Hai người chạy xuống lầu, Giản Du Du cảm thấy tuy chỉ mấy bậc thang nhưng lại mệt giống như chạy tám trăm dặm, tim đập như sấm.
Tiểu khu khá cũ, bên quản lý lấy tiền không làm việc nên rất nhiều đèn bị hư cũng không sửa. Bốn phía tối đen như mực. Sau khi đi đến hành lang thì Giản Du Du vứt rác. Cô đứng ở chỗ thùng rác bình tĩnh một chút rồi đi tìm Vu Hạ Khôn tính sổ. Thằng cháu trai này cố ý là cái chắc, dọa cô tới nỗi cả người đầy mồ hôi lạnh.
Kết quả là chưa đợi cô nói cái gì thì Vu Hạ Khôn đã mở miệng trước: "Em ghét bỏ anh đúng không. Em cảm thấy anh người không ra người nên không chịu để cho anh vào nhà em, không chịu giới thiệu cho ba mẹ em, không chịu thừa nhận anh là người đàn ông của em, phải không!?"
Giản Du Du: "..."
"Được rồi." Vu Hạ Khôn nói. "Anh đi đây!"
Anh nói xong thì quả thật xoay người đi thẳng, Giản Du Du "Aiz" một tiếng, trong chốc lát không biết phải làm sao.
Lúc làm nhiệm vụ cô rất biết dỗ dành, ngoan ngoãn nghe lời, nhưng sự thật là trong thế giới này cô chưa từng đi dỗ người đàn ông nào hết.
Hơn nữa dường như Giản Du Du giẫm lên vết xe đổ rồi, bởi vì mỗi bạn trai cũ của cô đều nói như vậy.
Em vốn không quan tâm anh.
Em vốn không thích anh.
Em vốn không yêu anh.
Em không hề nghe lời anh nói.
Em không hiểu anh, chúng ta không hợp.
Tiếng bước chân Vu Hạ Khôn muốn nghe lại không nghe được, bởi Giản Du Du còn đứng nguyên tại chỗ không động đậy, nhìn áo trắng của anh trong bóng tối dần khuất xa. Cô đưa tay nâng kính, sau đó di chuyển bước chân muốn đuổi theo.
Ít nhất phải nói rõ ràng, rằng không phải là cô không muốn giới thiệu, chỉ là không muốn quá bất cẩn. Nếu như cô cực kỳ vui mừng giới thiệu, chuẩn bị yêu đương kỹ càng nhưng anh đột nhiên biến mất khỏi thế giới này, cô phải làm sao bây giờ?
Ít nhất cô muốn biết ý định của Vu Hạ Khôn. Muốn biết anh có thể ở nơi này bao lâu, lúc nào phải trở về, khi anh trở về thì hai người họ phải làm sao.
Giản Du Du mang dép lê, là cái loại có hai quai, nên khi vội vàng giẫm phải cái chai ai ném bên thùng rác thì chân nghiêng ngả, đứt dép.
Suýt tí nữa Giản Du Du đã ngã nhào. Cô đứng thẳng sau đó cúi đầu đẩy mắt kính nhìn, hai quai của dép đã đứt hết cả rồi.
Cô đứng nguyên tại chỗ buồn rầu nhìn về phía Vu Hạ Khôn, không thấy bóng anh đâu nữa.
Tự đáy lòng Giản Du Du có một loại thất bại. Đuổi theo người ta kiểu này chắc chắn không thực tế, vậy nên cô sẽ đi về nhà, sau đó gửi tin nhắn giải thích cho Vu Hạ Khôn sau.
Nhưng mà khi cô quay người định đi về phía hành lang thì không biết Vu Hạ Khôn từ đâu xuất hiện, trước khi Giản Du Du bước vào hành lang đã ôm lấy eo cô kéo ra ngoài.
"Em là cái thứ trời đánh không có lương tâm. Anh đặc biệt tới đây tìm em, em không cho anh vào cửa thì thôi đi, đằng này còn không dỗ anh nữa..."
Giọng nói của Vu Hạ Khôn cực kỳ tủi thân. Trước đây Giản Du Du biết anh tương đối yếu ớt, nhưng vẫn ít hơn so với tủi thân như lúc này.
Rõ ràng là Giản Du Du lại "ăn" kiểu này, bất đắc dĩ nói: "Anh không cho em cơ hội nói thì đã bỏ chạy rồi, em đuổi theo anh nên dép hư rồi nè."
Hai người đứng đầu hành lang, nơi này có đèn cảm biến âm thanh nên Giản Du Du đưa chân ra cho Vu Hạ Khôn xem. Quả thật dép lê đã hỏng rồi, toàn dựa vào ngón cái cô kẹp lại.
Lúc nãy Vu Hạ Khôn đi ra từ đường này, sau đó lại từ đường khác vòng về. Anh nhìn thấy dép Giản Du Du bị đứt thật, cho rằng cô thật sự có đuổi theo mình thì không tức giận nữa, ngồi xổm xuống nhìn rồi nói: "Anh dẫn em đi mua dép nha."
Sau khi nói xong thì anh cứ vậy mà ôm Giản Du Du đi về phía xe.
Giản Du Du vùng vẫy một cái, nhưng mà bốn phía tối đen như mực cũng không ai trông thấy nên không giãy nữa. Cô ôm cổ Vu Hạ Khôn, nhỏ giọng nói: "Không sao. Tìm chỗ tâm sự được rồi, em không có mặc đồ."
Giọng Vu Hạ Khôn vui vẻ, véo chân của cô: "Em không mặc đồ vậy đây là đang tr4n tr*i chạy ra à?"
Đối với con gái mà nói, váy ngủ mặc trong nhà kiểu gì cũng thoải mái, nhưng mà khi đi ra ngoài không thay quần áo thì cũng giống như chẳng mặc gì cả.
Giản Du Du được Vu Hạ Khôn ôm đến cạnh xe, sau khi ngồi xuống thì cô nói: "Mặt em còn chưa rửa, đồ còn chưa thay, em không muốn đến cửa hàng đâu."
Vu Hạ Khôn cũng không ép. Thật ra anh muốn mang Giản Du Du về nhà, ôm cô ngủ rồi cùng cô nói chuyện.
Chẳng qua là anh cũng biết Giản Du Du sẽ không đồng ý qua đêm, thế nào Giản Du Du cũng phải về nhà của cô. Vu Hạ Khôn hiểu biết một cách sâu sắc về cách rời đi của cô rồi.
Cho nên dù có cãi nhau anh cũng không đụng tới điểm mấu chốt của Giản Du Du, vừa rồi chỉ là tình thú nho nhỏ mà thôi. Nếu gặp mặt người lớn mà nói thì anh cũng không thể hai tay trống trơn, không chuẩn bị gì được.
"Vậy em định lúc nào giới thiệu anh với người nhà em?" Hai người ngồi ở ghế sau, cơ thể Vu Hạ Khôn áp tới, dường như muốn đè Giản Du Du lên vách. Anh híp mắt nói: "Em cũng đừng nghĩ tới sẽ bội tình bạc nghĩa, anh sẽ không bỏ qua cho em đâu."
Anh buông lời hung ác, Giản Du Du lại nghiêm túc cân nhắc.
"Trước tiên anh nói làm sao anh thông qua sách tới được đây, trả cái giá đắt gì, có thể ở nơi này trong bao lâu?"
Thái độ Giản Du Du hiếm khi chân thành như vậy. Cô không có lý do gì để từ chối một người ưu tú như Vu Hạ Khôn cả. Huống hồ hai người cực kỳ hợp nhau, nhưng điều kiện tiên quyết là chuyện Vu Hạ Khôn tồn tại là sự thật.
Vu Hạ Khôn toàn trốn tránh vấn đề này, nhưng mà Giản Du Du nhìn anh nghiêm túc như vậy thì anh không thể lảng tránh nữa, vì thế anh nói ra: "Giống như cách em đi khỏi thế giới vậy. Anh ngủ trong thế giới hiện thực, ngủ sớm một chút thì có thể dừng lại ở đây ít lâu."
Anh nói cực kỳ nhẹ nhõm, nhưng thực tế là đã phí bao phen trắc trở, sách gần như cũng bị anh xé mất. Cốt truyện của những người khác ở phía sau quyển sách cũng bị anh thiêu hủy cả rồi, kể cả cốt truyện của chính anh và Hoắc Kiểu Nguyệt.
Khi bị anh xé chỉ còn hơi mỏng rốt cuộc sách cũng chịu đồng ý, đồng ý mang Vu Hạ Khôn đến thế giới hiện thực.
Nhưng nhân vật trong sách dù sao cũng không giống người trong thế giới hiện thực, Vu Hạ Khôn làm như thế xác thực là trả giá rất đắt.
Cái anh trả giá chính là số mệnh nhân vật chính của mình, mà cùng lúc đó, mỗi lần xuyên việt đến thế giới sự thật thì sách sẽ tự động thiêu đốt một tờ, mỏng đi một lớp, tổng cộng chỉ còn lại không tới 100 trang. Mà mỗi một tờ cũng chỉ là một đêm mộng của anh, Vu Hạ Khôn lặp đi lặp lại điều tra, thật ra cũng không còn được bao lâu nữa.
Sau khi hoàn toàn đốt hết những trang sách kia thì cầu nối giữa hai thế giới sẽ mất đi tác dụng, đến lúc đó dù cho Vu Hạ Khôn có ở thế giới nào thì cũng không có cách xuyên thẳng qua nữa.
Anh không nói ra những lời này với Giản Du Du, chỉ hỏi cô: "Em có nguyện ý ở cùng bên anh, yêu đương giống như nam nữ bình thường, rồi đính hôn, kết hôn, xây dựng gia đình không?"
Giản Du Du không bị lời nói mơ hồ của anh lừa gạt: "Vậy anh nói cho em biết, cuối cùng là anh có thể ở chỗ này bao lâu?"
Vu Hạ Khôn im lặng một lát. Đương nhiên là anh cũng cẩn thận tính qua rồi. Dù một ngày anh ngủ mười hai tiếng, đổi lại ở thế giới này cũng chỉ được mười hai ngày, dùng hết tất cả các trang sách có được thì là ba năm.
Vả lại anh cũng không thể ngủ đủ mười hai tiếng, ở thế giới của anh cũng có rất nhiều chuyện chờ anh giải quyết.
Giản Du Du thở dài, nằm trên chỗ ngồi nói: "Anh cũng giống như em thôi. Tuy chúng ta ở hai thế giới không giống nhau, nhưng anh cũng có người nhà, có bạn bè, em sẽ không yêu cầu quá đáng với anh."
Giản Du Du nói: "Nhưng nếu anh không có cách nào ở lại lâu, vậy thì đừng xuất hiện trước mặt em nữa."
Giản Du Du bắt đầu thừa nhận nội tâm của mình, thừa nhận rằng cô thích Vu Hạ Khôn. Nhưng nếu Vu Hạ Khôn không thể ở lại dài lâu trong thế giới hiện thực, hai người không gặp lại nhau nữa là tốt nhất. Bởi vì một khi tập trung vào yêu đương, sau này chia tay thì lại là một chuyện cực kỳ hao tâm tổn sức.
Dù sao tình cảm của con người cũng có hạn, tiêu hao quá nhiều sẽ khiến khi về già tính tình trở nên lạnh lùng. Giản Du Du hy vọng cả đời này có thể duy trì cuộc sống nhiệt tình, đó cũng không phải tuyệt tình gì, chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi.
Vu Hạ Khôn nghe Giản Du Du nói như vậy thì hơi thở ngừng lại trong chốc lát, giận không kiềm chế được bóp vai Giản Du Du: "Em có ý gì?! Em lại muốn chia tay với anh?!"
Giản Du Du bị lay đến choáng đầu, đợi đến khi Vu Hạ Khôn hơi bình tĩnh lại thì mới mở miệng: "Vậy anh muốn em như thế nào? Không quan tâm gì hết ở cùng bên anh, sau này một ngày nào đó trong tương lai anh vỗ mông đi mất, còn lại mình em ở đây thì phải làm sao bây giờ?"
Giản Du Du nói: "Anh muốn em yêu đương với anh, đính hôn, kết hôn với anh, cùng anh xây dựng gia đình. Nhưng rồi nếu như mình có con thì sao, anh muốn cho em nuôi nó một mình à?"
"Anh cho rằng thế giới hiện thực như vậy hả?" Giản Du Du nói: "Anh không có tư cách gánh vác một nửa trách nhiệm, còn em thì tại sao biết rõ phía trước là hố lửa mà còn nhảy vào?"
"Em nghĩ cũng thật rõ ràng..." Hồi lâu sau Vu Hạ Khôn mới mở miệng, giọng rất suy sụp, thậm chí còn đau khổ: "Sau khi anh có cách đến được nơi này thì chẳng màng gì nữa. Anh thừa nhận có rất nhiều chuyện mình còn chưa hoàn toàn nghĩ kỹ, nhưng em nói ra những lời như thế..."
Giản Du Du không trả lời. Cô chỉ đem kết quả không tốt nhất bày ra trước mặt hai người. Ở thế giới hiện thực, không phải liều lĩnh là sẽ có được hạnh phúc.
Mỗi người trên thế giới này không phải chỉ là một cá thể tồn tại, quả thật có thể tự mình chịu trách nhiệm cho những hành vi mình làm, nhưng khi hành vi đó tạo thành hậu quả thì không chỉ có mỗi một người gánh.
Nếu như Giản Du Du để cho đời mình trôi qua trong đau khổ, tương lai trở thành một người mẹ đơn thân có chồng mất tích. Vậy thì người người thân và bạn bè của cô cũng phải chịu liên lụy, Biện Hạ chính là một ví dụ.
Giản Du Du nhìn Vu Hạ Khôn tâm trạng suy sụp cúi đầu. Cô đưa tay ra sờ đầu của anh, ôm đầu của anh đặt lên vai mình, gần như thở dài nói: "Anh Khôn, chúng ta đã qua cái tuổi xúc động bất chấp hậu quả rồi..."
Hai người cứ ôm nhau như thế, sau một lúc lâu cũng không ai nói gì thêm. Giản Du Du nhẹ nhàng vuốt tóc Vu Hạ Khôn, quả thật không giống tóc người, hoàn toàn không rối, mượt hơn cả Dove nữa.
Thật ra cô đã phát hiện từ lâu rồi. Hôm nay Vu Hạ Khôn diện một cây đồ thể thao cực kỳ đẹp trai, nhìn qua còn trẻ hơn rất nhiều, quả thật giống như một cậu học sinh. Nhưng người dễ thương như vậy, trong hiện thực làm cho người ta có một loại cảm giác không chân thật.
Như một món đồ sứ quý giá, bạn không nỡ dùng nó để cắm hoa, hơn nữa cho dù đặt nó ở nơi nào cũng sợ nó vỡ nát.
Có thể nhìn, có thể cầm trong tay rồi vuốt, thật ra Giản Du Du cảm thấy rất đầy đủ rồi. Dù sao sự thật là cô cũng chẳng phải cực phẩm nhân gian gì.
Cô tôn trọng tất cả lựa chọn của Vu Hạ Khôn, thậm chí tâm trạng cũng rất bình tĩnh, không giống như những đôi nam nữ khác chia tay thì muốn khóc òa. Cho tới bây giờ Giản Du Du đều cảm thấy rằng mình như vậy rất ngầu, nhưng giờ phút này, cảm giác vai mình ướt sũng, lần đầu tiên cô cảm thấy tự mình giận mình.
Trong lòng cô để ý, nhưng cô không biết thể hiện thế nào.
Trước kia vì nhiệm vụ nên cô có thể giả vờ, nhưng có lẽ kỹ thuật diễn xuất sắc không nên xuất hiện ở thế giới hiện thực, càng không nên xuất hiện vào thời điểm Vu Hạ Khôn chân thành với cô như thế này.
Vì thế Giản Du Du chỉ im lặng, nỗ lực vỗ về Vu Hạ Khôn, hồi lâu mới nói: "Em tôn trọng anh..."
"Nếu như anh đến thế giới này." Giọng nói Vu Hạ Khôn mang theo sự run rẩy và nức nở: "Nếu như anh đến thế giới này, em có thể đảm bảo không vứt bỏ anh sao?"
Giản Du Du không thể nói là không kinh ngạc, môi cô giật giật định nói ra thì đã bị Vu Hạ Khôn chặn miệng.
Anh nói: "Nếu như anh từ bỏ tất cả để đến với thế giới của em, tất cả hào quang anh mang theo trên người đều biến mất, không thể tùy tiện kinh doanh cũng kiếm được nhiều tiền, sẽ không hoàn mỹ, sẽ nổi mụn, sẽ béo, sẽ già, thậm chí có thể hói đầu... Anh không biết bản thân mình sẽ biến thành dạng gì, em sẽ còn thích anh chứ?"
Vu Hạ Khôn lệ rơi đầy mặt hỏi.
Tác giả có lời muốn nói:
Vu Hạ Khôn:...Anh không còn hào quang nam chính, em có còn yêu thích anh không (quấn chặt chăn nhỏ).