Lúc hai người quay lại hiện thực, hơn mười ngày chỉ là một đêm mà thôi, Giản Du Du rửa mặt trước, chuẩn bị về nhà sớm một chút, chuyện đêm không về ngủ này, dù sao thì cô vẫn cảm thấy rất chột dạ, khi cô rửa mặt được một nửa thì Vu Hạ Khôn tỉnh lại.
Bởi vì ở trong thế giới trong kia, anh bị Giản Du Du ép cho đau lòng tới quặn thắt ruột gan một phen, hiện tại đang ở trong giai đoạn cực kỳ nhạy cảm và yếu đuối, vốn dĩ đã nói để cho Giản Du Du tự mình trở về, nhưng từ rất nhiều lý do như ăn sáng một mình thì không có hứng ăn uống gì... cuối cùng anh lại đưa Giản Du Du về nhà, thuận tiện cũng đưa mình lên lầu.
Hôm nay Giản Du Du vốn định đi ra cửa hàng nhìn xem sao, tuy rằng cô buông tay mặc kệ, Biện Hạ cũng sẽ không có bất kì một bất mãn nào, nhưng dù sao cũng là cô bỏ ra phần lớn số tiền, mà Biện Hạ lại là người bỏ ra nhiều sức lực hơn, còn dùng mấy biện pháp nho nhỏ để làm quảng cáo linh tinh gì đó.
Bình thường Giản Du Du cũng thích đi, suy cho cùng đó là những thứ sáng lấp lánh mà cô thích từ nhỏ đến lớn, nhưng cuối cùng dự định đó cũng không thành, Vu Hạ Khôn về nhà cùng cô thì thôi đi, nhưng ngay cả cô vào nhà vệ sinh thì anh cũng phải nhìn chằm chằm.
Vậy mà bà Thủy Nguyệt lại không hề cảm thấy không đúng chút nào khi ánh mắt của Vu Hạ Khôn luôn dõi theo Giản Du Du, dù sao thì người trẻ tuổi yêu đương ấy mà, luôn luôn dính lấy nhau, bà dẫn Giản An Chí vào trong phòng, để cho Giản Du Du và Vu Hạ Khôn đi ra phòng khách.
Vu Hạ Khôn nhìn chằm chằm vào Giản Du Du, nhưng cũng chán, thế giới này không có việc gì phải làm, anh chỉ mang đến rất nhiều tiền, nhưng còn chưa có dự định xem sẽ làm cái gì.
Thật sự là ngứa tay, anh bắt đầu dọn dẹp vệ sinh.
Anh tới nhà họ Giản với dáng vẻ không áo vest không giày da không phải tổng giám đốc ngang ngược, cả người nhẹ nhàng thoải mái nên thật ra tương đối dễ để dọn dẹp nhà cửa.
Vì thế, biến thành Giản Du Du ngồi ở trên ghế sofa xem TV, Vu Hạ Khôn dọn dẹp nhà cửa, tiện thể còn dùng hai mắt dõi theo cô, sợ anh vừa nhắm mắt, cô sẽ lập tức biến mất vậy.
-
dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giữa chừng bà Thủy Nguyệt ra ngoài, còn vô cùng bất mãn lườm Giản Du Du một cái, ngoài miệng nói: “Tiểu Vu à, cháu cứ ngồi ở đó không cần làm gì hết.” Sau đó chỉ huy anh đi lau cửa sổ, trong lòng rất hài lòng.
Vốn dĩ muốn tìm giúp việc gia đình tới, nhưng như vậy thì xem ra không cần nữa, có khi Vu Hạ Khôn còn làm sạch hơn cả giúp việc gia đình nhiều.
Bà Thủy Nguyệt rất hài lòng với Vu Hạ Khôn về mọi mặt, thấy anh làm mệt đến nỗi trán mướt mát mồ hôi, sau khi bà dỗ Giản An Chí đi ngủ thì thu xếp đi ra ngoài mua thức ăn.
Hiện giờ Giản An Chí giống như một đứa con nít, sau khi bị bệnh còn dám sai cả bà Thủy Nguyệt, dù sao nếu bà Thủy Nguyệt không dỗ ông, ông sẽ len lén lau nước mắt, ngược lại có thể nắm được điểm yếu chí mạng của Thủy Nguyệt một cách rất chuẩn xác, nếu như lúc bình thường cũng sáng dạ như này thì tội gì phải bị chèn ép cả đời chứ.
Bà Thủy Nguyệt đi ra ngoài mua thức ăn, còn dặn dò Giản Du Du: “Giúp Tiểu Vu giặt giẻ lau gì đó đi, con bị liệt hả!”
Giản Du Du "vâng" một tiếng, lười nhác đứng dậy, bà Thủy Nguyệt hài lòng đóng cửa rời đi, Giản Du Du đi đến sau lưng Vu Hạ Khôn - người đang mặc tạp dề họa tiết hoa nhỏ của mẹ cô và chiến đấu với kệ bếp, cô duỗi tay ôm eo anh, nghiêng đầu tựa lên phía sau lưng anh, cọ cọ.
“Chăm chỉ như vậy, là muốn lấy lòng mẹ vợ à?”
Vu Hạ Khôn bật cười, thản nhiên nói: “Đúng vậy.”
Giản Du Du hừ một tiếng: “Anh thành công rồi, nhưng nếu như để cho mẹ em biết, đôi bàn tay này của anh tùy tiện động một ngón chính là hợp đồng mấy trăm mấy triệu tệ, sợ rằng bà sẽ không dám dùng anh mất.”
Vu Hạ Khôn không nói gì, Giản Du Du véo eo anh, đột nhiên nói: “Đưa sách cho em đi.”
Vu Hạ Khôn cứng đờ cả người, cơ bắp cả người căng cứng, nhưng Giản Du Du nhanh chóng nói tiếp: “Anh sợ cái gì, anh đang ở thế giới hiện thực, anh sợ em làm hỏng sách không cho anh đi nữa à?”
Vu Hạ Khôn quay đầu nhìn về phía Giản Du Du, giọng nói vẫn mang theo một chút mất tự nhiên: “Em muốn làm gì?”
“Xác minh một vài chuyện mà thôi.” Giản Du Du nói: “Nếu như anh không yên tâm thì đi theo em đi.”
Sau đó Vu Hạ Khôn cởi găng tay ra, đưa sách cho Giản Du Du, Giản Du Du cầm sách, trực tiếp đi vào phòng của Giản An Chí.
Vu Hạ Khôn đi theo tới cửa phòng, nhưng vẫn đứng ở cửa không đi vào.
Giản Du Du quay đầu nhìn anh, Vu Hạ Khôn cười cười, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô.
Sau đó anh xoay người trở lại phòng khách tiếp tục dọn dẹp.
Chỉ có điều lau mấy cái anh vẫn không thể yên tâm được, bắt đầu ngồi sững sờ ở trên ghế sofa.
Giản Du Du cầm sách ngồi xuống bên cạnh Giản An Chí, Giản An Chí ngủ rất say, không dễ bị đánh thức, Giản Du Du mở sách ra, nhỏ giọng nói: “Không phải mày nói cậu có thể chữa khỏi cho ba của tôi sao, cậu chữa đi, cũng không cần chữa khỏi hoàn toàn, chữa một phần cũng được, tôi sẽ tin cậu, tự tay đưa Vu Hạ Khôn về thế giới của anh ấy, cứu cậu ra khỏi tay của anh ấy, thế nào?”
Giản Du Du không nhanh không chậm nói với trang lót, nhưng trước sau lại chỉ có một biểu tượng nhắm mắt lại trên trang sách.
Giản Du Du cười lạnh một tiếng, lại nói tiếp: “Cậu không cần lo lắng về Vu Hạ Khôn, anh ấy nghe lời tôi cỡ nào, yêu tôi ra sao, cậu cũng thấy rồi, tôi bảo anh ấy về, anh ấy sẽ về, tôi bảo anh ấy đưa cậu cho tôi, anh ấy sẽ đưa, cậu còn sợ cái gì?”
Biểu cảm trên trang sách hơi hơi xao động, Giản Du Du cười tươi hơn: “Hay là vốn cậu không năng lực đó, đúng không?”
“Không có năng lực tiếp tục đổi thưởng nữa, không có năng lực chữa trị cho ba tôi, chỉ bịa đặt nói dối để thoát thân thôi, đúng không?”
Cuốn sách không có biểu cảm gì, Giản Du Du đứng dậy, mang sách về phòng mình, tìm bản đồ trên di động, tìm kiếm một lát, sau đó chỉ vào chỗ trống cho trang sách xem: “Nhìn thấy không, nhà vệ sinh to nhất ở công viên gần đây, là bồn cầu kiểu rất xưa cũ, là kiểu hố phân siêu to mà mười mấy năm không cần hút phân.”
Giản Du Du nói: “Bây giờ cậu nói cho tôi biết đi, chuyện tuổi thọ của ba tôi có phải cũng là giả không, nếu không, tôi sẽ vứt cậu vào đó, lại dùng gậy dìm xuống tận đáy dưới cùng, cho cậu ngâm mình trong đó luôn.”
Mấy lời này quá ác độc, trang bìa trong nhanh chóng lóe lên: Cô không phải là người!
Giản Du Du nói: “Nói thật đấy, cậu biết là tôi không nói đùa mà.”
—— Là giả, là giả!
—— Hu hu hu, tôi đối xử với cô cũng coi như không tệ, cô không cứu tôi, lại còn muốn đối xử với tôi như vậy sao!
Trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của Giản Du Du rốt cuộc đã mạnh mẽ hạ xuống, không còn dấu vết gì, cô ngồi ở trên ghế thầm thở ra một hơi, nói: “Quả thật cậu đối với tôi không tệ, nhưng tôi cũng hết cách, cậu xem không phải Vu Hạ Khôn điên rồi sao, tôi nào dám chọc vào anh ấy.”
Giản Du Du vốn đã niệm tình cuốn sách khá tốt, nhưng nó không chỉ lừa cô, mà còn nguyền rủa ba cô chỉ sống được ba năm nữa, xem như đã nhảy nhót trên điểm mấu chốt của cô, cô chẳng còn một chút xíu ấn tượng tốt nào với nó nữa.
Đã biết điều mình muốn biết, cô đi ra ngoài, ngồi ở ghế sofa bên cạnh, trả sách lại cho Vu Hạ Khôn.
Vu Hạ Khôn quay đầu sang nhìn cô, Giản Du Du nhe răng cười một cái với anh: “Nó lừa em, nó không thể chữa bệnh cho ba em, chuyện tuổi thọ cũng là giả.”
Cô tựa vào vai Vu Hạ Khôn, Vu Hạ Khôn lại cúi đầu cất sách đi, sau đó dùng giọng khó nhọc hỏi: “Nếu lời nó nói là thật, em...”
Giản Du Du nâng cánh tay của Vu Hạ Khôn lên, ôm lấy eo Vu Hạ Khôn, dụi vào trong lồng ngực anh, nhìn anh mà trong mắt toàn là vẻ buồn cười: “Ở trong thế giới của anh, em cũng đã lựa chọn rồi.”
Tuy rằng lúc ấy cô có dao động, cô cũng biết trước tiên nên lừa Vu Hạ Khôn quay về thì tốt hơn, nhưng cuối cùng cô cũng ép bản thân phải lựa chọn, mặc dù vẻ mặt cô rất bình tĩnh thản nhiên nhưng cô cũng lặng lẽ đau khổ tới quặn thắt tim gan một hồi giống như anh, dù sao thì tự nhiên có cám dỗ khiến cho ba mẹ được khỏe mạnh và tăng tuổi thọ, đương nhiên không thể đặt lên một bàn cân với tình yêu được.
Cô đành phải đặt Vu Hạ Khôn ở vị trí của người thân, bấy giờ mới khống chế được suy nghĩ muốn đồng ý của mình.
Giản Du Du vùi đầu vào bên hông của Vu Hạ Khôn: “Em yêu anh, anh Khôn.”
Cô rất ít khi nói như vậy, những giọt nước mắt chịu đựng của Vu Hạ Khôn rơi xuống trong nháy mắt, rơi lã chã vào trong tóc của Giản Du Du, sau đó anh dùng lòng bàn tay che mắt lại, nhỏ giọng nức nở một tiếng… Cửa mở ra.
Bà Thủy Nguyệt cười ha hả vào cửa, đối diện với đôi mắt đỏ hoe vì khóc của Vu Hạ Khôn, trong lúc nhất thời, bầu không khí có chút xấu hổ, Giản Du Du nghe tiếng cửa mở thì ngồi dậy, có ý định làm giảm sự xấu hổ, giả vờ giả vịt nói với Vu Hạ Khôn một cách hung ác: “Bảo anh lau quạt thông gió thì sao, sao anh làm như lão gia không chịu lau chứ, không có sức hả?! Còn khóc nữa!”
Vu Hạ Khôn bị mắng cho sửng sốt, anh liếc nhìn Thủy Nguyệt với vẻ dở khóc dở cười, sau đó một cái liếc mắt này lại bị bà Thủy Nguyệt ngộ nhận là muốn cầu cứu, tình thương của mẹ trong người bà dâng trào, nổ bùm.
“Con đi lau đi! Con chưa làm sạch bao giờ, con có thể dựa vào sức mình để lau sạch quạt thông gió hả?!” Bà Thủy Nguyệt túm lấy Giản Du Du mà mắng một trận, Vu Hạ Khôn xấu hổ đến nỗi cả người đều đỏ bừng thành một cục than, Giản Du Du cũng không khác anh là mấy, nhưng mà cô bị đỏ bừng phía sau lưng, bị bà Thủy Nguyệt đánh bùm bụp!
Một bữa cơm tối trôi qua trong cảnh gà bay chó sủa, Giản Du Du và Vu Hạ Khôn nắm tay nhau đi dạo dưới lầu, Vu Hạ Khôn vừa đi vừa xoa sau lưng cho cô, cô thổ lộ tình cảm, bà Thủy Nguyệt bảo vệ, thành công giúp Vu Hạ Khôn thoát khỏi di chứng phát điên.
Anh trở nên bình thường, Giản Du Du dựa vào vai anh đi dạo giống như tất cả những cô bạn gái nhỏ dính người khác, trời còn chưa tối hẳn, gió đêm êm dịu còn mang theo ấm áp, xen lẫn với mùi thơm của các quán nướng quanh khu chung cư.
Bọn họ giống như một cặp đôi bình thường nhất, chậm rãi nương tựa vào nhau trong cảnh khói lửa của nhân gian này, nói chuyện về những chủ đề nhàm chán như tối nay bà Thủy Nguyệt xào món nào bị mặn, còn có lần sau cùng nhau đi đâu chơi.
“Chờ chúng ta đính hôn xong, anh sẽ đưa em đi một nơi rất thú vị.” Vu Hạ Khôn nói.
“Chỗ nào rất thú vị cơ?” Giản Du Du hỏi.
“Giờ không nói trước, chờ em đi sẽ biết.” Vu Hạ Khôn vẫn giữ bí mật.
Mười mấy ngày trôi qua rất nhanh, khi Giản Du Du lại một lần nữa không về ngủ vào buổi tối, Vu Hạ Khôn và cô cùng nhau quay lại thế giới của anh lần thứ hai, lễ đính hôn cũng không được coi là quá xa hoa, thật ra Vu Hạ Khôn muốn trực tiếp kết hôn luôn, nhưng nếu như vậy thì phải chờ tới khi ba mẹ anh đều về nước, vốn không kịp sắp xếp trong vòng mười mấy ngày.
Trái lại, người anh Vu Minh Trung của anh lại bớt được chút thời gian trong đống chuyện bận rộn, gặp lại Giản Du Du, anh ta chỉ hơi kinh ngạc trong thời gian rất ngắn, cười cười bất đắc dĩ: “Em tên là gì?”
Vu Minh Trung nhún vai với Giản Du Du, người trang điểm đậm và hơi làm mới gương mặt và khí chất: “Tôi nghĩ có lẽ cô không biết, Hạ Khôn…”
Giản Du Du đã chết một lần ở thế giới này, hiện tại lại xuất hiện một lần nữa dưới thân phận của một người thế thân khác, nhưng Vu Minh Trung vẫn khiến cho cô chán ghét giống như trước đây.
Vì thế Giản Du Du cắt ngang lời nói của anh ta, nói: “Em tên là Giản Du Du.”
Lông mày của Vu Minh Trung khẽ đnhúc nhích, Giản Du Du lại cười nói: “Là Hạ Khôn đặt tên mới cho em đấy, em biết anh ấy có một người phụ nữ đã mất, cũng biết em là một người thay thế, nhưng mà anh ơi...”
Giản Du Du tự mình làm thế thân cho mình làm đến hăng hái: “Em không để ý đâu, em không thèm để ý ngày xưa anh ấy yêu ai, phát điên vì ai, em chỉ biết từ nay về sau anh ấy chính là của em.”
Vu Minh Trung nở một nụ cười kỳ lạ, Giản Du Du nâng chén rượu lên cụng một cái vào ly của anh ta, dùng lực mạnh đến nỗi suýt thì cụng vỡ cả ly của anh ta, cô nói trong ánh mắt kinh ngạc của Vu Minh Trung: “Anh chưa từng nghe câu này ạ? Biết càng nhiều thì càng mệt, để ý càng nhiều thì sống càng không thoải mái, ngây thơ ngốc nghếch mới có thể leo lên đỉnh cao nha.”
Vu Minh Trung nhìn mấy vết rượu bị sánh lên áo sơ-mi của mình, lòng thầm nói người này còn không bằng Giản Du kia.
Nhưng cho dù người thân và bạn bè có thái độ gì thì chung quy hai người vẫn đính hôn một cách thuận lợi.
Màn đêm buông xuống, Giản Du Du đang chuẩn bị trải qua một đêm khó quên với Vu Hạ Khôn, ngày hôm sau sẽ quay về thế giới hiện thực.
Kết quả là tiệc rượu vừa tan, Vu Hạ Khôn đã tự mình lái xe đưa cô ra vùng ngoại ô, bảo cô thay một chiếc váy cotton trắng ở trong xe, chính anh cũng đổi sang quần áo gió, sau đó hưng phấn kéo cô đi lên núi.
Giản Du Du leo núi đến mức thở hồng hộc, giống như một con cún, cô hỏi đầy bất đắc dĩ: “Nếu như muốn dã chiến, anh Khôn, vòng tay đuổi muỗi cũng chẳng ngăn nổi bao nhiêu muỗi đâu…”
Sau đó Giản Du Du bị Vu Hạ Khôn đưa tới phía trước một cái hố sâu, sâu không thấy đáy, đen thùi lùi, Giản Du Du đang nghi ngờ thì Vu Hạ Khôn nhìn cô nói: “Em tin vào số mệnh không?”
Giản Du Du: “…Đơn giản chút đi.” Cách nói chuyện đơn giản một chút.
“Chúng ta đã từng gặp nhau rồi.” Giản Du Du phát hiện có một vài con quái thú nhỏ ấu trĩ ở trên người Vu Hạ Khôn, nhìn có vẻ là quần áo của trẻ con cỡ siêu to, hai mắt anh sáng như đèn pha, lôi kéo tay Giản Du Du, nói: “Chúng ta đã từng gặp nhau rồi, vào rất nhiều năm trước, ở ngay phía dưới này!”
Giản Du Du: …Bị điên hả?
Giản Du Du đang cảm thán, thì đột nhiên bị Vu Hạ Khôn kéo tay cùng nhảy vào cái hố sâu chẳng nhìn thấy cái gì.
Giản Du Du: “Á ——”
Xem ra vẫn chưa thể dừng thuốc được đâu!!!