"Thầy vẫn còn ở đây à"
"Ừ, em có thể lấy giúp thầy một chai rượu không, loại càng mạnh càng tốt"
"Uống rượu có ảnh hưởng rất xấu đến sức khỏe, vả lại, mai thầy còn có tiết mà"
"Hây, tôi đang giúp quán của cô tăng thêm doanh thu đó, đồng nghĩa cô sẽ được tăng thêm hoa hồng nữa"
"Quán này sẽ không giàu lên chỉ nhờ một chai rượu của thầy đâu"
"Coi như là thầy năn nỉ đi, nha...nha"
"Hây...được rồi, thầy đợi em nhé!"
"Oke"
Không ngờ là cô cũng quan tâm đến anh thế, cứ tưởng là cô rất ghét anh chứ!
"Có chuyện gì mà trông thầy buồn quá vậy"
"Không có gì, thầy chỉ đang suy nghĩ một số chuyện mà thôi"
Gia Nguyên vừa gót rượu vừa trả lời.
"Nếu có chuyện gì cần giúp thầy cứ nói, nằm trong khả năng của mình thì em sẽ giúp"
"Tôi có nghe nhầm không ta, em mà cũng muốn giúp đỡ tôi sao, chẳng phải em ghét tôi lắm sao"
"Thầy đừng có dùng dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử, mặc dù là em có hơ ghét thầy, nhưng thấy kẻ hoạn nạn thì anh hùng phải ra tay cứu giúp chứ"
"Tôi không biết có nên tin không đây"
"Thầy làm như là em ác lắm không bằng"
"Thôi chết"
"Gì chứ? Ai chết? Chẳng lẽ, hèn gì, hèn gì nãy giờ thầy lại đau khổ thế! Thầy mắc bệnh nan y phải không. Trời ơi! Sao số thầy nhọ thế, em xin chia buồn cùng thầy, mong khoảng cuộc sống còn lại của thầy sẽ thật bình yên, có muốn giúp đỡ việc gì, thầy đừng ngại, em sẽ giúp thầy bằng mọi giá"
"IM NGAY"
"Sao thế? À không sao cả, thầy cảm thấy bực bội gì thì thầy cứ xả ra hết đi, em không tức giận hay oán hờn gì đâu"
"Em có dừng ngay lại không"
"Dạ..."
"Tôi bệnh tật hồi nào mà em làm ầm lên thế hả? Có em bệnh mới đúng, bệnh khùng ớ"
"Thầy... Hừ...vậy thì thầy nói chết là ai chết?"
"Tôi quên là trước khi uống rượu lại không thử trước, lỡ có người bụng dạ hẹp hòi, tính toán chuyện cũ mà bỏ một loại cực độc vào là toi đời trai của tôi"
"Thầy....Đúng đó, thầy đừng nên uống nữa, nếu một hồi ở đây có án mạng là em không chịu trách nhiệm đâu"
"Haha..tôi đùa tí thôi"
"Đùa gì mà chả vui tí nào"
"Vui chứ! Nhờ đùa thế mà tôi mới biết em khùng đến cỡ nào"
"Khùng cái đầu của thầy"
Thôi chết, giỡn hơi lố rồi, Vy nghĩ.
"Hình như có người đang mắng tôi"
"Làm gì có, hihi"
"Em nói cái đầu tôi chứ gì, phạt, phạt, phải phạt, em phải uống với tôi hôm nay"
Gia Nguyên đã say
"Thôi, thầy say rồi, thầy về nhà đi"
"Ai nói với em là tôi say chứ? Tôi rất tỉnh táo đây, à, tôi hỏi em cái này nhé! Nếu như, nếu như có hai thằng bạn đã từng rất thân, nhưng khi có sự xuất hiện của một cô gái, thì...thì hai người họ đều yêu cô gái đó, người bạn kia đánh đổi cả tình bạn để chiếm lấy cô, bất chấp...bất chấp thủ đoạn để...để chiếm lấy cô, vậy em nghĩ người còn lại phải...phải làm thế nào mới đúng?"
"Nếu như hắn ta đã đối xử với mình như vậy, thì mình cũng đâu có khờ mà nhường nhịn, nếu em là người còn lại, và nếu như em đã yêu cô gái ấy, em sẽ quyết đeo đuổi cô, bởi tình yêu hạnh phúc là thứ mà bản thân ta phải đấu tranh thì mới có được chứ!"
"Ra là vậy"
Từng câu từng chữ của cô, anh đều đặt hết vào bộ não, mặc dù, hiện giờ anh đã say, nhưng tâm trí anh chưa say. Cô nói đúng, tình yêu là thứ mà bản thân theo đuổi thì mới có được chứ! Người ta đã phũ phàng với mình như thế thì dại gì mà mình lại xem trọng họ, để rồi phải chần chừ cho cái tình yêu mà mình ấp ủ chứ! Không đáng, không đáng. Bắt đầu từ hôm nay anh sẽ chinh phục cô, bằng một tình yêu mà đã được hình thành trong anh, ngay cái lần đầu gặp mặt.