ngày càng đau nhưng chỉ cắn môi khó chịu "a" một tiếng, rồi ôm lấy cổ Vu Hạ Khôn.
Cô giống như Vu Hạ Khôn nói, nhỏ bé. Bởi vì bệnh nên hơi gầy quá mức, dây thun cột tóc của cô bị rớt, tóc rơi tán loạn liên tục cọ trên ghế da, sột soạt chẳng ngừng.
Tâm lý sung sướng quá mức mạnh mẽ nên không để ý tới nước mắt s!nh lý. Giản Du Du híp mắt nhìn Vu Hạ Khôn, không thể kiềm chế mà đỏ vành mắt. Giống như con thú bị vây khốn trong không gian nhỏ hẹp giãy giụa va chạm, cảm thấy sóng ghềnh trong lòng chưa bao giờ rung động cũng ùa ra, làm ướt mắt cô, lòng cô, trở thành nơi kết hợp giao giữa hai người.
Đây là một bữa tiệc thịnh soạn im ắng, chắc chắn cũng là chúc mừng khi gặp lại. Nhưng lúc Giản Du Du còn chưa lấy lại tinh thần thì Vu Hạ Khôn đã hỏi cô: "Tại sao em không từ chối, tại sao..."
Âm thanh của anh vẫn còn mang theo run rẩy, giống với cả người anh, rất đáng yêu.
Giản Du Du mệt đến hoảng, chân cũng đau nhức, nóng rát, nhưng cô yêu thích cảm giác đau đớn âm ỉ như thế, vì nó nhắc nhở cô đây không phải mơ mà là thật!
"Em nói chuyện đi! Vì sao?! Là vì đền bù tổn thất? Có phải..." Vu Hạ Khôn không muốn như vậy, anh không muốn nói những lời ngoan độc tổn thương cô, ngay cả lời nói lúc nãy cũng cực lực khống chế để không thật sự ngang ngược làm càn.
Nhưng hiện tại khi anh đối diện với đôi mắt không gợn sóng như cũ của Giản Du Du thì lại không khống chế nổi muốn nói gì đó k!ch th!ch cô, làm cho cô biểu hiện ra dáng vẻ dao động!
"Hay là em đối với ai cũng không sao cả?! Em... em..." Vu Hạ Khôn không nói được nữa, quả thật đây chính là tự mình đâm dao găm vào lòng mình.
Giản Du Du nâng tay lên, sờ lên lỗ tai đã đỏ của anh, lúc này cô mới phát hiện, tai của Ngô Miện chẳng giống anh.
"Anh nói gì vậy... lần đầu tiên của em." Giản Du Du nói xong thì nửa nằm nhìn Vu Hạ Khôn.
Cô đã rộng mở với anh, không ngượng ngùng cũng chẳng khó chịu, lại không vì lời nói của anh mà nổi giận. Bởi vì cô biết rõ, anh là miệng hùm gan sứa, là người con trai chỉ có vẻ ngoài cứng rắn mà thôi.
Biểu cảm Vu Hạ Khôn hơi ngơ ra, bọn họ rõ ràng đã...
Vu Hạ Khôn nghĩ đây mới là thế giới hiện thực, thế giới của Giản Du Du, anh đột nhiên nín lặng.
Sắc mặt anh càng đỏ càng khó coi, vừa rồi anh còn giống chó hoang mấy ngày chưa ăn cơm vậy mà giờ đã bắt đầu cẩn thận từng li từng tí.
Cẩn thận từng li từng tí dọn dẹp, khi thật sự nhìn thấy từng tơ máu thì anh cực kỳ hối tiếc. Anh muốn trách cứ vì sao Giản Du Du không từ chối, nếu như vừa rồi cô biểu hiện ra chút ý tứ từ chối thì anh cũng không phải không khống chế được. Lòng tự trọng của anh lung lay sắp đổ, chạm vào một cái thì đã vỡ tan. Kiểu trạng thái này là vì anh muốn dọa cô, thân mật một cái.
Nhưng cô lại dịu dàng ngoan ngoãn như thế, thậm chí còn đáp lại anh nên Vu Hạ Khôn mới không chống chế được.
Lần đầu tiên ở thế giới kia anh cũng rất hối hận, rõ ràng trên tài liệu nói chỉ cần dịu dàng sẽ không đổ máu mà.
Lúc ấy anh không làm tốt, lúc này càng khủng khiếp hơn rồi.
Cuối cùng Giản Du Du như một quả táo thủy tinh được Vu Hạ Khôn dùng quần áo bao bọc lại ôm vào biệt thự.
Ở đây không có người làm, Vu Hạ Khôn trực tiếp ôm cô đi vào phòng mình ở lầu một, sau đó anh đứng lại ở cửa phòng tắm, ánh mắt đen tối đang đấu tranh, anh... không dám đi vào.
Giản Du Du quấn thành một cục nép trong ngực anh, cô ở thế giới hiện thực thấp hơn khi ở thế giới kia. Cô hoàn toàn không biết Vu Hạ Khôn nhìn thấy thi thể cô ở thế giới kia, cũng như không nhớ rõ chuyện khi còn bé cô bắt nạt một người từng rơi xuống hầm với mình.
Cô ôm lấy cổ Vu Hạ Khôn, hôn hôn mặt anh: "Nhanh lên, em còn đang bệnh. Dạo này chiều nào em cũng phát sốt."
Lúc này thì Vu Hạ Khôn mới cứng ngắc bước vào phòng tắm, nhưng lúc Giản Du Du muốn ngâm bồn thì anh lại nắm chặt cô, kéo cô đến vòi hoa sen, một tay ôm cô còn một tay giúp cô tắm.
Cơ thể cứng đờ của anh dần mềm lại. Từng lần một xác nhận nhiệt độ cơ thể của người trong ngực anh và cả sự hiện hữu của cô.
Giản Du Du không tốt lắm, lens của cô vào nước rồi chỉ có thể ném đi, khi tắm rửa xong đi ra thì đã thành mò mẫm.
Dán sát mặt Vu Hạ Khôn mới có thể nhìn thấy anh.
Vì thế khi hai người rửa mặt xong đi ra ngoài, Giản Du Du muốn nhìn Vu Hạ Khôn thì phải dí sát vào. Mặt ghé vào gần như thế làm cho Vu Hạ Khôn tưởng rằng cô muốn hôn, hôn vài cái thì khí nóng bốc lên, không khống chế được mà đẩy cô xuống ghế sofa lần nữa.
Con nít giận dỗi mới khóc sướt mướt, người lớn giận dỗi thì trực tiếp làm ‘chuyện đó’.
Giản Du Du cuộn ngón chân đạp lên lưng ghế sofa, cô được Vu Hạ Khôn ôm vào lòng, dịu dàng hôn mặt, hôn trán, cả mũi lẫn môi.
Tầm mắt cô hết sức mơ hồ. Bởi vì hoàn toàn không nhìn rõ đồ vật ở xa, ánh mắt lại hơi mờ mịt, bên trên vô thức nổi lên hơi nước, quả thật giống như cố ý quyến rũ người ta.
Sau đó hai người một lần lại một lần. Lúc trở lại phòng tắm thì Vu Hạ Khôn dường như là vớt eo của Giản Du Du. Hai tay Giản Du Du rủ xuống, giống như khăn mặt vắt trên cánh tay Vu Hạ Khôn, nghĩ thầm kiểu thiết lập nhân vật tổng giám đốc bá đạo này trong hiện thực quả nhiên trái ý trời mà.
Sữa tắm trơn mượt, Giản Du Du cảm thấy mình giống như một cục xà phòng liên tục lên bọt bị Vu Hạ Khôn chà đi chà lại.
Sau khi ra ngoài, sấy tóc xong thì đã sắp đến buổi chiều, đến lúc cô nên về nhà rồi.
Lúc ôm Giản Du Du ra thì Vu Hạ Khôn vốn đã bình tĩnh trở lại vẻ mặt bỗng nhiên nguy hiểm, anh giữ eo Giản Du Du, mím môi chẳng nói gì.
Hai người còn rất nhiều chuyện chưa đề cập đến, nhưng sau khi triền miên xong cô lại muốn đi, làm cho Vu Hạ Khôn có cảm giác mình đã hết hạn sử dụng bị ném vậy.
Giản Du Du phát hiện ra cảm xúc của anh đã thay đổi, đẩy cánh tay anh ra rồi ngồi xuống sofa, hỏi: "Lúc này anh có thể đi rồi đó, tại sao anh lại tới đây... Có thể ở đây bao lâu?"
Thật ra Giản Du Du cũng lờ mờ đoán ra, cái này không tính là khó đoán. Cô đi không mang theo sách, có lẽ là bị Vu Hạ Khôn giấu.
Vu Hạ Khôn nhìn Giản Du Du, hơi thở lập tức lạnh đi: "Em hy vọng anh đi!?"
Giản Du Du:...Nói lý đi tổng giám đốc Vu, nếu không thì em thật sự không mặc quần lên được đó.
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Du Du: Không ai có thể vượt qua được sức hấp dẫn của cậu chàng ngốc nghếch ngọt ngào(2), không ai cả.
______________________
(1): Lỗ Trí Thâm là một nhân vật trong tiểu thuyết Thủy Hử. Câu chuyện về ông gắn liền với việc nhổ bật cây dương liễu. Rằng là trong một lần đến chùa Tướng Quốc ở Đông Kinh trông vườn rau thì có bọn lưu manh đến quấy rối. Bọn lưu manh này trước đó từng thường xuyên ăn trộm đồ trong vườn, đổi nhiều người trông vườn cũng không bắt được. Sau đó Lỗ Trí Thâm đá hai tên cầm đầu xuống vực, khiến bọn họ phải quỳ xuống cầu xin. Ngày hôm sau bọn lưu manh này mua thịt rượu đến để xin lỗi. Mọi người đang ăn uống vui vẻ thì nghe thấy tiếng quạ kêu trên cây liễu. Bọn lưu manh nói tiếng kêu này xui xẻo, để họ đi trèo cây bắt tổ chim. Lúc này Lỗ Trí Thâm mới nói rằng “Không cần, chờ ta nhổ cây đi.”. Nói xong thì ông liền cởi áo ra rồi nhổ cả gốc cây liễu lên, bọn lưu manh thấy vậy thì quỳ xuống đất, bái ông làm thầy. (Lược dịch từ Baidu)
(2): Nguyên văn là ngốc bạch ngọt. Dùng để chỉ những người trắng trẻo ngây thơ ngọt ngào.